Lọc Truyện

Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Hôm có thành tích thi tốt nghiệp trung học, ngoại trừ hai thí sinh là người trong cuộc ra thì người bình tĩnh như Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược cũng chỉ lộ vẻ mặt kích động, không dám biểu hiện ra quá kiêu ngạo, bởi vì trong tòa chung cư này còn có mấy thí sinh cùng khóa, thi đều chẳng ra sao cả, nhất là lầu dưới phụ huynh ôm con khóc mấy lần liền. Dưới loại tình huống này, mà dám tuyên dương khắp nơi con mình nắm chắc thi Thanh Bắc, chẳng phải đang gây hấn với người ta à?

Người không bình tĩnh như Lục Hành Sâm, không ngoa khi nói anh ta không khác gì người điên.

Rõ ràng thời học sinh anh cũng là một học sinh giỏi, rõ ràng với tình huống nhà họ Lục muốn cho Thẩm Yến ra nước ngoài du học rất dễ dàng, nhưng Lục Hành Sâm mới nhìn điểm của Thẩm Yến đã kích động không thôi. Anh nghe ngóng được điểm số của con anh sẽ là trạng nguyên của lần thi này. Lục Hành Sâm ngay từ khi mới ra đời, may mà bậc cha chú tổ tông cố gắng không ngừng, từ nhỏ anh đã đứng trên đỉnh cao kim tự tháp, đối với anh, anh không cần quan tâm đến cảm nhận của người khác. Mấy năm trưởng thành hơn, sau khi nhận tổn thất với đả kích nặng nề nhất trong cuộc đời, anh mới thu lại chút bản chất của mình.

Anh ôn hòa, anh chín chắn khi đối mặt với người quen, nhưng khi đối mặt người xa lạ lại rất khó sửa được bản tính bên trong, hoàn toàn không cân nhắc xem nhà người ta có thí sinh không, anh chuẩn bị chút quà đưa đến từng nhà một, lấy danh nghĩa có chuyện tốt cùng nhau chia sẻ. Mục đích chủ yếu vẫn là muốn khoe khoang con nhà mình giỏi đến mức nào, tuyệt vời ra sao...

Tặng quà chỉ là thuận tiện, quan trọng nhất vẫn là khoe khoang.

Thẩm Yến không thèm nhìn, vừa uy hiếp vừa khuyên bảo bảo anh ta dừng lại, mà Lục Hành Sâm không nghe.

Điểm của Lạc Thư Nhan không cao bằng Thẩm Yến, dù sao Thẩm Yến cũng thường xuyên đứng nhất lớp, địa vị vô cùng kiên cố, không người nào có thể rung chuyển. Điểm số của cô không khác dự đoán của cô là bao, đã cao hơn điểm trúng tuyển của đại học Thanh Hoa.

Có thành tích cuộc thi rồi, Lạc Thư Nhan cũng thở dài một hơi.

Học hành nhiều năm như vậy không phải chỉ vì thời khắc này sao?

Thẩm Yến càng thêm thở dài một hơi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật ra thành tích của Lạc Thư Nhan bình thường rất tốt, nhưng cô có khuyết điểm là hơi ẩu, không có nam sinh nào lại muốn phải chia xa với bạn gái ngay sau khi mới xác nhận quan hệ, Thẩm Yến cũng không ngoại lệ, cậu càng hy vọng có thể học đại học với cô.

Bọn họ ở Xích Thành thêm mấy ngày, đương nhiên cũng ở trong căn phòng cũ, hai phòng ở mỗi tháng đều sẽ mời người đến quét dọn định kỳ, lần này trở về cũng không vào ở khách sạn. Hôm nay Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng ra ngoài, vô tình gặp phải một em trai trong hành lang.

Trước lúc bọn họ đến Bắc Kinh học cấp ba, em trai tầng trên còn đang tiểu học, lần này nhìn thấy, cậu đã cao lớn hơn nhiều, đang chuẩn bị thi cấp ba.

