Lọc Truyện
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn dự định đem nữ sát thủ bắt lại. Thì lúc này, một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên. Ngay sau đó, thủy tinh cửa sổ phòng ngủ của Trần Viễn bị phá vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Cùng lúc đó, một nhóm người mặc áo đen, tay mang theo vũ khí đem vị trí xung quanh của Trần Viễn bao vây lại.

Nhìn thấy động tác của những người này, nhất thời thân hình của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Đồng thời, bên trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần lạnh lùng, nhìn chăm chú lên từng người bọn họ.

“Các người là ai?”

Thế nhưng, những người này không có ý định đáp lại câu hỏi của Trần Viễn. Ngược lại, nữ sát thủ vừa mới còn bị Trần Viễn phản kích, đang đứng ở một bên. Lúc này, cô ta hơi nhích người tiến gần về phía Trần Viễn nửa bước. Sau đó, cô ta dùng loại ánh mắt cực kỳ chăm chú, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

“Chúng tôi đến đây chỉ muốn lấy lại một món đồ vật, chỉ cần anh đem nó giao ra, thì chúng tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi này.”

Nghe vậy, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lông mày. Chỉ có điều, hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn cũng suy đoán ra là bọn họ muốn tìm kiếm thứ gì. Chỉ là, anh cũng không muốn đem nó giao ra. Hơn nữa, cho dù anh muốn đưa ra lúc này cũng đưa không được.

Chính vì thế, sau khi nghe được yêu cầu của nữ sát thủ, Trần Viễn chỉ giả vờ suy tư một chút. Sau đó, anh liền lắc đầu đáp lại.



“Không được, món đồ vật này đối với tôi rất quan trọng. Các người muốn đem nó lấy đi, vậy thì phải xem bản lĩnh của các người như thế nào rồi.”

Lời này Trần Viễn vừa nói ra, cả đám sát thủ đều lộ ra thần sắc tức giận. Nhất là nữ sát thủ vừa mới lên tiếng khuyên nhủ, càng thêm khó nhịn, cất tiếng hừ lạnh một cái.

“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Ngay sau đó, nữ sát thủ mới quay đầu nhìn lại đồng bọn bên cạnh, khẽ quát lên.

“Lên, đem anh ta bắt lại!”

Vừa nghe được nữ sát thủ ra lệnh, toàn bộ đám sát thủ đang vây xung quanh Trần Viễn đều đồng loạt vọt tới. Đồng thời, khí thể ở trên người của bọn họ lúc này cũng tản mát ra bên ngoài. Tất cả những tên sát thủ này đều thuần một sắc tông sư. Trong đó, phần lớn đều là tông sư sơ kỳ, người mạnh nhất cũng chính là nữ sát thủ đang đứng ở trước mặt của Trần Viễn, tông sư hậu kỳ, gần chạm đến cảnh giới đỉnh phong.

Đối mặt với nhiều cao thủ cấp bậc tông sư như vậy cùng một lúc, cho dù là Trần Viễn lúc này cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Dù sao, thực lực của anh trên thực tế cũng chỉ mới chạm đến cảnh cửa tông sư trung kỳ, còn cách tông sư hậu kỳ một khoáng cách rất xa.

Hơn nữa, không biết vì lý do gì, sau khi hai miếng ngọc bội đều dung nhập vào bên trong cơ thể, luồng năng lượng thần bí được lưu trữ ở trên hình xăm cũng đột ngột biến mất. Để cho Trần Viễn trong lúc nhất thời không có cách nào vận dụng năng lượng từ đó, cải biến thế trận.

Ầm!

Ầm!

Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là cảnh giới tông sư, lực lượng mỗi lần đánh ra đều đạt từ vài tấn đến vài chục tấn. Nhưng không biết có phải bọn họ cố kỵ điều gì, mà mỗi lần công kích về phía Trần Viễn đều lưu lại một phần lực lượng nhất định. Chính vì thế, cho dù chiến đấu đang diễn ra hết sức kịch liệt. Thế nhưng, áp lực về phía Trần Viễn cũng không quá cao, tạm thời có thể để cho anh chống đỡ được.

“Không nên trì hoãn nữa, nhanh chóng đem anh ta bắt lại, không thể để cho sơ sót xảy ra.”

Lúc này, qua một hồi kịch chiến, nhìn thấy Trần Viễn vẫn thong dong, không có bí ép vào thế yếu. Nữ sát thủ mới có chút sốt ruột, lên tiếng ra hiệu cho đồng bọn của mình.

Nghe thế, những người này giống như tâm linh liên thủ, ánh mắt khẽ liếc một cái. Ngay sau đó, từ trên thắt lưng của mỗi người đều lấy ra một khẩu súng ngắn. Chỉ có điều, loại súng này rất đặc biệt, cũng không phát hiện thấy hộp tiếp đạn. Ngược lại, từ trên thân súng tỏa ra một luồng điện năng, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy tê hết cả da đầu.

“Phóng điện!”

Không biết là ai đó đã hô lên một tiếng như vậy. Lúc này, từ trên tay của nhóm sát thủ, bên trong họng súng bắt đầu phóng súng ra một luồng năng lượng hết sức đáng sợ. Hơn nữa, nguồn năng lượng này có một loại đặc thù, dường như chỉ nhằm về phía võ giả.

