Lọc Truyện

Bảo Bối Thật Mê Người

Thanks mn rất nhiều vì đã ủng hộ ta nhé!!!

~*Tịch An*~

—————————————————————————

Sau trận mây mưa điên cuồng cùng Phương thúc, Lâm Tuyết trở về phòng mình, cẩn thận chốt cửa, kiểm tra kéo hết màn che. Sau đó cô nhắm mắt, ý niệm vừa động, chỉ thấy người đang trong phòng bỗng dưng biến mất!

Xuất hiện lần nữa, chính là trong không gian tuỳ thân của mình, có suối nước nóng, hoa thơm chim hót, bầu trời xanh thẳm bốn mùa. Đúng rồi, đây chính là cái loại không gian thường được nhắc đến trong tiểu thuyết ấy. Lâm Tuyết cũng là ở đời trước lúc biết mình không phải là con ruột của ba mẹ Lâm, trong lúc ngẩn người đi lang thang không mục đích thì bất cẩn trượt ngã làm máu dính vào vòng ngọc luôn đeo trên tay từ nhỏ, không ngờ đến chính là vật nhận chủ, từ đó không gian tuỳ thân này cũng theo cô trùng sinh.

Nói đến không gian này cũng rất thần kỳ. Cảnh vật quanh năm đều như xuân về hoa nở, bao la vô cùng, luôn làm người ta thư thả tâm hồn. Chính giữa là một dòng suối cắt ngang dường như dài đến vô tận, mà điểm tuyệt với chính là nước suối này có thể chữa lành vết thương, dưỡng nhan cùng với phục hồi cơ thể. Nhờ có "bàn tay vàng" này nên Lâm Tuyết mới có thể buông thả bản thân mà tận hưởng không biết bao lần lạc thú, cả người mới có thể mượt mà, ngọt ngào hấp dẫn đến như vậy!

Thời gian có hạn nên Lâm Tuyết nhanh chóng cởi quần áo rồi ngâm cả người trong dòng suối, chỉ thấy các vết tích thâm tím do Phương Cẩn cố ý lưu lại từ từ biến mất, làn da nguyên bản không chút tì vết, thậm chí còn mịn màng mê người hơn, mái tóc cũng được dưỡng đến óng ả mượt mà. Cơ thể vốn dĩ mệt mỏi vì vận động quá sức cùng hạ bộ đau rát, giờ được làn nước nhẹ nhàng vỗ về tẩy sạch, cô chỉ việc nhắm mắt hưởng thụ chờ phục hồi.

Lúc Lâm Tuyết mở mắt lần nữa đã là một giờ sau, tương đương với nửa giờ bên ngoài. Thấy thời gian cũng vừa đủ, cô nhanh chóng trở lại phòng, chưa kịp thay lại quần áo đã nghe tiếng gõ cửa phòng không nặng không nhẹ. Cô biết đó là ai.

Nhanh chóng tìm một chiếc khăn tắm mỏng chỉ che được đến â.m h.ộ phía trước, để lộ phía trên một nửa ngực mê người cùng làn da ướt át, tóc cũng tuỳ ý để nhỏ nước trên đôi vai trần. Hài lòng với bộ dạng hiện tại, Lâm Tuyết đi đến gần cửa, cao giọng:

- "Ai đó ạ?"

- "Là ta, Tuyết Tuyết mở cửa nào!"

———————————————————————————

Chu Thanh sau khi chơi xong mấy ván golf với nhóm bạn vừa mới quen, gọi điện cho vợ mới biết bà đang cùng với chị Mễ Lan của mình đi mua sắm ở trung tâm thương mại bên trong Thuỷ trấn. Tiểu Tuyết vì mệt mỏi nên không tham gia, nói là về phòng tắm rồi.

Nghe vậy, Chu Thanh cả người đầy mồ hôi cũng không hứng thú tham gia mua sắm với hai người cho lắm. "Về phòng tắm" có vẻ hấp dẫn, có người cùng tắm nữa thì còn gì bằng. Mễ Tâm nói với ông là hai tiếng nữa sẽ quay về, từ sân golf về đến phòng cũng gần 20 phút. Ông thế mà chỉ còn một tiếng rưỡi để tận hưởng thôi đấy.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là thiếu nữ toàn thân ẩm ướt, khăn tắm không che được rãnh ngực mê người cùng bờ mông quyến rũ, hai đầu vú nhô lên mời gọi làm Chu Thanh đánh ực một cái, giọng trách mắng nhưng không kiểm soát được ánh nhìn tham lam của mình:

- "Ăn mặc thế nào vậy! Vậy mà cháu cũng dám ra mở cửa phòng?