Khiến người ta kinh ngạc chính là cậu vẫn còn nhớ hai người họ, nói chính xác, nhớ kỹ Thẩm Yến.

Em trai tầng trên nhìn thấy Thẩm Yến, chủ động lên tiếng chào: “Anh, là anh thật à, lúc nãy em còn không nhận ra!”

Thẩm Yến lạnh lùng chào lại cậu.

Tính cách em trai tầng trên hoạt bát, không xa lạ gì với cậu mà còn nói đùa: “Anh, sau khi anh chuyển đi rồi, em cũng ít uống trà sữa đi, anh biết tại sao không? Em phát hiện, tự dùng tiền mình mua trà sữa thì không được ngon như thế.”

Thẩm Yến: “...”

Lạc Thư Nhan đột nhiên rất hiếu kỳ: “Không phải trà sữa phải dùng tiền của mình mua sao? Ở đâu có miễn phí à?”

Em trai tàng trên cười hì hì chỉ vào Thẩm Yến: “Anh trai này nè, hình như lúc đấy đang nghỉ hè sau kỳ thi tuyển vào cấp ba, thường xuyên cho em uống trà sữa miễn phí, ngon lắm luôn, em chưa từng uống trà sữa ngon như vậy bao giờ. Đương nhiên, nếu có trân châu thì sẽ càng ngon hơn nhiều.”

Lạc Thư Nhan kinh ngạc, “Nghỉ hè sau khi thi cấp ba xong?”

Em trai tầng trên liên tục gật đầu, “Đúng vậy.”

Thẩm Yến mở miệng cắt ngang cậu: “Nhà em ăn cơm rồi kìa, về nhanh đi.”

Em trai tầng trên rất hài hước hành lễ, “Yes, Sir!”

Chờ em trai tầng trên đi lên, bọn họ xuống tầng, sau khi ra hành lang Lạc Thư Nhan mới nhớ tới kỳ thi cấp ba lúc ấy, cô hơi sợ chuyện uống trà sữa, nếu như không phải Thẩm Yến nói cậu muốn uống trà sữa, không phải cậu kéo cô đi mua, nói không chừng bây giờ cô vẫn không uống trà sữa, đột nhiên cô dừng bước, nhìn Thẩm Yến, “Mình còn tưởng cậu thích uống.”

Thẩm Yến thở dài trong lòng: “Khi đó cậu thích uống trà sữa nhất.”

Chỉ một câu đơn giản đã giải thích được nguyên nhân cậu làm như vậy.

Thật ra dù là cậu hay cô, đều không có mấy thứ yêu thích, khi còn bé hai người đã trưởng thành rất sớm, bọn họ ít niềm vui hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi.

Cậu thực sự không muốn cô phải bỏ đi một thứ trong số sở thích của cô chỉ vì ám ảnh tâm lý kia.

Không nên như vậy, bọn họ không sai.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lạc Thư Nhan nghe lời này, trong lòng vừa chua chát vừa ấm áp, trên thế giới này, ngoại trừ ba ba chỉ có cậu mới hiểu cô nhất.

Cô cũng không dũng cảm như vậy, vào buổi tối hôm Thẩm Yến tỏ tình, trong lòng cô ngoại trừu ngọt ngào với kích động ra, thì sự chơi vơi cũng nhiều không kém.

Mấy ngày gần đây từng chút bất ổn trong cô dần được cậu phá tan.



Sau khi bạn học Thẩm Yến nhìn thấy cậu trên đường, nhiệt tình mời cậu đi tham gia họp lớp, lớp một bọn họ lần này đều là ghí sinh cấp ba, sau khi cuối cùng cũng được giải phóng, lớp trưởng chủ trì muốn tổ chức lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp cấp ba. Tính cách Thẩm Yến đã hướng ngoại hơn mấy năm trước, cũng không từ chối lời mời.

Lạc Thư Nhan đi ra ngoài với Thẩm Yến, nửa đường Thẩm Yến xuống xe đi họp lớp, Lạc Thư Nhan thì vẫn đi ăn cơm dạo phố với bạn như trước.

