Lọc Truyện
Phập!

Phập!

Giống như thịt cá bị xuyên thành que, một nhóm binh sĩ không kịp đề phòng, trực tiếp bị những rể cây này đâm xuyên qua lồng ngực, chết không nhắm mắt.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm lại, trong ánh mắt của anh bắn qua một trận hàn quang.

“Chết!”

Trong miệng gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình của Trần Viễn cấp tốc hướng về phía thân thể của thụ yêu lao tới. Hư ảnh Phượng Hoàng lúc này cũng lấy Trần Viễn làm trung tâm, hiển hóa ra một cái biển lửa trải rộng đến cả trăm mét.

Nhất thời, vô số rể cây bị hư ảnh Phượng Hoàng đốt thành tro bụi. Cho dù bản thể của Thụ Yêu là một gốc cổ thụ thành tinh, có lực phòng ngự vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, hỏa khắc mộc. Hơn nữa, ngọn lửa mà hư ảnh Phượng Hoàng lúc này phát tán ra cũng không phải là ngọn lửa bình thường. Nó có sức tàn phá vô cùng đáng sợ.

Đừng nói là Thụ Yêu, ngay cả Giao Long cũng không dám đón đỡ lấy loại hỏa thế đáng sợ thế này.

Chính vì thế, trong lòng đất lúc này không ngừng vang lên từng trận âm thanh chít chít, vô số rể cây cấp tốc lui lại, dự định đem bước chân của Trần Viễn ngăn cản.

Thế nhưng, lần này Trần Viễn đã thật sự nổi giận, anh cũng mặc kệ nội lực ở trong cơ thể đang không ngừng cấp tốc tiêu hao. Mỗi bước mà anh đi tới, trên thân của Thụ Yêu liền không ngừng kịch liệt đung đưa.

Lúc này, Thụ Yêu đã thật sự rất hoảng sợ. Thế nhưng, nó là thụ yêu, cũng không phải là yêu thú hóa hình. Mặc dù bản thân sản sinh ra một ít linh trí, nhưng linh trí của nó cũng vô cùng yếu ớt. Hơn nữa, Thụ Yêu cũng không có cách nào rút ra rể cây để chạy trốn.



Thế nên, lúc này nhìn thấy thế lửa ở trên người của Trần Viễn càng lúc càng lớn, vô số rể cây của nó đã bị hư ảnh Phượng Hoàng đốt thành tro bụi, nó ngoài việc liên tục hướng về phía Trần Viễn công kích, hy vọng ngăn cản được bước chân của anh, cũng không có thêm bất kỳ biện pháp nào khác.

Ầm!

Một đoạn rể cây cuối cùng bị đốt sạch đi, lúc này thân hình của Trần Viễn cũng chỉ cách bản thể của Thụ Yếu không đến chục mét. Ngay khi hư ảnh Phượng Hoàng sắp phải nện đến trên bản thể của nó, lúc này trong đầu của Trần Viễn vậy mà đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh hoảng sợ.

“Tha… tha mạng…”

Nghe được âm thanh non nớt này của Thụ Yếu truyền đến trong đầu, ánh mắt của Trần Viễn hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng liền lạnh xuống.

“Hừ, bây giờ mày mới nghĩ đến việc xin tha, muộn rồi!”

Nếu như vừa rồi không phải Thụ Yếu cố ý tập kích, đánh giết không ít binh sĩ đi theo trong đoàn, lúc này có lẽ Trần Viễn còn nghĩ buông tha cho nó một mạng. Dù sao, vạn vật đều có linh tính, một gốc cây có thể tự mình tu luyện cũng là một chuyện không dễ.

Chỉ là, trên người nó dính máu đồng đội của anh, anh không thể nào bỏ qua cho gốc Thụ Yêu này được.

