Lọc Truyện
Vừa nhìn thấy được hư ảnh hình người xuất hiện ở ngay trước mặt, trong lòng Trần Viễn không khỏi nhảy dựng lên một cái. Bất quá, nhìn thấy đối phương chỉ là tàn ảnh, cũng không phải là thực thể. Hơn nữa, giống như người này vẫn không có bao nhiêu thực lực, trong lòng của Trần Viễn không khỏi an tâm hơn không ít.

“Người trẻ tuổi, ta biết trong đầu của ngươi hiện tại đang có rất nhiều nghi vấn. Nhưng mà, sợi tàn hồn này của ta cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu như ngươi muốn tiếp nhận được truyền thừa, vậy thì hãy mau đem thần thức thả ra ngoài đi, ta sẽ chuyển di truyền thừa vào trong thần thức của người!”

Vừa nói, trên khuôn mặt của hư ảnh hình người vừa lộ ra một vẻ sốt ruột. Dường như, đối phương thật sự không còn lại được bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà, Trần Viễn đối với hư ảnh hình người này vẫn luôn một mặt đề phòng. Anh có cảm giác, đối phương thật sự không có nói thật. Hơn nữa, trải qua nhiều lần tiếp xúc đến thế giới tu tiên, anh đối với một số thủ đoạn của bọn họ đều hiểu không ít. Thế nên, lúc này nghe được hư ảnh hình người lên tiếng đề nghị, anh liền vô cùng dứt khoát, lắc đầu nói ra.

“Nếu như truyền thừa quý giá như vậy, vậy thì thôi đi. Tôi cũng không nhất định phải dùng đến truyền thừa này!”

Nói xong, Trần Viễn liền dự định xoay người rời đi. Mà nhìn thấy được bộ dáng này của anh, hư ảnh hình người không khỏi gấp gáp hô lên.

“Khoan đã, ngươi không được đi!”

Vừa mới dứt lời, hư ảnh hình người giống như một làn khói đen, nhanh chóng lao vút về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.

Mặc dù không có xoay người nhìn lại, nhưng linh giác của Trần Viễn lại có thể cảm ứng được đối phương đang muốn chui vào bên trong thức hải của mình.

Tức thì, ánh mắt của anh không khỏi lộ ra sát khí. Đồng thời, một tòa tiên cung từ trên đỉnh đầu của Trần Viễn bất chợt bay ra. Một trận âm thanh cuồng nộ từ trong tiên cung vang vọng khắp cả Truyền Thừa Điện.

“Lão cẩu, ngươi vậy mà dám nghĩ cách đoạt xá truyền nhân của bổn cung. Ngươi cho rằng, đám lão già nhát gan, sợ chết như các ngươi cũng xứng lưu lại truyền thừa hay sao?!”



Tiếng quát này vừa phát ra, hư ảnh hình người giống như là bị sét đánh, trực tiếp từ trong khói đen nhanh chóng thoát ra bên ngoài, trong con ngươi của hắn không khỏi lộ ra một vẻ cực kỳ khó tin.

“Ngươi… ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?!”

Vẻ mặt của hư ảnh hình người lúc này vậy mà tỏ ra vô cùng sợ hãi. Nếu như nó là thực thể, sợ rằng đã trực tiếp bị hù dọa tiểu ra trong quần.

“Hừ, bổn cung vì sao không thể xuất hiện ở đây? Chính là lão già sợ chết giống như các ngươi, chỉ chuyên uy hiếp, đe dọa kẻ yếu, không dám cùng với Tiên Cung chống lại kẻ thù ngoại lai. Nếu không, năm đó Tiên Cung của chúng ta cũng không bị diệt vong, truyền thừa cũng không đến phiên đám lão già các ngươi có tư cách tiếp nhận!”

Càng nói, âm thanh ở trong Tiên Cung càng thêm tỏ ra tức giận. Qua một hồi, giống như nhìn ra được thứ gì đó, hư ảnh hình người lúc này mới khôi phục lại tâm tình, dùng lấy ánh mắt vô cùng đề phòng, nhìn chằm chằm về phía Tiên Cung.

“Hóa ra là vậy, ha ha ha, hóa ra là như vậy. Cuối cùng, ngươi cũng chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi. So với ta, còn không khác biệt gì mấy. Thánh nữ, Tiên Cung của các ngươi đã bị hủy diệt, truyền thừa cũng bị bọn ta lấy đi. Hiện tại, ngươi cũng không có tư cách quản đến việc của chúng ta!”

Xác định âm thanh ở trong tòa Tiên Cung kia cũng không phải là thực thể, lúc này hư ảnh hình người cũng dần dần lấy lại tinh thần, một mặt tỏ ra trào phùng, nhìn về phía Tiên Cung cười to một trận.

Bất quá, lời này của hư ảnh hình người vừa mới nói xong, tòa Tiên Cung ở trên đỉnh đầu của Trần Viễn vậy mà tự mình chuyển động. Hơn nữa, cả tòa Tiên Cung giống như biến thành vô cùng lăng lệ ác liệt, hướng về phía hư ảnh hình người vừa đập tới, vừa tức giận quát lên.