Lạc Thư Nhan còn chưa tới chỗ ăn đã hẹn với bạn, lúc chuẩn bị đánh lại son môi, phát hiện Thẩm Yến để quên ví tiền ở chỗ cô.

Loại họp lớp này bình thường không phải do bạn học nào đấy chủ chi, dù sao mọi người cũng đều là học sinh vừa mới thi đại học xong, có thể có bao nhiêu tiền đây, hầu như tất cả đều theo phương thức AA(chia đều), Thẩm Yến không mang ví tiền đến lúc đấy hình như sẽ rất ngại nhỉ? Nghĩ đến đây, Lạc Thư Nhan dứt khoát bảo lái xe quay xe lại chỗ Thẩm Yến xuống xe. Chỗ này là phố đi bộ, bạn học hẹn nhau ở một quán lẩu tự phục vụ giá rẻ, giá cả không cao, tính theo đầu người không vượt quá sáu mươi tệ, có thể ăn uống no đủ.

Lạc Thư Nhan đứng dưới tầng gọi điện cho Thẩm Yến.

Đầu kia nhận rất nhanh, giọng Thẩm Yến truyền đến: “Gì thế.”

Lạc Thư Nhan cầm di động, ra vẻ than thở nói: “Phải làm sao đây, cậu thật sự mới mười tám tuổi à? Sao trí nhớ lại kém vậy chứ, quên mang cả ví tiền rồi nè.”

Thẩm Yến ngồi một góc trong phòng, bình thường loại họp lớp này rất khó đến đủ, giống như lớp 9-1 của bọn họ có bốn mươi người, hôm nay đến dự cũng chỉ có hơn hai mươi người, chỉ một nửa.

Tuy Thẩm Yến không quen tất cả mọi người trong lớp, nhưng cái này không ngăn cậu trở thành trở tiêu điểm.

Nguyên nhân rất đơn giản, một, vẻ ngoài cậu đẹp trai, từ hồi cấp hai ngoại hình của cậu đã rất xuất sắc, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nữ sinh, chẳng qua khi đó thái độ của mọi người chỉ có ‘đến để học, chứ không phải đến để tán tỉnh’, đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng chỉ để ngắm được thôi. Hiện tại không giống, bọn họ đều mười tám tuổi, phải lên đại học, cái này có ý gì, mang ý bọn họ có thể yêu đương, thế là loại đẹp trai như Thẩm Yến rất dễ khiến mấy bạn học nữ đang ngồi đây động lòng.

Chưa nói cái khác, tìm bạn trai đẹp trai sẽ không lỗ, đúng không?

Hai, thành tích cậu tốt, thi đậu đại học Thanh Hoa. Cho dù đang ở thời đại nào, nhân vật như học sinh giỏi đều có hào quang riêng. Dựa theo góc độ hiện thực, một người như vậy nhất định tương lai sẽ rất tốt, cùng làm bạn hay bạn học với học sinh giỏi, sau này có phát đạt rồi cũng có thể dính tý quan hệ nhỉ?

Thẩm Yến vừa nhận điện thoại, đã có người lặng lẽ nghe lỏm.

Trong giọng cậu mang theo ý cười, “Quên đi. Mình không quen dùng ví tiền.”

Ví tiền này là món quà Lạc Thư Nhan tặng cho cậu khi cậu mười tám tuổi.

Cậu không quen dùng ví tiền, điểm này rất thẳng nam, tiền chỉ cuộn lại rồi nhét trong túi quần hay túi xách.

Đột nhiên dùng ví tiền, chỉ cảm thấy như một loại gánh nặng, sợ làm mất, cho nên đi ra ngoài đều để trong túi của Lạc Thư Nhan.

Lạc Thư Nhan cười, “Thế mình cầm lên cho cậu hay cậu tự xuống lấy đây.”

Thẩm Yến đáp: “Cậu ở dưới tầng, vậy mình xuống dưới lấy.”

