Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

Rầm!

Ầm ầm!

Đùng!

Rầm!

Liên tiếp những tiếng va chạm vang lên, thân hình của Trần Viễn lúc này đã vọt vào trong đám đông tử thi, hai tay của anh không ngừng quơ lấy đoản đao, hướng về phía từng cỗ tử thi chém xuống.

Mặc dù nói chúng là tử thi, nhưng rõ ràng đám sinh vật chết này còn khó đối phó hơn vật sống. Bởi vì, tất cả bọn chúng đều không hề sợ chết. Thậm chí, có một bộ thi thể nửa người nửa sói, cho dù bị Trần Viễn dùng đoản đao gọt mất một nửa khô lâu, nhưng nó vậy mà chỉ hơi ngừng lại động tác một chút, sau đó liền cấp tốc lao lên, hướng về phía anh nhào tới.



May mắn, phản ứng của Trần Viễn cũng rất cấp tốc, anh liền nhanh chóng lăn người xuống đất, tránh được móng vuốt mang theo mấy phần hắc khí từ trên người của bộ thi thể này quẹt trúng, đồng thời cũng chém về phía nó mấy đao, đem toàn bộ phần đầu cũng như xương sống của nó chém thành hai nửa.

Cho đến lúc này, bộ tử thi nửa người nửa sói mới chính thức đổ gục xuống, cũng không có tiếp tục di chuyển. Thế nhưng, ở phía sau lưng của nó, lúc này lại nhào đến một cỗ thi thể nhân loại, tay cầm lấy một thanh kiếm gỉ, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn cấp tốc chém xuống.

Mặc dù thực lực của đám tử thi này không tính là quá mạnh, thậm chí xương cốt của bọn chúng còn có chút giòn xốp, khó mà chống đỡ được đoản đao của Trần Viễn quét tới. Nhưng mà, số lượng của bọn chúng thật sự là nhiều lắm. Cứ mỗi một bộ tử thi bị Trần Viễn đánh giết, thì từ bốn phương tám hướng lại có những bộ tử thi khác lao tới. Bọn chúng giống như là cá diếc sang sông, nhiều vô số kế.

Cho dù lực lượng của Trần Viễn vô cùng mạnh mẽ, nhưng để đem hết toàn bộ đám tử thi này đánh giết, anh cũng hao tốn rất nhiều thể lực. Thậm chí, chân khí ở trong cơ thể của Trần Viễn lúc này cũng đã tiêu hao đi gần một nửa.

“Phù phù…”

Thở hổn hểnh ngồi bệt ở dưới mặt đất, lúc này sắc mặt của Trần Viễn hơi có mấy phần tái nhợt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một đống xương cốt đang rơi lả tả ở trên mặt đất.

Trần Viễn cũng không biết vừa rồi mình đã giết chết bao nhiêu bộ tử thi như vậy. Nhưng hiện ta, nhìn một núi xương cốt hiện ra ở trước mặt, Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng không được chân thật.

Anh thật sự không có nghĩ đến, mình còn chưa đi đến nơi vị trí trung tâm của Cổ Chiến Trường, chỉ dạo một vòng ở phía ngoài rìa, vậy mà đã gặp được loại sinh vật khó giải quyết đến như vậy. Nếu như, anh tiến vào vùng trung tâm, vậy thì số lương của đám sinh vật này còn đáng sợ đến như thế nào?

Theo như những gì mà tàn hồn thánh nữ trước đó đã truyền lại, thì bên trong Cổ Chiến Trường này không chỉ tồn tại rất nhiều bảo vật quý giá. Thế nhưng, nơi này thật sự đã từng xuất hiện qua rất nhiều Thân Linh.



Đúng vậy, đây thật sự là Thần Linh, cũng không phải là những tồn tại chỉ có ở bên trong truyền thuyết. Mặc dù chính tàn hồn thánh nữ cũng không biết rõ Cổ Chiến Trường này đã tồn tại bao nhiêu thời gian. Nhưng lúc trước, khi nàng vẫn còn là một vị thánh nữ của Tiên Cung, là một vị cường giả chân chính ở trên Địa Cầu này. Lúc đó, cho dù là nàng, khi đối mặt với các vị Thần Linh ở đây, đều có một loại cảm giác vô cùng nhỏ bé, chỉ cần đối phương khẽ hơi bóp nhẹ một cái, nàng liền sẽ tan biến khỏi thế gian này.

Thế nhưng, điều còn đáng sợ hơn nữa là, những tôn Thần Linh này cũng không phải là thực thể. Bọn họ cũng giống như nàng cùng với mấy vị cao thủ ở trong Truyền Thừa Điện, cũng chỉ lưu lại một sợi tàn hồn ở thế giới này mà thôi. Cho dù là như vậy, ngay vào thời điểm đó, nàng đã chân chính bước vào cảnh giới đỉnh phong của thế giới này, cũng cảm giác bản thân mình thật sự vô cùng nhỏ bé, không có cách nào kháng lại ý chí của đối phương.