Lâm Tuyết cắn cắn môi mọng, nhỏ giọng đáp:

- "Cháu...cháu đang tắm. Cháu biết là người nhà mới..." Một tay vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa, tay còn lại níu chặt lấy khăn tắm sắp trượt xuống đến nơi rồi. Đôi chân không biết vì lạnh hay sợ sệt mà vô thức cọ vào nhau, cái mông vì vậy lắc lư trước mắt ông vô cùng khêu gợi.

Chu Thanh nào có ý trách mắng thật, nhanh chóng lách người tiến vào phòng, chốt cửa an toàn rồi không đợi kịp mà nâng mông bế bổng cả người Lâm Tuyết lên, cách lớp khăn vùi vào hai vú vừa khàn giọng hỏi tiếp:

- "Không được, cháu quá bất cẩn, nếu là người xấu thì sao? Phải phạt!" Nói xong lập tức dùng một tay bép mạnh vào hai bờ mông đáng ghét đang vểnh lên mời gọi, dấu đỏ hồng hiện rõ một một trên làn da trắng ngần.

Lâm Tuyết quen thuộc hai chân cuốn lấy eo rắn chắc, âm hộ không mặc gì cọ xát lên xuống theo từng nhịp bước chân của Chu Thanh. Trong lòng cô không khỏi nghĩ thầm, nào có người xấu nào khác, ở đây đang có sẵn một người rồi, nhưng miệng vẫn phải rên rĩ:

- "Aiiii....uuuuu...đauuuu..." Vẻ mặt uất ức rưng rưng nhìn Chu Thanh, hai cánh tay đang ôm lấy cổ ông cũng phối hợp run run thể hiện sự đau đớn.

- "Không đau thì làm sao nhớ rõ". Nói vậy nhưng tay vẫn luyến tiếc xoa xoa hai mông, không rõ là để giảm đau hay có ý gì khác hay không.

Lâm Tuyết thế mà vẫn quật cường:

- "Cháu không sai...hức..." mũi nhỏ khụt khịt, khăn tắm vốn dĩ chỉ vắt hờ, ban đầu còn che được đến nửa ngực nhưng vì vận động nãy giờ nên đã trượt xuống, hai đầu vú hồng hào dựng thẳng áp chặt lên ngực Chu Thanh. Cô còn cố ý cọ qua cọ lại: "Không sai...không sai..." Cả người xem như đã trần trụi dán sát lên người ông rồi.

Chu Thanh lúc này bị cọ nóng hết cả người, chỉ hận không kịp đè tiểu yêu tinh cô xuống mà nhét vào. Thế nhưng trong đầu đã có sẵn ý tưởng, ông bèn thả người xuống ghế sofa, hai tay vừa nhanh chóng cởi quần áo vừa nói:

- "Vẫn không biết sai, vậy phải đổi cách thức phạt thì cháu mới nhớ lâu được, ta xem..." - cởi xong mặc kệ quần áo rơi vãi đầy đất, ông giật phăng cái khăn tắm giờ chỉ có tác dụng trang trí trên người Lâm Tuyết ra, ôm ngang người hướng về phòng tắm - "...phạt cháu cùng ta tắm rửa".

Lâm Tuyết ban đầu bị bế lên cũng làm bộ dáng quơ quàng tay chân kháng cự một tí cho có lệ, sau khi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, cô cũng lười giả vờ, nhiệt tình há miệng câu lấy cái lưỡi kia đáp lại. Hai người một đường hôn nồng nhiệt tiến vào phòng tắm.

Khách sạn cao cấp nên hiển nhiên phòng tắm sẽ vô cùng xa hoa, có tường là kính một chiều, vừa tắm vừa nhìn được phong cảnh 180 độ bên ngoài.

Nước ấm chảy liên tục hẳn một lúc nữa mới đầy bồn tắm, trong lúc này Lâm Tuyết lấy tư thế bị ép sát tựa vào trên tường kính, lưng tiếp xúc vách tường lạnh băng vẫn không thể làm dịu đi lửa nóng bên dưới: chân trái làm trụ còn một cánh tay rắn chắc đang nâng chân phải của cô lên, chủ nhân của cánh tay này đang vùi mặt vào vùng đất bí hiểm giữa hai chân không ngừng khiêu khích.