Cậu còn không quen mấy người này lắm, chớ nói chi là Lạc Thư Nhan, đi lên lại không tránh được phải chào hỏi, quá phiền phức, cũng không cần thiết.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Yến đứng dậy, nói với bạn học bên cạnh: “Mình đi xuống một lúc, chút nữa sẽ lên.”

Những bạn học khác nghe thấy cậu gọi điện thoại, biết cậu đi lấy ví tiền, đương nhiên sẽ không ngăn cản, “Mau đi đi, dù sao lúc này lẩu vẫn chưa lên.”

Thẩm Yến đi xuống, mấy bạn học cảm thấy hứng thú với chuyện này nhanh chóng đứng lên, chạy tới cửa sổ nhìn xuống.

“Chết tiệt, người đẹp kìa, nhưng sao nữ sinh kia quen thế?”

“Đây, đây không phải Lạc Thư Nhan sao?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một bạn học kinh ngạc nhắc nhở, mọi người mới nhao nhao nhớ lại, Lạc Thư Nhan hồi cấp hai cũng được coi như một nhân vật nổi tiếng trong khoa, thành tích tốt không nói, vẻ ngoài còn cực kì xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng tinh tế, trong lòng mọi người đấy là sự tồn tại của nữ thần, bây giờ nhìn thấy cô, mặc dù cách một khoảng xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô xinh đẹp hơn!

Vừa cao vừa gầy vừa trắng, thu hút sự chú ý như minh tinh.

“Trước kia quan hệ của Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan rất tốt, nghe nói hai người bọn họ cùng đến Bắc Kinh học cấp ba!”

Đang lúc mọi người nghi ngờ quan hệ của hai người, Thẩm Yến đột nhiên xuất hiện tại trong tầm mắt của bọn họ, Thẩm Yến lấy ví tiền trong tay Lạc Thư Nhan, không biết hai người đang nói gì, Thẩm Yến đưa tay lên xoa đầu Lạc Thư Nhan, từ chỗ này của bọn họ không thể thấy được biểu cảm của hai người, thế nhưng động tác này nhìn thế nào cũng thấy rất thân mật

Thẩm Yến rất cao, khi đứng cạnh Lạc Thư Nhan, tạo thành một tổ hợp rất đẹp mắt.

Nam sinh mặc áo thun màu đen phối với quần bò, nữ sinh mặc váy không tay viền lá sen.

Nhất là động tác nhỏ này, tạo cho người ta cảm giác như đang đóng phim

Thẩm Yến quay lại rất nhanh, khi cậu trở lại phòng ăn, mấy bạn học hóng hớt đã sớm quay lại chỗ cũ.

Có thể do quá hiếu kỳ, trong đó có một bạn học nữ hỏi dò: “Thẩm Yến, cậu vẫn ở cạnh Lạc Thư Nhan à?” (Cậu với Lạc Thư Nhan vẫn bên nhau à?)

Năm đó sau khi thi cấp ba xong, bạn cùng lớp đều học cấp ba khác, chuyện Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đến Bắc Kinh học cấp ba cũng truyền ra, tất cả mọi người nói quan hệ của hai nhà họ rất tốt, chuyển trường cũng chuyển chung.

Lúc ấy cũng có người nói hai người bọn họ đang nói yêu đương, nhưng tin đồn này không có nhiều người tin, quan trọng nhất là vì thành tích của hai người bọn họ đều quá tốt, tốt đến mức không có ai gắn hai chữ yêu sớm lên người bọn họ.

Thẩm Yến nghe vậy ngẩng đầu nhìn bọn học nữ kia một chút, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, ừ một tiếng, “Chắc là cũng sẽ học cùng một trường đại học.”

Bạn học nữ rất kinh ngạc, “Vậy hai người đang hẹn hò rồi à?” (Vậy hai người đang ở bên nhau à?)

Cô hỏi hai vấn đề, nhìn như giống nhau, nhưng thật ra tư tưởng chính lại không giống nhau.

