Lọc Truyện

 Nói xong, tiểu tông sư đón khách cúi đầu chào Trần Hạo.  

 

Anh mỉm cười bước vào tòa nhà chính.  

 

Tiểu tông sư bình tĩnh nhìn theo bóng dáng của Trần Hạo hồi lâu, hắn ta vung tay lên, một tên thuộc hạ bước đến.  

 

“Nói mọi người cảnh giác, sợ là Trần Hạo này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta một chút, tuyệt đối không thể mất cảnh giác!”, tiểu tông sư dặn dò.  

 

“Vâng!”, thuộc hạ nhận lên rồi mau chóng rời đi.  

 

Mà lúc này, Trần Hạo đang dọc theo cầu thang làm bằng gỗ lim bước lên trên.  

 

Tay vịn bằng gỗ lim của cầu thang được khắc hoa văn, hai bên treo các bức tranh nổi tiếng, mái hiên và xà ngang được chạm trổ tinh xảo, nạm vàng khắc hoa, vừa thanh lịch lại vừa xa hoa.  

 

Nói một cách đơn giản đó là, chi phí xây dựng vô cùng đắt đỏ.  

 

Chậm rãi đi lên đỉnh tòa nhà, tầng cao nhất có tầm nhìn thông thoáng, có thể ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.  

 

Lúc này, một người đàn ông cao lớn, hai tay chắp sau lưng đang phóng tầm mắt ra xa.  

 

Vệ sĩ xung quanh đều cao một mét chín mươi, trên cơ thể buộc ga-rô, ánh mắt không có tình cảm.  

 

Trần Hạo vừa nhìn thấy người này đã xác định được đó là Nhạc Thiên.  

 

Nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, người đó chậm rãi xoay người lại.  

 

Trần Hạo nhìn thấy một khuôn mặt thư sinh chuẩn mực, hai má gầy gầy, đôi mắt khôn khéo và dưới cằm là một chòm râu.   

 

Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn về phía Trần Hạo giống như một thanh kiếm sắc bén, dường như là đã nhìn thấu anh.  

 

“Trần Hạo, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau rồi!”, Nhạc Thiên mỉm cười nói.  

 

Trần Hạo bước lên bậc thang cuối cùng, tiến vào phạm vi của tầng cao nhất, hành động của hai người thật giống như lúc bình thường.  

 

“Ha ha, đúng vậy! Ban đầu tôi cứ nghĩ, thời điểm Thiên Khôi ngã xuống, chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau một lần, nhưng mà thật không nghĩ tới, ông nhẫn nại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi!”, Trần Hạo cười tủm tỉm, không quan tâm đến những người xung quanh, trực tiếp ngồi xuống ghế.  

 

Vệ sĩ bên cạnh Nhạc Thiên nhìn thấy hành động này của Trần Hạo, lập tức trừng mắt chuẩn bị lên tiếng.  

 

Nhạc Thiên mỉm cười, không để ý phất tay: “Không sao!”  

 

Trần Hạo tuỳ ý cầm chùm nho trước mặt lên nhét vào miệng, dáng vẻ ăn uống không chút hình tượng.  

 

“Không biết Thiên gia tìm tôi là có chuyện gì?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận