Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

“A, chủ nhân?!”

Nhìn thấy Trần Viễn từ bên trong vách tường rơi xuống đất, lúc này Cự Long có chút giật mình, hơi khẽ hô lên một tiếng. Nhưng ngay sau đó, giống như nhìn thấy đồ vật gì đó vô cùng đáng sợ, âm thanh của nó bất chợt trở nên run rẩy không ngừng.

“Long… Long Thần đại nhân!”

Bất quá, tiếng hô này của nó lại để cho Tiểu Long có chút bị hù sợ, không khỏi vội vàng nhảy ra phía sau lưng của Trần Viễn để lẫn trốn. Thấy một màn như vậy, Trần Viễn không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn về phía Cự Long, quát lên.

“Ngươi làm cái gì? Còn không biết là đang hù dọa tiểu bảo bối của ta hay sao?!”

Vừa nói, Trần Viễn vừa cố ý đem Tiểu Long nắm lên trên tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên trên đầu của nó vài cái. Mà vừa nhìn thấy được động tác này của Trần Viễn, hai bên hốc mắt của Cự Long lập tức bốc lên lửa cháy hừng hực.

“Ngươi làm gì? Mau đem ngài ấy thả ra cho ta!”

Thế nhưng, tiếng hô này của nó vừa kêu lên, trong đầu của Trần Viễn đã bắt đầu niệm lấy chú ngữ, lấy tức một trận đau nhức trực tiếp truyền thẳng đến linh hồn, để cho Cự Long có chút run rẩy, toàn bộ thân hình đều bắt đầu cuộn tròn trở thành một đoàn. Cuối cùng, hốc mắt của nó có chút ẩm ướt, nhìn về phía Trần Viễn kêu.

“Chủ nhân, chủ nhân! Tiểu nhân đã biết sai rồi, xin chủ nhân hãy bỏ qua cho ta!”

“Hừ!”

Nhìn bộ dáng của nó lúc này, Trần Viễn chỉ hừ lạnh một tiếng. Sau đó, anh vẫn tiếp tục niệm lên chú ngữ. Hơn nửa giờ trôi qua, rốt cuộc thân hình của Cự Long đã trở nên co quắp vào một chỗ, lúc này Trần Viễn mới cảm thấy hài lòng, nhẹ nhàng nói ra.

“Được rồi, lần này ta tạm tha cho ngươi. Lần sau cũng không thể chiếu theo lệ ấy nữa, có biết không?!”



“Vâng vâng, ngài là chủ nhân của ta, lời của ngài chính là chân lý. Từ bây giờ trở đi, tiểu nhân sẽ không dám tái phạm nữa, sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân!”

Thấy nó thành thật như vậy, Trần Viễn lúc này mới vô cùng vui vẻ gật đầu. Thế nhưng, anh cũng không có hoàn toàn tin tưởng lời nói của nó. Dù sao, con rồng này cũng có một chút tính tình, đợi nó khôi phục lại thực lực, đến lúc đó ai biết nó lại giở thêm trò quỷ gì với anh.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không sợ. Dù sao, trong tay của anh nắm lấy sinh tử ấn, chỉ cần nó dám can đảm phản kháng, anh sẽ cho nó thư thư phục phục quỳ sát dưới mặt đất ngoan ngoãn chịu phục mới thôi.

“Tốt, hiện tại ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi có biết đường để ra khỏi cung điện hay không?”

Sau khi xác định nơi này cũng không còn đồ vật gì để có thể lấy đi, lúc này Trần Viễn mới quyết định để cho Cự Long đem mình đưa ra bên ngoài.

“Cái này?”

Nhưng mà, vừa mới nghe được Trần Viễn nhắc đến chuyện này, thần sắc của Cự Long bỗng chốc biến đến cực kỳ khó coi. Ánh mắt của nó cũng lộ ra mấy phần sợ hãi, liên tục đảo về phía anh.

“Thế nào? Đừng nói với ta là ngay cả ngươi cũng không biết đường để đi ra ngoài?!”

Nhìn thấy biểu hiện này của nó, trong lòng của Trần Viễn nhất thời có loại dự cảm không tốt. Mà quả thật, dự cảm này của anh vẫn còn rất chuẩn xác.

“Chủ nhân, chuyện này cũng không thể nào trách ta được. Ta bị nhốt lại ở nơi này hơn mấy ngàn năm, mọi thứ đều sẽ có chút biến đổi. Thế nên là…”

Nói đến chỗ này, âm thanh của nó đột nhiên nín bặt. Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nguy hiểm, nhìn về phía nó.