Nhân viên phục vụ đặt một nồi lẩu trước mặt Thẩm Yến, chờ sau khi nhân viên phục vụ đi, Thẩm Yến mới bình thản nói: “Còn đang theo đuổi cậu ấy.”

Thẩm Yến có sao cũng không quan trọng, nhưng cậu không muốn người khác dán mác yêu sớm lên người Lạc Thư Nhan.

Sau khi thi đại học xong họ mới ở bên nhau, nếu như bây giờ trả lời đã bắt đầu hẹn hò, cho dù cậu có giải thích thế nào, người khác cũng chỉ đoán có lẽ họ đã yêu sớm từ khi mới cấp hai. Bản thân cậu lại không phải người thích lảm nhảm với người khác, dứt khoát trả lời còn đang theo đuổi cô sẽ giảm bớt đi phiền phức không cần thiết, cũng không cần giải thích quá nhiều.

Thẩm Yến nói xong lời này, các bạn học hai mặt nhìn nhau..

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng tất cả đều tin lời cậu nói, dù sao nếu như cậu với Lạc Thư Nhan đang hẹn hò, cũng không cần thiết nói dối.

Một bạn học nam vỗ vỗ bả vai Thẩm Yến, vui vẻ, “Vậy cậu phải cố gắng nhiều hơn, mình thấy Lạc Thư Nhan không dễ theo đuổi đâu.”

Một người khác cười, “Phải xem đấy là ai, nếu là cậu theo đuổi á, tám trăm năm chưa chắc đã thành, nhưng Thẩm Yến lại không giống, từ nhỏ cậu ấy đã lớn lên với Lạc Thư Nhan rồi, quan hệ của hai người họ tốt như vậy, mình đoán không lâu nữa sẽ được nghe tin tốt thôi.”

Thẩm Yến chỉ cười cười, không nói lời nào.



Bọn họ ở lại Xích Thành một thời gian, rồi lại về nơi ở ban đầu —— Ninh Thành.

Lần này trở về là có chuyện quan trọng muốn làm, nhà của bọn họ ở Ninh Thành phải di dời, Lạc Thiên Viễn nghĩ đến dù sao cũng phải về đấy ký hợp đồng với Thẩm Thanh Nhược, nên dứt khoát mang theo hai đứa bé trở lại thăm một chút.

Thẩm Yến có tình cảm rất sâu với Ninh Thành, từ bốn tuổi đến mười hai tuổi, cậu đều sống ở Ninh Thành.

Từng cành cây ngọn cỏ ở Ninh Thành đều chứa đựng tuổi thơ của cậu.

Lúc trở lại Ninh Thành, đã gần chạng vạng tối, khu chung cư này đã rất cũ, khu vực này nhất định phải phá dỡ, vẫn có không ít người không muốn rời đi, đi đến cửa khu chung cư đã nghe thấy tiếng bác gái hét to, cũng có thể ngửi thấy mùi cơm chín bay ra từ cửa sổ nhà nào đấy.

Lạc Thư Nhan đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh nắng chiều rải rác trên mặt đất, kéo dài bóng của cô.

Tựa như đang bước vào đường hầm thời gian, cô nhìn thấy bản thân rất nhiều năm trước, khi đó cô mới bốn tuổi, đang ở tuổi vô tư không âu lo, những ngày tháng chỉ biết ăn ngủ ngủ rồi ăn.

Cô khi bốn tuổi không nhiều buồn phiền, sống nương tựa với ba ba, trong nhà có TV chiếu phim hoạt hình rất đẹp, trong tủ lạnh có kem cô thích. Nhất định phải nói thì sinh hoạt không có gì không hoàn mỹ, nếu có chắc là không có bạn nhỉ. Ở nhà trẻ cô rất được yêu thích, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh đều thích chơi với cô, cô không thiếu bạn chơi, làm cái gì cũng có người cùng làm, có thể cô không thiếu bạn. Chỉ thiếu một người bạn có thể trò chuyện cùng.