Chính vì thế, trong miệng quát khẽ một tiếng, Trần Viễn trực tiếp đem hư ảnh Phượng Hoàng phóng xuất ra ngoài, nện thẳng về phía thân cây cổ thụ ở trước mặt.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hư ảnh Phượng Hoàng giống như một vầng thái dương, đem khu vực ngàn mét xung quanh hóa thành biển lửa. Cho dù thân cây cổ thụ đang không ngừng đung đưa kịch liệt, tìm hết mọi cách để tránh thoát hỏa thế cuồng bạo. Thế nhưng, mọi cố gắng của nó chỉ là vô nghĩa. Trong không khí rất nhanh liền truyền đến từng trận mùi khét. Ngoài vị trí thân cây cổ thụ đang vùng vậy, đám người Trần Viễn cũng không hề bị ngọn lửa lan tràn ảnh hướng đến.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biến thiêu đốt bao lâu, đợi cho hư ảnh Phượng Hoàng lần nữa chui vào bên trong cơ thể của Trần Viễn. Lúc này, gốc cây cổ thụ ở trước mặt của mọi người đã biến thành một mảnh than cốc, phía trên mặt đất tản lạc ra không ít bụi đất. Ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền chú ý đến một khối tinh thể giống như hổ phách, này trơ trọi trong đám bụi đất.

Khối tinh thể này chỉ lớn cỡ bằng nắm tay trẻ em, nếu như không phải lần trước từ trên thi thể của đám Huyết Ma Biên Bức nhặt được một chút đồ vật kỳ quái. Lúc này sợ rằng Trần Viễn cũng không để ý đến khối tinh thể màu hổ phách ở trước mặt.



Mặc dù hiện tại nội lực đã bị tiêu hao rất lớn, sắc mặt của chuyển sang trắng bệch. Nhưng trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một chút tươi cười, bước chân của anh cấp tốc chạy đến, đem khôi tinh thể màu hổ phách nằm ở dưới đất nhặt lên.

Theo như trong ký ức mà Hỏa Phượng lần trước truyền đến, đây rất có thể là tinh hạch của Thụ Yêu. Loại đồ vật này, nếu như là ở thời đại trước kia, đây chính là một bảo báo rất đáng giá. Thứ này có thể lợi dụng để luyện đan, làm thuốc, hoặc là luyện chế ra một số bảo vật dành cho người tu tiên. Đáng tiếc, thời đại này đã thay đổi, những thứ như thế đã không biết rơi vào quên lãng bao lâu.

Nhưng nói như thế nào, vừa rồi Trần Viễn cũng đã bỏ ra không ít công sức để đem Thụ Yêu giết chết. Chính vì thế, nhặt được một khối tinh hạch này Trần Viễn vẫn càm thấy rất hài lòng.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?!”

Lúc này, nhìn thấy Thụ Yêu đơn giản như vậy liền bị Trần Viễn diệt sát, đám người Trần Khâm, Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng không khỏi vội vàng chạy tới hỏi thăm.

Tất nhiên, vừa rồi bọn họ cũng thấy Trần Viễn từ chỗ đám cháy nhặt lên một thứ gì đó. Nhưng tất cả bọn họ đều rất khôn khéo, giữ lấy im lặng cũng không dám hỏi thăm.

“Tôi không có việc gì.”

Trần Viễn rất nhanh liền đem tinh hạch của Thụ Yếu cất đi. Sau đó, anh hơi mỉm cười nhìn về phía mọi người đáp lại.

Nhưng khi thấy được sắc mặt của Trần Viễn hơi có mấy phần tái nhợt, đám người Trần Khâm không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu nói ra.

“Được rồi, mọi người trở về vị trí, nhanh chóng thu dọn chiến trường. Giúp tôi kiểm tra quân số, nhìn xem vừa rồi tổn thất hết bao nhiêu người.”

Mặc dù trước khi đến đây Trần Viễn đã lường trước được sẽ gặp không ít nguy hiểm. Nhưng anh vẫn còn đánh giá thấp độ nguy hiểm của nơi này. Tính sơ qua từ vài trận chiến đấu của ngày hôm qua, đội ngũ của anh đã tổn thất hơn một phần tư.