“Thế nên là, hiện tại ta cũng bị nhốt ở nơi này rồi?”

“Cái này…”

Cự Long lúc này cũng không dám lên tiếng đáp lại, chỉ có thể cố gắng nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Trần Viễn đang chằm chằm nhìn đến.

Trong lòng mang theo một trận buồn bực, Trần Viễn thật sự là không có nghĩ đến, mình vậy mà rơi vào trong hoàn cảnh như thế này.

Thế nhưng, suy nghĩ một hồi, Trần Viễn đột nhiên nghĩ đến lối ra đường hầm khi anh đi đến chỗ này. Sau đó, anh một lần nữa xoay người, quyết định thử trở về lại đường cũ để tìm đường ra. Mặc dù làm như vậy, thật sự rất khó có thể đem Cự Long đi theo cùng. Nhưng mà, so với cả hai bị nhốt ở đây, Trần Viễn vẫn muốn đến thử một lần.

Lần này, thời gian di chuyển cũng không có hao tốn bao nhiêu, rất nhanh Trần Viễn liền tìm ra được lối đi ban đầu thông đến cửa sắt, nơi từng giam giữ Cự Long. Chỉ là, sau khi đi lên bậc thang, nhìn về phía cửa sắt ở trước mặt, thần sắc của Trần Viễn liền lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì, cửa sắt lúc này vậy mà đã tự mình khóa lại. Hơn nữa, bề ngoài nhìn nó đã có rất nhiều rỉ sét, thế nhưng Trần Viễn cho dù vận dụng hết toàn lực, cũng không có cách nào đem nó mở.

“Chuyện này là như thế nào? Làm sao cửa sắt lại trở nên cứng đến như vậy?”

Trong lòng có chút buồn bực, Trần Viễn hơi thử câu thông với khí linh trong nhẫn trữ vật. Nhưng mà, không biết vì lý do gì, khí linh lúc này lại rơi vào trong tình trạng ngủ say, anh kêu một hồi lâu cũng không có nghe thấy âm thanh của nó đáp lại.



Nhất thời, rơi vào đường cùng, Trần Viễn cũng không còn có biện pháp nào khác, anh chỉ có thể trở về bên ngoài cung điện, bắt đầu tĩnh tọa điều tức.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ở trong không gian bên dưới lòng đất, Trần Viễn cũng không biết ngày đêm. Ngay trong khi anh đang tu luyện, âm thanh của Tiểu Long có chút khó chịu vang lên.

Lúc này, Trần Viễn mới một lần nữa mở mắt nhìn qua. Chỉ thấy, Tiểu Long đang đung đưa móng vuốt, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, hướng về phía Trần Viễn kêu to.

“Ngao… ngao…”

Nhìn bộ dáng này của nó, Trần Viễn rất nhanh liền hiểu ý, thì ra thời gian đã trôi qua một ngày một đêm, lúc này nó hơi có chút đói bụng, nên muốn kêu gọi để cho Trần Viễn đem thức ăn đút cho nó.

Lúc này Trần Viễn mới chợt nhớ đến, con rồng nhỏ này kỳ thật vẫn còn là một đứa nhỏ, nó chỉ vừa mới sinh ra hơn một ngày. Hiện tại, anh đi đâu để kiếm thức ăn cho nó bây giờ?

Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Viễn từ trong túi quần lục lọi ra một ít đồ ăn. Đây là thực phẩm tổng hợp, được đặc chế từ các sản phẩm giàu protein, có thể trực tiếp nạp vào bên trong cơ thể, cung cấp năng lượng cho một người bình thường hoạt động suốt hai mươi tư giờ.

Tất nhiên, dựa vào thực lực của bản thân hiện tại, Trần Viễn cũng không cần đến loại thực phẩm này, anh có thể trực tiếp đem linh khí ở bên ngoài thu nạp, sau đó chuyển hóa thành năng lượng, cung cấp cho cơ thể để duy trì hoạt động. Mà mấy thanh thực phẩm tổng hợp này, kỳ thật chỉ là đồ vật dự phòng, Trần Viễn hay theo thói quen để ở trong người để tiện khi đi ra ngoài làm việc.

Hiện tại, Trần Viễn mới nhớ ra, đem tới đặt ở trước mặt của Tiểu Long, sau đó đối với nó phất phất tay.

“Thế nào, mày có muốn ăn hay không?”