Khi đó cô đoán được bản thân là người xuyên không, thực chất bên trong cũng không phải trẻ bốn tuổi thực sự.

Ngay lúc cô đang trải qua kì nghỉ hè nhàm chán buồn tẻ dài đằng đẵng, có một ngày, nhà bọn họ đón một khách trọ mới.

Ba ba cô mua gian phòng bên cạnh, bỏ trống gần một năm, cuối cùng cũng có người vào ở, ngày mà khách trọ chuyển vào cô đứng tại cửa tò mò nhìn quanh.

Khách trọ là một đôi mẹ con, vẻ ngoài của cô kia rất xinh đẹp, nói chuyện rất dịu dàng, rõ ràng nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng một người có thể khiêng được va li hành lí nặng như vậy lên tầng mà không thở dốc.

Cô ấy thấy cô đang len lén nhìn qua, còn cười với cô.

Cô lập tức có thiện cảm với cô ấy!

Chỉ là con trai của cô ấy... Thật là lạnh lùng quá đi.

Cô cười với cậu, thế mà cậu lại mặt không đổi sắc không thèm nhìn cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cho dù cô đi đến đâu, đều chỉ có cô không để ý tới người khác, không có người khác không để ý tới cô, chỉ một thoáng qua trong đầu cô hiện lên một câu thoại ‘được lắm, cậu đã thành công hấp dẫn chú ý của tôi rồi’, có lẽ là để chứng minh chính mình hoặc chỉ muốn tranh thắng thua, cậu càng không để ý tới cô, cô càng phải tới gần cậu.

Mỗi ngày tiếp theo cô đều đến căn phòng sát vách, cậu không nói chuyện với cô.

Cô cũng không phiền, cầm quyển sách ngồi bên cạnh, cô kia đối xử với cô rất tốt, rất hay giữ cô lại ăn cơm.

Về sau, cậu chậm rãi chú ý tới cô, từ nhìn cô, đến nói chuyện với cô, đến lúc đó đã là mùa thu!

Có đôi khi hai người họ sẽ cùng nhau xuống lầu mua đồ, có một lần có mấy đứa bé thấy cô chơi với cậu, không có chơi với bọn họ thì rất tức giận, cố ý nói cậu là con hoang trước mặt cô, nói cậu không có ba ba, bảo cô đừng chơi với cậu nữa. Cô không giống các nữ anh hùng đánh bọn họ té đái ra quần như trên phim truyền hình, chỉ rất bình tĩnh nhìn những đứa bé kia nói, cậu không có ba ba, mình không có ma ma, như vậy rất hợp nhau.

Tựa như bắt đầu từ ngày đó, cậu với cô mới chính thức trở thành bạn bè.

...

Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến đang đứng bên cạnh cô, cười nói: “Cậu có nhớ khi còn bé cậu cực kỳ lạnh lùng không. Khi đó cậu không thèm chú ý đến mình, mình như nam phụ theo đuổi nữ chính, không có chút oán giận nào đi theo sau lưng cậu.”

Lạc Thư Nhan nhớ lại, Thẩm Yến cũng đang nhớ lại, nghe vậy chỉ thấy bất đắc dĩ, cảm thấy lời lúc ấy không nói ra được, bây giờ có lẽ nên nói: “Mình lúc ấy, sợ ở chỗ này không được bao lâu, sợ hôm nay làm bạn với cậu, ngày mai lại phải đi.”

Càng sợ cô sẽ giống  đứa trẻ khác, sau khi nghe nói cậu không có ba ba, nghe nói cậu là con hoang sẽ trốn tránh cậu như thể đang nhìn thấy thứ gì đấy rất bẩn thỉu..

“Sau đó thì sao, sao cậu lại đồng ý làm bạn với mình?” Lạc Thư Nhan tò mò hỏi.

Thẩm Yến đáp: “Quên mất rồi.”

Lạc Thư Nhan tức giận: “Thế mà cậu lại dám quên!”

