Lọc Truyện
Tối đến, giờ đã bước vào đêm canh Ba (canh Tý, từ 11h Đêm -> 1h Sáng), mọi người đã ngủ say. Nhiếp Minh Nguyên lúc này mới chịu quay về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Nhiếp Minh Nguyên đã tự ý tăng cường độ tập luyện của mình sau mỗi lần thăng cấp. Cậu muốn bản thân phải mạnh mẽ hơn nữa.

Lịch trình luyện tập của cậu gần như chật kín cả một ngày:

- Canh Mão (từ 5h -> 7h): Dậy sớm tập chạy.

- Canh Thìn -> Canh Tỵ (từ 7h -> 11h): Tập trung tại con thác, Lỗ Báng sẽ phổ biến bài tập.

- Canh Ngọ (11h -> 1h): Ăn trưa, nghỉ ngơi.

- Canh Mùi -> Canh Thân (1h -> 5h): Tiếp tục bài tập.

- Canh Dậu (5h -> 7h): Chuẩn bị bữa tối, ăn tối.

- Canh Tuất -> Canh Hợi (7h -> 11h): Nhiếp Minh Nguyên đến thác nước tập luyện riêng một mình. Không liên quan đến Lỗ Báng.

- Canh Tý: Về nghỉ ngơi.

Sau 2 canh giờ tập luyện, Nhiếp Minh Nguyên quay trở về phòng mình. Cơ thể cậu giờ rất ê ẩm, mắt lờ đờ, rất buồn ngủ, chỉ muốn lên giường nằm ngay và luôn.

Đang trên đường đi, sắp tới phòng mình, cậu lờ mờ nhìn thấy một bóng hình thấp bé, toàn thân trắng phau, phần đầu có hơi bóng loáng, đang đứng trước phòng của mình.

Cậu dụi mắt, vỗ má vài cái cho tỉnh, rồi nhìn kĩ lại xem. Hoá ra bóng dáng đó là của trưởng lão.



Không biết là Người đã đứng trước phòng mình từ khi nào, và để làm gì. Trước mắt là chào hỏi đã.

Nhiếp Minh Nguyên đến trước mặt trưởng lão, cúi đầu chào:

- (cung kính cúi chào) Trưởng lão. Người có gì cần tìm con ạ?

Trưởng lão không nói gì cả. Người đi xung quanh cậu bé, xem xét tỉ mỉ, đầu gật gù:

- Ừm ừm. Không tệ. Khá đấy.

Xem xong, trưởng lão chỉ đưa cậu một lọ thuốc phục hồi, rồi bỏ đi luôn.

Nhiếp Minh Nguyên không hiểu hành động đó của ông. Nhưng cậu cũng không nghĩ gì nhiều, cậu bước vào phòng, để lọ thuốc trên bàn, rồi lên giường đánh một giất ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Minh Nguyên lại tiếp tục lịch trình tập huấn của mình. Vẫn còn ngái ngủ, ngáp lấy một hơi, cậu vừa mở cửa, thì giật mình tỉnh mộng.

Trưởng lão đang đứng đối diện phòng mình.

Cậu ngượng nghịu không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể chào:

- Chào.... Chào buổi sáng. Trưởng lão. (⁠・⁠–⁠・⁠;⁠)⁠ゞ

Trưởng lão vẫn không nói gì cả. Xem một lúc, rồi lại bỏ đi tiếp.

Đầu Nhiếp Minh Nguyên toàn là dấu hỏi chấm:

Không nên nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, Nhiếp Minh Nguyên hít một hơi dài, rồi đi chạy bộ.

Tới canh Ngọ, là giờ nghỉ trưa, mọi người đến phòng ăn để ăn cơm như mọi khi.

Lần này, Nhiếp Minh Nguyên đổi khẩu vị, cậu đem cơm trưa ra con thác ngồi. Chỗ này vừa có phong cảnh hùng vĩ, đẹp và tráng lệ, lại mát mẻ, ăn cơm ở đây thì còn gì bằng.

Nhiếp Minh Nguyên mở nắp khay cơm, thì có bóng người ở sau lưng cậu, rón rén bước tới:

- HÙ!