May mắn, những vị Thần Linh này dường như đối với nhân loại cũng không có sinh ra ác ý. Thậm chí, bọn họ còn đối với nàng vô cùng hữu hảo. Nhờ thế, mà nàng đã từng nhận được một ít truyền thừa, dự định sẽ một lần nữa đem cảnh giới của mình nâng lên, một bước phi thăng, tiến về Thiên Giới.

Nhưng mà, nàng có chút xủi xẻo, ngay vào thời điểm đó, sau khi rời khỏi Cổ Chiến Trường, thì đám thiên ngoại ma tộc đột nhiên xâm lấn, đem toàn bộ Tiên Cung hủy diệt, ngay cả chính này cũng bị hủy đi thi thể, chỉ còn lưu lại một cỗ tàn hồn, ẩn nấp vào trong Tiên Cung. Mà tòa Tiên Cung này, dường như cũng là đồ vật mà nàng đạt được ở bên trong Cổ Chiến Trường?

“Ừm? Đây là?!”

Trong lúc đang ngồi nghỉ ngơi ở dưới mặt đất, ánh mắt của Trần Viễn đột nhiên chú ý nhìn về phía một chỗ mảnh vỡ xương cốt ở gần đó. Sau đấy, Trần Viễn có chút kinh ngạc phát hiện, phía dưới mảnh vỡ xương cốt này vậy mà xuất hiện một thứ đồ vật để anh cảm thấy hết sức quen thuộc.

Ngay sau đó, Trần Viễn cố gắng nhích người đứng dậy, đi về phía chỗ mảnh vỡ xương cốt. Cuối cùng, anh mới cẩn thận đem nó lật lên. Lúc này, phía dưới là một khỏa tinh thạch, nhìn có chút phổ thông cũng không có gì bắt mắt. Nhưng Trần Viễn rất nhanh liền có thể xác định, viên tinh thạch này cũng chính là ma hạch, là đồ vật mà anh lấy được khi lần trước đi vào bên trong di chỉ, đánh giết đám Huyết Ma Biên Bức.

Chỉ có điều, nhìn ánh sáng ở trên viên ma hạch này phát ra, dường như bên trong ẩn chứa một cỗ năng lượng nào đó, khi Trần Viễn mới đưa tay cầm đến, anh luôn có loại cảm giác tâm tình có chút kích động, thần sắc cũng biến đến cực kỳ khó coi.

“Thứ này, vậy mà có thể ảnh hưởng đến tinh thần của mình?”



Nhanh chóng đem tay rụt trở về, tròng mắt của Trần Viễn không ngừng xoay chuyển. Lúc này, nằm rải rác ở bên trong đóng xương cốt có rất nhiều loại ma hạch tương tự. Thế nhưng, Trần Viễn lại nhớ ra một việc, dường như thứ này có thể lợi dụng để làm năng lượng điều khiển khôi lỗi, cũng như lắp vào bên trong trận pháp.

Bất quá, nhìn ánh sáng yếu ớt từ trên viên ma hạch này truyền ra bên ngoài, dường như nó cũng có đẳng cấp không quá cao, chỉ tương đương với một khối hạ phẩm tinh thạch, còn chưa bằng một phần trăm giá trị của trung phẩm tinh thạch. Mà mỗi một bộ khôi lỗi hay trận pháp cần phải khởi động, ít nhất cũng cần phải dùng thượng phẩm trở lên mới có thể sử dụng được.

Tất nhiên, nếu là những loại máy móc hay trận pháp đơn giản, thứ này vẫn còn thể dùng đến. Chỉ là, Trần Viễn cũng không có ý định làm ra mấy đồ vật giống như vậy.

Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn là lắc đầu, không có ý định đem nhóm ma hạch thu thập. Anh cảm giác, đồ vật ở nơi này có đẳng cấp quá thấp, cũng không cần thiết tốn thời gian đem bọn chúng lưu giữ ở trên người. Huống hồ, từ nơi này đi đến vị trí trung tâm của Cổ Chiến Trường còn muốn vượt qua năm, sau ngàn kilomet. Đến lúc đó, cho dù anh chỉ tùy tiện đi lòng vòng một chút, đẳng cấp của đám sinh vật ở đó đều phải so với ngoài này đều muốn cao hơn. Tất nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc thứ mà anh cần phải đối mặt sẽ có thực lượng cường đại hơn rất nhiều lần.

Bất quá, đối với Trần Viễn mà nói chuyện này cũng không quá mức nghiêm trọng. Dù sao, anh đã có thể xác định được, thực lực của đám sinh vật này rất yếu, chỉ tương đương với một vị võ sư phổ thông. Cho dù bọn chúng có kéo đến nhiều hơn, anh cũng tin tưởng mình vẫn còn đủ thực lực để giải quyết.

Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng không tiếp tục lưu lại chờ đợi, mà anh đưa mắt nhìn về một chỗ phương hướng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, quyết định đi về phía trước.
Nhấn Mở Bình Luận