Thẩm Yến bật cười, thật ra cậu không có quên. Vì sao sau này lại tốt với Lạc Thư Nhan, đại khái có lẽ do biết cậu với ma ma đã tìm được một nơi cư trú an toàn, đại khái là do lời lúc ấy Lạc Thư Nhan nói, cô nói, cậu không có ba ba, cô cũng không có ma ma. Khi đó cậu nghĩ bọn họ là đồng loại, nhưng sau này hiểu rõ hơn cậu mới phát hiện cậu rất u ám, mà cô tồn tại như ánh dương sáng chói nhất thế gian. Cậu như con kiến ngửi thấy mùi của kẹo ngọt, liều lĩnh bò về phía viên kẹo kia.

May mắn nhường nào, ngay lúc bánh kẹo biết con kiến đang bò về phía cô, bánh kẹo không chỉ có không bỏ đi, mà còn ngầm cho phép cậu ở bên cạnh cô.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn không chắc liệu cậu và Lạc Thư Nhan có thể mãi mãi ở bên nhau giống như lời hứa của bọn họ không, bởi vì tương lai đối với bọn họ mà nói đều quá xa vời. Điều chắc chắn duy nhất có thể nắm được chính là hiện tại, lúc này cậu rất nhớ cô, cho dù cô có ở bên cạnh cậu.

Từ bốn tuổi đến mười tám tuổi, hóa ra vẫn luôn là cô.



Buổi tối, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến ra ngoài xem phim, Thẩm Thanh Nhược đến cửa hàng nhạc cụ rồi đi ăn cơm ở nhà đồng nghiệp khác, Lạc Thiên Viễn ngồi trong nhà, anh quay lại phòng ngủ, căn nhà này được quét dọn rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều duy trì lấy nguyên dạng, hắn nhất thời hưng khởi, mở ra giá sách, này trong giá sách đều là hắn thời học sinh bút ký, tại thi đại học về sau hắn đã muốn làm phế phẩm bán đi, mẹ hắn chết sống cũng không chịu, nhất định phải lưu lại, về sau lại tự tiện chủ trương cho hắn bỏ vào trong giá sách.

Trên giá sách này có một nửa là sách vở bút kỳ thời học sinh của anh, nửa bên còn lại là tài liệu học tập anh mua, lúc ấy dọn đến Xích Thành mấy thứ này quá nặng nên không mang theo, vẫn để ở chỗ này, được bảo quản rất tốt, mở tủ sách ra cũng không ngửi thấy mùi gì kỳ quặc. Chỉ là lúc lấy một quyển sách ra sẽ có tro bụi rơi xuống, có thể thấy bình thường dì giúp việc đến dọn dẹp không để ý giá sách này lắm...

Lạc Thiên Viễn ngơ ngẩn nhìn bút ký thời học sinh, về sau lại tìm thấy một quyển nhật ký từ rất lâu rất lâu lúc trước giữa hai quyển sách.

Từ nhỏ đến lớn anh đã không thích viết nhật ký, giáo viên sắp xếp viết nhật ký tuần gì đấy anh chỉ viết qua loa cho xong, quyển nhật ký này lại rất đặc biệt, là do anh mua sau khi sinh Thư Nhan không lâu, lúc đấy anh mang đầy tình thương của cha, muốn viết lại từng li từng tí về con gái trên sổ, sau này để con bé đọc lại sẽ thấy ấm áp đến nhường nào, đáng tiếc là quyển sổ dày như vậy mà anh chỉ viết được mười trang đã ngừng.