Nhìn thấy đồ vật kỳ quái xuất hiện ở trước mặt, Tiểu Long hơi có một chút hiếu kỳ, nó hơi nghiêng nghiêng cái đầu, nhìn về phía thực phẩm ở trên tay của Trần Viễn, sau đó hít mũi ngửi ngừi vài cái.

Thấy thế, Trần Viễn cũng không do dự nữa, anh trực tiếp đem vỏ bao bì xé ra, để lộ thực phẩm ở bên trong, đút cho Tiểu Long.

Hơi cắn nhẹ vài cái, cảm giác mùi vị của thức ăn này cũng không đến mức quá tệ. Hơn nữa, loại thức ăn này đối với nó cũng có một chút tác dụng. Thế nên, lúc này Tiểu Long chỉ cắn hai lần, liền đem toàn bộ thực phẩm ở trên tay của Trần Viễn nuốt xuống.

“Ngao…”

Lại phát ra một tiếng kêu gào, ánh mắt của Tiểu Long có chút mong đợi, nhìn về phía Trần Viễn.

Hiểu ý, Trần Viễn lại tiếp tục lấy ra mấy thanh thực phẩm, toàn bộ đều đưa cho nó. Chỉ chưa đầy mấy giây, hầu như toàn bộ thực phẩm ở trên người của Trần Viễn đều bị Tiểu Long ăn đến sạch sẽ. Lúc này, nó mới cảm giác hơi lưng lửng bụng. Bất quá, nhìn thấy Trần Viễn không có đem đồ ăn tiếp tục lấy ra, nó chỉ có thể kêu khẽ một tiếng, sau đó liền nhảy lên bả vai của Trần Viễn, bắt đầu nằm sấp xuống.

Thấy thế, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hiện tại, xem như không có tìm được lối ra, có con vật nhỏ này ở bên cạnh vui đùa, xem như cũng không tệ lắm.

“Chủ nhân, hôm qua ta thử đi dạo một vòng, cuối cùng ta có một chút phát hiện. Rất có thể, cửa ra là ở hướng bên này.”



Lúc này, Cự Long đột nhiên bò tới, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn, hô lên một tiếng. Nghe được tiếng hô này của nó, Trần Viễn không khỏi quay đầu nhìn sang. Hiện tại, bộ dáng của nó đã rất thành thật, so với hôm qua còn dễ nói chuyện hơn rất nhiều.

Nhưng mà, Trần Viễn vẫn cảm thấy con rồng lớn này có chút nguy hiểm, dường như nó đối với anh vẫn còn có điều gì đang giấu giếm.

“Chủ nhân, ngài cũng đừng có nhìn ta như vậy. Ta bị giam cầm ở đây đã rất nhiều năm, có một số thứ là tạm thời không thể nào nhớ ra được. Hơn nữa, lúc trước khi ta bị giam cầm ở nơi này, thì tòa cung điện này vẫn có người lưu lại. Hiện tại, người đi nhà trống, ai biết là những đồ vật ở đây có bị bọn họ động tay động chân hay không?”

Nhìn bộ dáng của nó lúc này, Trần Viễn im lặng không có nói chuyện. Ngược lại, Cự Long trong lòng không khỏi cảm thấy gấp.

“Chủ nhân, ta thật sự là không có lừa gạt ngài, ta…”

Đang muốn mở miệng ra giải thích, nhưng lúc này Trần Viễn đã đưa tay ra hiệu có nó ngưng lại. Sau đó, một trận gió nhẹ đột nhiên thổi tới, hư ảnh khí linh xuất hiện ở trên đỉnh đầu của mọi người.

“Chủ nhân, ta đã tìm ra biện pháp để đưa ngài rời khỏi nơi này. Nhưng mà, ta cần một số đồ vật hiến tế. Không biết, ngài có nguyện ý bỏ ra hay không?”

Nhìn thấy khí linh xuất hiện, ánh mắt của Cự Long không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc. Mà Trần Viễn thì không một chút biểu tình nào, chỉ nhìn chằm chằm về phía Cự Long mỉm cười.

Thấy được nụ cười này của Trần Viễn, lại nhớ đến lời nói vừa rồi của khí linh. Đột nhiên, Cự Long có loại cảm giác không tốt, nó bắt đầu sợ hãi kêu lên.

“Chủ nhân, ngài không thể nghe lời nó, tuyệt đối không thể để ta đem ra hiến tế. Ta là tọa kỵ của ngài, ta đối với nó phải có tác dụng hơn gấp trăm ngàn lần.”

“A, chủ nhân, đừng nha! Ta thật sự không muốn chết…”

“A a a…”
Nhấn Mở Bình Luận