Lưỡi ấm nóng đã tìm được đường tách ra hai hoa môi mà chen vào sâu bên trong, gai lưỡi ma sát với phần thịt nhạy cảm làm ái dịch tuôn không ngừng, nghe rõ mồn một tiếng ừng ực nuốt lấy mật dịch:

-"A...a...a...chính...chính là chỗ đó" hai tay Lâm Tuyết vô thức đan vào mái tóc người đàn ông, hông hẩy lên xuống làm cái lưỡi dễ dàng du tẩu ra vào.

Có thể vì quang cảnh kích thích, mật dịch bình thường vốn đã không ít nay càng tuôn trào hơn, tràn theo hai bên mép làm ướt luôn chiếc cằm cương nghị của Chu Thanh, bất chợt buông tha cho hoa huyệt, thẳng người dậy nắm lấy cằm Lâm Tuyết, cùng cô chia sẻ mật dịch ngọt ngào trong miệng. Chỉ thấy hai chiếc lưỡi đẩy đưa, quấn vào nhau và hai cánh môi mút mát lẫn nhau chậc chậc liên tục.

Lâm Tuyết bây giờ đã động tình, liếc thấy hầu kết mê người của Chu Thanh, không nhịn được một đường hôn xuống đó, nhẹ nhàng gặm cắn như mèo con, làm ông phát ra từng hơi thở trầm đục.

- "Tiếp tục nào..ừ...nơi đó cũng cần cháu" giọng đàn ông khàn khàn dụ dỗ, theo đó Lâm Tuyết một đường hôn dài xuống phía dưới.

Dừng lại ở khúc thịt to lớn gân guốc giữa hai chân, Lâm Tuyết ngơ ngác ngước lên nhìn Chu Thanh, chỉ nghe ông nói: "Ngậm nó...A Tuyết" Sau đó đầu bị cố định, nam nhân đột ngột dùng côn thịt chen vào miệng nhỏ. Cảm giác ấm nóng không đâu bì được làm y thở ra một hơi, suýt bắn.

- "Mút nó đi...A Tuyết" Lâm Tuyết y theo lời, ban đầu chưa biết dùng lực nên có hơi khó chịu, miệng bị vật quá to lớn lấp đầy nên hơi trướng đau. Thế nhưng lát sau khi đã quen với dị vật, nước miếng không ngừng tiết ra bôi trơn giúp Chu Thanh vào ra dễ dàng hơn.

- "Chậc...ực...quá...quá to" Lâm Tuyết trúc trắc lên án, một tay bao lấy phần dư ra của côn thịt mà cô ngậm không hết để miệng hoạt động thuận lợi hơn, tay kia không nặng không nhẹ vân vê hai viên bi.

Chu Thanh ồ ồ thở gấp, sau vài cú thúc liên tục đâm sâu dường như chạm đến cuống họng, tinh dịch xuất đầy miệng, tràn cả xuống ngực Lâm Tuyết.

Âm thanh nước trong bồn tràn ra ngoài nhắc nhở hai người. Cùng nhau tiến vào bồn, Chu Thanh nâng Lâm Tuyết ngồi vào lòng mình cùng ngâm trong nước, ôm trọn lấy cơ thể cô từ phía sau, hai tay thoa sữa tắm khắp người Lâm Tuyết, đặc biệt nhào nặn chơi đùa thật lâu hai khoả ngực tròn trịa. Bên dưới, côn thịt sớm đã cương cứng trở lại, nhưng vẫn chưa đi vào mà kiên trì ma sát, ra vào giữa hai đùi trong non mềm của Lâm Tuyết:

-"Thúc...ư..ư...khó chịu..." Lâm Tuyết di chuyển hông qua lại theo tiết tấu, nhưng Chu Thanh không chịu vào nên cô đang vô cùng trống rỗng.

-"Đã nhận sai chưa nào?" Chu Thanh nhàn nhã lên tiếng. Ông đã xuất một lần rồi nên không có gì quá gấp gáp.

- "Hức...hức...không...không nhận" Lâm Tuyết vẫn ngoan cố, mặc dù cái hông di chuyển liên tục đã bán đứng cô rồi.

Chu Thanh buồn cười, tăng mạnh lực tay, ngón cái cùng ngón trỏ se se kích thích hai đầu vú, bên dưới càng ác ý không di chuyển nữa. Không có sự hỗ trợ của Chu Thanh, Lâm Tuyết một mình động cũng không được cảm giác thoả mãn như ý, bên dưới hoa huyệt vẫn kêu gào tìm thứ lấp đầy:

- "Thế nào?" Ông cũng nhịn sắp đến cực hạn, nhưng tận hưởng trò mèo vờn chuột này càng thú vị không kém.