“Ta chỉ còn lại một sợi tàn hồn thì sao? Ngươi là cái thá gì, lại dám lên giọng với bổn cung. Bổn cung hôm nay muốn đập chết ngươi, cái đám lão già nhát gan sợ chết, lại cực kỳ vô sỉ giống như các người!”

Ầm!

Ầm!

Cả Truyền Thừa Điện lúc này đều bị Tiên Cung đập nện, liên tục vang lên từng trận âm thanh chấn động kịch liệt. Ngay cả hư ảnh hình người, lúc này cũng bị Tiên Cung đánh tan đến mấy lần.

Mặc dù mỗi lần đánh tan, hư ảnh hình người đều rất nhanh liền có thể hồi phục như cũ. Nhưng đứng ở một bên Trần Viễn có thể quan sát được, hư ảnh hình người đang bắt đầu suy yếu. Đồng thời, trong lòng của anh cũng bắt đầu nổi lên từng trận sóng to, biển gầm.

Kỳ thật, chính Trần Viễn cũng không hề biết, tòa Tiên Cung mà mình vô tình nhặt được, lại còn có một cỗ tàn hồn lưu trú ở trong đó. Hơn nữa, sợi tàn hồn này dường như còn có lai lịch rất lớn. Với lại, đối phương có phải hay không cũng quá hung ác rồi đi?

Cái suy nghĩ này vừa mới lóe lên ở trong đầu của Trần Viễn, ngay lập tức liền bị anh vội vàng phủi đi. Dù sao, lão già kia cũng có ý định xấu với mình, đem hắn đập nện như vậy thì vẫn còn nhẹ. Đổi lại là anh, sợ rằng vừa rồi đã trực tiếp dùng một mồi lửa, đem tàn hồn của đối phương đốt hết.

“Đừng… đừng đánh nữa! Là… lf ta đã sai rồi! Là chúng ta không đúng, chúng ta năm đó không nên sợ chết, không nên chạy trốn ở trên hoang đảo, cũng không nên để mặc Tiên Cung các người chịu sự diệt vong! Thánh nữ, xin ngài hãy bỏ qua cho sợi tàn hồn này của ta đi!”

Bị đánh một hồi, cuối cùng hư ảnh hình người cũng nhịn không được, liên tục hướng về phía tòa Tiên Cung lên tiếng nhận sai. Bất quá, đối phương đánh đến có chút nghiện, vẫn đang tiếp tục nện đánh thêm một hồi nữa, mới chậm rãi dừng lại.



“Hừ, xem như ngươi cũng biết điều!”

Mặc dù đánh vẫn còn chưa có hết hứng, nhưng tàn hồn ở trong Tiên Cung cảm thấy mình cũng không nên tiếp tục đập nện. Nếu không, qua một lúc nữa sợ rằng toàn bộ Truyền Thừa Điện đều bị nó đập nát, ngay cả hư ảnh hình người cũng bị bảo hỏng. Đến lúc đó, sợ rằng mình cũng phải bị thua lỗ lớn.

Thế nên, nó lúc này mới quyết định dừng tay, đồng thời bay trở về trong cơ thể của Trần Viễn. Bất quá, trước lúc chiềm vào ngủ say, âm thanh của nó đã bí mật truyền đến trong đầu của Trần Viễn.

“Tiểu tử, ngươi cũng không cần phải sợ, cứ tiếp nhận truyền thừa của hắn. Hiện tại hắn đã bị ta đánh một trận, cho dù có cho thêm hắn mười cái lá gan nữa, hắn cũng không dám làm gì ngươi. Nhưng mà, cũng không được để hắn biết ta đang ngủ say. Nếu không, ngươi hiểu?”

Nói đến chỗ này, âm thanh của nữ tử ở trong Tiên Cung đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Mặc dù trong đầu Trần Viễn âm thầm gọi thêm mấy lần, cũng không nghe được đối phương đáp lại.

Đến lúc này, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể tự cười khổ một trận.

“Tiền bối, bây giờ chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện với nhau được rồi chứ?”

Nhìn thấy hư ảnh hình người đã thu dọn xong tư thế, cũng khôi phục lại mấy phần diện mạo. Lúc này, Trần Viễn đột nhiên mỉm cười, hướng về phía đối phương nói ra.

Nghe được lời này của Trần Viễn, thần sắc của hư ảnh hình người hơi biến đổi một chút. Nhưng mà, đối phương dường như vẫn rất kiêng kỵ tàn hồn ẩn nấp ở trong Tiên Cung. Thế nên, hắn cũng chỉ do dự không tới nửa giây, liền gật đầu đáp ứng.

“Đúng rồi, ngài cho tôi hỏi một chút. Truyền thừa mà ngài muốn truyền lại cho tôi, đó là đồ vật gì? Hơn nữa, Thần Ấn ở trên người tôi là như thế nào đến?”