Bị doạ, Nhiếp Minh Nguyên giật mình, cậu quay lại xem là kẻ nào.

Giọng nói của một cô bé cất lên:

- Ngươi làm gì ở đây thế?

Quay lại xem, ra đó là Hồng Ngọc. Nhiếp Minh Nguyên thẹn quá, chấp vấn cô:

- (cáu gắt) Cô ra đây làm gì vậy? Lại còn hù chết ta nữa chứ?

- Thấy ngươi lén la lén lút, nên ta theo ngươi luôn. (Hồng Ngọc ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Minh Nguyên) Hoá ra là trốn mọi người ra đây ăn cơm. (cô lấy tay chọc vào má cậu nhóc) Biết chọn chỗ đấy. ( ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠☞

- Đừng có chọc ta nữa! (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ(Nhiếp Minh Nguyên đẩy tay cô ra)

- Cáu kỉnh thế! (Hồng Ngọc thu tay mình lại)

Hồng Ngọc lấy khay cơm của Nhiếp Minh Nguyên, mở nắp ra, ngăn trên có vài cái bánh bao, cô lấy một cái bánh còn nóng hổi. Cô hỏi cậu nhóc:

- Nè! Nguyên Nguyên. (cắn một miếng bánh) Dạo này cậu có thấy Gia Gia ứng xử rất kì lạ không?

- ?.

- Ai? Gia Gia? Ý cô nói là Trưởng lão á?

Vừa nói, Nhiếp Minh Nguyên vừa lấy lại khay cơm, cậu mở ngăn trên ra, để bên cạnh Hồng Ngọc, lấy ngăn thứ hai có chén cơm, dĩa thịt, và một đôi đũa. Cậu để chúng lên bệ đá, rồi lấy tiếp đồ trong ngăn cuối, có dĩa ớt chuông xào thịt bò.

Xong xuôi, Nhiếp Minh Nguyên trả lời câu hỏi của cô:

- Cũng không rõ nữa. Tôi tưởng chuyện đó là hành động bình thường của ông. (cầm chén cơm lên, gắp đồ và ăn) Thế ra đó là hành động bất thường à?

- Gia Gia chưa từng như thế. (nhìn sang Nhiếp Minh Nguyên) Từ khi ngươi đến thì Người mới như vậy.

- Do mình à? (Nhiếp Minh Nguyên nghĩ thầm) (nghe thế thì cơm nuốt không trôi)

Hai đứa trẻ vẫn còn đang tập trung chuyện trò, thì lại có thêm một ai đó nữa lén lút đến gần hai người:

- HÙ! HAI ĐỨA ĐANG NÓI GÌ VUI THẾ?

Cả hai đều hết hồn. Ra là Lỗ Báng, huynh ấy ăn trưa nhanh hơn mọi huynh đệ, nên ra đây ngồi hóng mát, thì bắt gặp hai đứa nhóc đang ngồi nói:

- Không nghĩ tới, mấy đứa lại trốn ra đây nói xấu sư phụ. Tí ta mách Người. (vuốt cằm)

- Huynh dám! (Hồng Ngọc nổi cáu)

- Sao ta lại không dám chứ? (Lỗ Báng chọc ghẹo)

- Huynh được lắm. (cô quay người lại) Cơm tối nay không có phần cho huynh.

- Ơ? (⁠ʘ⁠ᗩ⁠ʘ⁠’⁠) Đừng mà! (Lỗ Báng năng nỉ cô) Muội sẽ không làm chuyện tàn nhẫn đó đâu ha?

Gương mặt của Hồng Ngọc vẫn kiên quyết.

Lỗ Báng quay sang Nhiếp Minh Nguyên:

- Nguyên Nguyên đệ à. (ôm chặt, làm nũng cậu nhóc) Muội ấy ức hiếp ta. (⁠ ⁠≧⁠Д⁠≦⁠)

Ôm chặt quá làm cậu nhóc nghẹt thở:

- Đại Báng ca. Huynh ôm chặt quá đó. (⁠>⁠0⁠<⁠;⁠)

...Cả ba huynh muội, tiếp tục cười đùa, và câu chuyện của hai đứa....
Nhấn Mở Bình Luận