Viết nhật ký quá làm khó anh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh lật quyển nhật ký ra, có mấy chữ viết đã bị phai màu, cũng may đa số nội dung vẫn còn rõ ——

【1992.12.21 Hôm nay Thư Nhan đầy năm tháng, khuôn mặt con bé tròn vo, rất thích nhìn tôi cười. Hiện tại con bé rất thích nhìn tôi ăn, mặt thì thèm thuồng. Hôm nay cãi nhau với bố mẹ, phát hiện mẹ vụng trộm cho Thư Nhan liếm kẹo que, bị tôi bắt tại trận, mẹ không chỉ không nhận sai mà còn trách tôi đối xử với Thư Nhan quá nghiêm khắc, ngay cả kẹo cũng không cho ăn, rất phiền, bác sĩ nói đứa trẻ nhỏ như vậy không thể ăn đường. 】

【1993.6.23 Tháng sau Thư Nhan được một tuổi, hôm nay mẹ nói với tôi, bảo tôi tìm mẹ cho Thư Nhan, tôi nói với mẹ, nếu như mẹ kế bắt nạt Thư Nhan thì phải làm sao đây, mẹ nói không đâu, bố mẹ đều lo lắng cho con cái của mình, mẹ lo lắng sau này tôi già rồi không có người làm bạn, tôi lo lắng Thư Nhan sẽ sống không vui vẻ. Thư Nhan, nếu như con được sinh ra ở gia đình ấm áp khả giả như vậy cũng tốt. Ba ba có lỗi với con. 】

【1994.1.12 Kiếm được một số tiền lời, cái này khiến tâm trạng luôn căng thẳng của tôi được buông lỏng. Sau khi sinh Thư Nhan, lúc nào cũng lo lắng con bé không được sống tốt, muốn mang con bé đi ăn đồ ăn ngon, ở nhà tốt, muốn càng cố gắng, tuy rất mệt mỏi, nhưng sau khi về nhà Thư Nhan ôm tôi một cái, tôi rất vui, rời nhà nửa tháng, con bé vẫn còn nhớ tôi! 】

...

Nhật ký viết đến khi Thư Nhan được khoảng ba tuổi thì ngừng viết.

Lạc Thiên Viễn thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, giống như đang quay lại khi còn trẻ, thấy con gái vẫn còn là bé con.

Buổi tối đó, đột nhiên anh nổi hứng ngồi trước bàn sách, cầm lấy cây bút máy luôn mang theo, trịnh trọng viết tiếp phần sau của quyển nhật ký ——

【2010.7.10 Thư Nhan, năm nay con mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, ba ba còn nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên đưa con đến trường, vậy mà bây giờ đã phải đưa con đi học đại học. Ba ba rất vui vì con có thể trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ, khi trước ba ba có từng nghe được một câu nói, tất cả tình yêu trên thế gian đều sẽ gặp nhau, chỉ có tình yêu của bố mẹ mới dẫn tới chia ly, khi đó ba ba còn chưa hiểu rõ nhưng giờ ba ba đã dần hiểu rồi. Chẳng qua, Thư Nhan, đừng sợ, cho dù con có đi bao xa, ba ba mãi mãi luôn đứng sau lưng con, dù là khi đi lại tập tễnh, dù cho tóc có trắng xoá. 】

【 Chúc bảo bối của ba ba tiền đồ như gấm, vĩnh viễn vui vẻ! 】

*

Tác giả có lời muốn nói:

Phần cuối nhật ký của ba Lạc, tôi cảm thấy rất thích hợp.

Chính văn đến đây là kết thúc, đừng hốt hoảng, còn có rất nhiều phiên ngoại. Sẽ viết ngoại truyện thời đại học của đôi này nha. Lúc trước đã nói sẽ không có kết hôn sinh con, trong lòng tôi viết đến khi hai đứa mười tám tuổi đã thấy rất thỏa mãn, tôi không muốn viết Thư Nhan sinh con! Cô ấy mãi mãi là bé con!! Nhiều nhất tôi chỉ có thể chấp nhận con gái tôi có con rể mười tám tuổi ~(đương nhiên trong không gian song song, ngoài ngoại truyện của tôi, hai người họ sẽ luôn hạnh phúc bên nhau)

Ngoại truyện càng đặc sắc, có mọi người tuyệt đối không nghĩ tới chuyện cũ... Ngày mai bắt đầu đổi mới, xoa xoa tay nhỏ.
Nhấn Mở Bình Luận