Mấy câu hỏi liên tiếp của Trần Viễn để cho hư ảnh hình người có chút khó hiểu. Nhưng mà, đối phương cũng không dài dòng, vô cùng thành thật đáp lại.

“Truyền Thừa Điện, tên như ý nghĩa. Đây là nơi lưu lại truyền thừa mà các đời tổ tông khai sơn lập phải đã tạo nên. Hơn nữa, nơi này chỉ có thể truyền thừa một lần duy nhất. Trừ khi người tiếp nhận truyền thừa chết đi, lần nữa đem truyền thừa lưu lại. Nếu không, Truyền Thừa Điện cũng không có cách nào lần nữa mở ra.”

Nghe xong liền hiểu, Trần Viễn không khỏi âm thầm gật gật đầu một cái. Mà hư ảnh hình người lúc này cũng không có dừng lại, nó vẫn tiếp tục mở miệng giải thích.

“Ta không biết là vị kia có từng nhắc đến Thiên Cơ Môn cho ngươi biết hay không. Nhưng mấy chục vạn năm trước, Thiên Cơ Môn chúng ta là một trong thập đại môn phái của thế giới này, cũng là một trong số các tông môn có thể vinh dự được xếp ngang hàng với Tiên Cung. Truyền thừa của chúng ta rất đa dạng, cũng rất nhiều đồ vật mà ngoại giới không thể nào lưu giữ được. Ví dụ như thuật bói toán, tính số mệnh. Đây là một trong những truyền thừa quan trọng nhất của Thiên Cơ Môn chúng ta. Ngoài ra, nơi này còn có khôi lỗi thuật, ngự thú thuật… Nói tóm lại, truyền thừa của chúng ta rất nhiều. Mà ngươi có thể tiếp nhận được bao nhiêu, đều phải xem vào cơ duyên của ngươi.”

Nói xong lời này, ánh mắt của hư ảnh hình người không khỏi dừng lại ở trên người của Trần Viễn, trong con ngươi mang theo vài vẻ vô cùng phức tạp.

Bất quá, Trần Viễn cũng không để ý đến những thứ này. Khi nghe được trong Truyền Thừa Điện này còn có thuật luyện chế khôi lỗi, hai mắt của Trần Viễn lập tức liền sáng bừng lên.



Những đồ vật khác, có thể Trần Viễn không thèm để ý. Nhưng khôi lỗi thuật của Thiên Cơ Môn này thật sự là rất bá đạo. Cho dù là một người như Lương Minh Nguyệt, trên thân cũng có một cỗ khôi lỗi hết sức lợi hại. Nếu như Trần Viễn có thể học tập được thuật này, tương lai đối với anh có được chỗ tốt không ít.

Bởi vì, trong lòng của Trần Viễn hiện tại đã có thể cảm giác được, thế giới này sắp phải biến thiên. Anh muốn bản thân phải mạnh lên, đồng thời để người bên cạnh của mình cũng phải mạnh lên.

Thế nên, nghe hư ảnh hình người nói xong, lúc này Trần Viễn thật sự có chút kích động, chỉ muốn lập tức kế nhận truyền thừa của hắn. Nhưng mà, ngay sau đó anh liền bình tĩnh trở lại.

Vừa rồi, lão già này rõ ràng còn muốn dùng lấy tàn hồn để đoạt xá anh. Thế nên, anh cần phải cẩn thận mới được.

“Tiền bối, vậy ta làm như thế nào mới có thể tiếp nhận được truyền thừa ở nơi này?”

Lúc này, nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, hư ảnh hình người làm sao không biết được trong đầu anh đang suy nghĩ thứ gì. Nhưng mà, hiện tại hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Được rồi, dù sao người đến thì cũng đã đến, tòa Truyền Thừa Điện này xem như cũng có được truyền nhân của nó. Ngươi hãy qua đây đi, ta đưa cho ngươi truyền thừa!”

Vừa nói, hư ảnh hình người vừa phất phất tay một cái. Đồng thời, một luồng ánh sáng màu trắng từ trong lòng bàn tay của nó phóng ra ngoài, bay thẳng đến vị trí mi tâm của Trần Viễn.

Lúc đầu, Trần Viễn hơi có một chút kinh hoảng. Nhưng mà, trong đầu của anh đột nhiên truyền đến âm thanh của vị nữ tử đang ẩn giấu ở bên trong Tiên Cung.

“Không cần phải chống cự, đây là quy cách truyền thừa của tiên môn. Chỉ cần ngươi đem tinh thần thả lỏng ra một chút, có ta ở trong thức hải của ngươi trấn giữ, dù lão già kia có giở trò quỷ gì, ngươi cũng không cần phải sợ!”

Nghe được lời này của nữ tử, trong lòng Trần Viễn không khỏi buông lỏng một ít. Đồng thời, một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ truyền đến trong đầu của Trần Viễn, vô số luồng ý thức bắt đầu theo luồng ánh sáng trắng xâm nhập vào trong não hải của anh.
Nhấn Mở Bình Luận