Chính vì thế, Trần Viễn vừa nhìn thấy từng luồng năng lượng từ trong họng súng phóng ra, trong lòng anh đã cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người, dự định xông ra phía ngoài để chạy trốn.

Nhưng mà, động tác của anh so với tốc độ phóng “đạn” của bọn họ phải chậm hơn rất nhiều. Chỉ nghe vài tiếng xoèn xoẹt vang lên. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn liền trở nên cứng đờ lại. Đồng thời, toàn bộ năng lượng ở trong cơ thể của anh giống như bị thứ gì đó phong ấn lại, không có cách nào phóng xuất ra ngoài.

Nhất thời, con người của Trần Viễn không khỏi co rụt lại, một loại tín hiệu cực kỳ nguy hiểm đột ngột vang lên, để cho anh không nhịn được chỉ muốn phát ra một tiếng tức giận.

Chỉ là, lúc này toàn bộ năng lượng ở trong cơ thể đã bị phong tỏa. Cho dù Trần Viễn muốn phản kích, anh cũng không có cách nào làm được.

“Hừ, còn tưởng là anh mạnh như thế nào. Hiện tại, anh cũng chỉ có thể trở thành một tên phế vật mà thôi!”

Nhìn thấy Trần Viễn nhanh chóng bị đồng bọn của mình bắt trói lại. Lúc này, ánh mắt của nữ sát thủ không khỏi lộ ra mấy phần châm chọc, nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười.

Chỉ là, Trần Viễn lúc này đã không có năng lực đáp lại. Anh chỉ có thể trợn trừng hai mắt nhìn về phía đối phương, xem như biểu hiện thái độ tức giận của mình lúc này.

“Được rồi, đem anh ta đi. Chúng ta cần phải trở về để báo cáo nhiệm vụ!”

“Vâng!”

Lúc này, đám sát thủ sau khi đem Trần Viễn khống chế, nghe được mệnh lệnh của nữ sát thủ, bọn họ liền đồng thanh đáp lại. Nhưng mà, ai cũng không có để ý đến, lúc này tròng mắt của Trần Viễn đang xoay vòng vòng, trên khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Tân Cảng, hơn hai giờ đêm.

Trong một căn phòng sang trong ở biệt thự hào hoa của khu số 14, đường D2. Một người phụ nữ mặc trên mình trang phục đen trắng, đang ngồi chễnh chệ ở trên một chiếc ghế bành rộng lớn. Phía trước mặt của người phụ nữ này chính là một đoạn hình ảnh, ghi lại cảnh tượng vừa mới xảy ra ở căn phòng 401 mà Trần Viễn thuê lại ở Thủ Đô.

Nhất thời, khóe môi của người phụ nữ này không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười. Đồng thời, đứng bên cạnh người phụ nữ này còn có một cái bóng đen, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.

“Chị yêu, chị cảm thấy lần hành động này của em như thế nào?”

Nghe người phụ nữ ở trong phòng hỏi thăm, cái bóng đen không có lên tiếng đáp lại. Ngược lại, cái bóng đen khẽ hừ lên một tiếng. Sau đó, cái bóng đen liền nhanh chóng lẫn vòa trong đêm tối, biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn phản ứng của cái bóng đen, người phụ nữ dường như đã rất quen thuộc, cũng không có nói thêm lời nào. Ngược lại, ánh mắt của cô ta lúc nhìn về phía màn hình ở trong máy tính, trên khóe môi lại nhịn không được, câu lên một nụ cười hết sức kiều diễm.

“Chiến Thần, cuối cùng thì anh cũng đã rơi vào trong tay tôi! Ha ha ha!”

Cất tiếng cười lên một trận, người phụ nữ lúc này mới lần nữa đem ly rượu ở trên tay mình uống cạn sạch.

Ngay sau đó, người này mới quay sang nhìn vào một chỗ gốc tối ở trong căn phòng, đột nhiên mở miệng lên tiếng.

“Đi thôi, chúng ta phải đến Thủ Đô một chuyến!”

Nghe được lời nói của người phụ nữ lúc này, từ trong gốc tối đột nhiên phát ra một tiếng đáp lại. Ngay sau đó, cũng không thấy có bất kỳ người nào xuất hiện ở trong phòng. Nhưng mà, sắc mặt của người phụ nữ lại tỏ ra vô cùng hài lòng, gật gật đầu mỉm cười.

Sau đó, người phụ nữ mới chậm rãi bước ra khỏi phòng, hướng về phía một chiếc xe ô tô thể thao đã đậu sẵn phía dưới, bắt đầu chui vào.

“Xuất phát!”

Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe ô tô thể thao giống như một cơn gió lốc, nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.

Ngay sau đó, trong căn phòng mà người phụ nữ vừa mới rời đi, một thân ảnh mang theo áo choàng màu đen đột nhiên xuất hiện. Thân ảnh này cũng đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính, rồi lại chậm rãi xoay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Cũng không biết người này suy nghĩ như thế nào, vậy mà từ trên tầng lầu nhảy xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm đen tối.

Nhưng mà, tất cả những thứ này Trần Viễn cũng không thể nào biết được. Lúc này, anh đã bị giam ở trong một căn phòng tối. Đồng thời, nơi này còn xuất hiện một gương mặt hết sức quen thuộc, để cho Trần Viễn có chút không thể nào tin được.
Nhấn Mở Bình Luận