- "Cho cháu...a...cháu sai rồi" Cảm thấy không thể cố gắng được thêm, hơn nữa, đầu hàng đúng thời điểm mới làm nên thú vị của trò chơi này, Lâm Tuyết hiểu rõ.

- "Hừ, thật ngoan" chỉ chờ có thế, Chu Thanh nhanh chóng dùng côn thịt thúc mạnh vào hoa huyệt, lấy tư thế từ phía sau đâm tới: "Cháu động..."

Lâm Tuyết y lời, vì cô ngồi trong lòng y nên dễ dàng ân a nhấp nhô tìm góc độ cùng nhịp độ thích ý. Ngâm mình trong nước nên côn thịt ra vào vô cùng thuận lợi, vì không có ai nên cả hai càng phóng túng, tiếng rên rỉ cùng tiếng nước tràn ra bên ngoài ào ạt theo mỗi cú dập vang vọng trong phòng tắm. Chu Thanh vén tóc Lâm Tuyết ra đằng trước, nụ hôn như mưa rơi xuống tấm lưng trần không tì vết của cô gái.

Sau đó, đến phiên ông chủ động, Chu Thanh đè Lâm Tuyết vào mặt kính, để cô hướng mặt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, hai vú ép sát lên mặt kính lạnh băng, ông từ phía sau thúc vào từng cú mạnh mẽ...có lẽ vì cảm giác khác biệt nên cả hai càng hứng tình hơn, tiếng ồ ồ trầm đục cùng tiếng ư ư rên khóc kéo dài một lúc thật lâu...

——————————————————————————-

Chiến đấu thoả thích trong phòng tắm xong xuôi, Lâm Tuyết cuộn người trong lòng Chu Thanh trên sofa bên ngoài như mèo con, lười biếng để ông sấy khô tóc cho mình. Tóc cô thuộc dạng mượt mà, sợi mảnh và mềm như tơ, vuốt thích tay vô cùng. Nhờ nước suối trong không gian, thực sự từ đầu đến chân Lâm Tuyết vô cùng xứng đáng với hai từ vưu vật.

Nghỉ ngơi chưa bao lâu, cả hai nghe tiếng nói chuyện cùng vặn mở cửa bên ngoài, sau đó điện thoại Lâm Tuyết đổ chuông, là mẹ Lâm! Thế mà lại quay về sớm hơn dự tính!

- "Alo, tiểu Tuyết con mở cửa giúp mẹ, mẹ quên mang thẻ mở khoá phòng rồi"

- "Dạ...mẹ đợi con một lát" Đưa mắt nhìn Chu Thanh, hai người ăn ý hiểu nhau ngay lập tức, ông nhanh chóng thu gom quần áo đang rơi đầy bên dưới sofa, lách nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại. Thầm nghĩ may mắn vì không làm ở phòng khách cùng giường, nếu không mùi sẽ không kịp che giấu.

Lâm Tuyết cũng đi nhanh ra mở cửa phòng, thấy dì Mễ cũng ở đây, tươi cười chú ý vào đống túi xách trên tay hai bà:

- "Xem ra thu hoạch không tệ nha" Hoàn toàn không nhắc đến việc tại sao hai người lại về sớm như vậy.

- "Có phần của con nữa này...con thử xem nào" cả ba cùng cười cười nói nói vào ngồi trên sofa. Lúc này Lâm Tuyết mới làm như sực nhớ:

- "À, mẹ, phòng thúc thúc cùng Mễ di trục trặc đường nước, thúc thúc sang phòng bên này tắm nhờ ạ" Mặt bình tĩnh không tìm ra chút khuyết điểm nào.

Phòng tắm đúng lúc vang lên tiếng nước, Mễ di thắc mắc:

- "Thế đã tìm người sửa chưa cháu?"

- "Đã gọi quản lý khách sạn rồi ạ, họ bảo trong vòng 1 tiếng sẽ hoàn thành thôi, Mễ di cũng ở đây chơi đi ạ"

Nói dối hoàn hảo không chút sứt mẻ, hai người hoàn toàn không có nghi ngờ gì, chuyên tâm xem lại đống quần áo vừa shopping ban nãy...
Nhấn Mở Bình Luận