Vừa rồi, trải qua một trận chiến với Thụ Yếu, số binh sĩ bị đám rể cây kia xuyên chết cũng vượt qua năm người. Hơn nữa, trong lúc chiến đầu cũng tổn thất thêm vài người.

Tính ra, hiện tại đội ngũ của anh đã thiệt hại gần một nửa. Trong đó, thành viên của hai tiểu đội mà Trần Viễn trực tiếp chỉ huycũng bị tổn thất đến vài người. May mắn, lần này anh không có để cho Tiểu Trần, Phi Hổ cùng với Lưu Mẫn Nghi đi theo. Nếu không, một khi bọn họ xảy ra chuyện anh cũng không có cách nào dễ chịu.

“Đội trưởng, mọi người đã thu thập xong hành lý. Tổng cộng, chúng ta tổn thất hai người, bên kia tổn thất hết bốn người. Số người bị thương hiện tại là mười, trong đó có vài người chỉ bị thương nhẹ, một số bị thương tương đối nặng, không có cách nào tiếp tục đi lại.”

Qua một hồi kiểm kê, lúc này Trần Khâm mới vội vàng đi tới trước mặt của Trần Viễn, thấp giọng nói ra.



Nghe được báo cáo của Trần Khâm, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống. Ngay sau đó, anh nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, nói ra.

“Đội trưởng, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn. Một là cho người di chuyển thương binh về hậu phượng, chờ đợi tiếp viện. Hai là, nghỉ lại tại chỗ, chờ đợi thương binh hồi phục sẽ di chuyển tiếp. Ý hai người thế nào?”

Hơi suy nghĩ một chút, lúc này Triệu Kiến An mới liếc mắt sang nhìn Kiều Thanh Phượng, nói ra.

“Tôi chọn phương án thứ nhất. Tôi với cậu dẫn theo một đội tiếp tục lên đường đi đến di tích. Còn Thanh Phượng sẽ dẫn theo một đội đưa thương binh trở về hậu phương. Cậu thấy thế nào?”

Nghe được phương án của Triệu Kiến An, Trần Viễn im lặng không có nói thêm cái gì. Ngược lại, thần sắc của Kiều Thanh Phượng có chút không vui, vội vàng lắc đầu nói ra.

“Không được, tôi không đồng ý với đề nghị của anh. Tôi sẽ lưu lại, còn anh thì dẫn người lui về hậu phương.”

Lời của Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra, Triệu Kiến An liền lập tức phản ứng lại. Nhưng lúc này, thấy hai người bọn họ lại sắp bắt đầu cãi nhau, Trần Viễn chỉ có thể đứng ra ngăn cản.

“Được rồi, nếu như cả hai đều không muốn lui lại, vậy thì chúng ta tạm thời hạ trại, để cho mọi người nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tôi sẽ tìm cách trị thương cho thương binh. Nơi này xuất hiện nhiều dị thú như vậy, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy được một số loại thảo dược trị thương cũng không biết chừng.”

Nghe Trần Viễn nói ra lời này, cả Kiều Thanh Phượng lẫn Triệu Kiến An đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Cũng không biết bọn họ làm ra trao đổi thế nào, nhưng thấy hai người bọn họ không có tiếp tục tranh cãi nữa, Trần Viễn mới đi đến ra lệnh cho Trần Khâm, để cho toàn bộ đơn vị dừng chân, hạ trại.

Tất nhiên, bọn họ cũng không thể nào dừng lại ở chỗ này để hạ trại, mà Trần Viễn để cho mọi người di chuyển lùi lại phía sau một đoạn, tìm tới một chỗ địa điểm tương đối bằng phẳng. Lúc này, anh mới ra lệnh để cho tất cả mọi người dừng lại, hạ trại.

Sau đó, Trần Viễn tìm đến Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, dự định bàn bạc một chút kế sách.
Nhấn Mở Bình Luận