Lọc Truyện
Tần Nguyệt nhìn theo đến khi xe đi ra đến cửa biệt thự.

Sau chuyện bắt cóc lần đó, tất cả người hầu đã được Tống Cận Trạch thay đổi, những người có liên quan, quen biết đến Bạch Khuynh anh đều cho nghĩ, mặc dù họ đã làm rất lâu năm trong căn biệt thự, mọi ngõ ngách họ đều quen thuộc nhưng giữ họ lại cũng không an toàn.

Tần Nguyệt cảm thấy buồn chán, biệt thự lớn thế này lại không có một bóng người để trò chuyện cùng cô. Tần Nguyệt quay trái lại quay phải sau lại nằm dài ra.

Mỗi buổi sáng sau khi rời giường, Tống Cận Trạch đều là người chờ cũng là người gọi cô dậy. Tần Nguyệt cũng là một người rất thích ngủ nướng, mỗi ngày không làm gì cô đều muốn ngủ, cho nên mỗi lần bị Tống Cận Trạch gọi dậy cô đều sẽ chui vào lồng ngực anh ngủ tiếp. Có đôi khi Tống Cận Trạch để Tần Nguyệt ngủ thêm một chút nhưng cũng có lúc anh đưa tay đánh vào mông của cô, những lúc như vậy cô đều sẽ nhảy dựng lên kêu “đau” rồi còn mắng anh.

Tống Cận Trạch sáng cùng Tần Nguyệt ăn sáng, sau đó đều đi làm cũng không quên nụ hôn chào tạm biệt còn cô thì ở biệt thự chờ Tống Cận Trạch chở về, tối lại cùng anh ngủ đến sáng, cứ như vậy một ngày, một ngày lại trôi qua, cuối cùng một tuần trôi qua một số vết thương trên co thể Tần Nguyệt cũng đã lành lại nhưng những vết thương sâu thì chưa lành hẳn nên vẫn phải tịnh dưỡng, nhưng cũng không đến nỗi phải ngồi yên một chỗ cần người giúp đỡ, cô đã đi đứng trở lại, đến việc tắm Tần Nguyệt cũng đã tự làm không để Tống Cận Trạch phải đụng tay đến không khéo anh lại nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô, tất nhiên lúc đầu, anh không chấp nhận nhưng sau đó cũng phải nghe theo lời của cô.

Vừa lúc nãy, Tần Quốc Khiêm, ba cô gọi cho cô hỏi cô hiện tại đang chui rúc ở nơi nào lại bỏ bê công việc ở công ty, để một mình ông gắn vác, Tần Nguyệt chỉ nói mình đi công tác chưa về cũng không nhắc đến chuyện mình bị bắt cóc hay bị thương cho ông biết, dù sao ông cũng không quan tâm đến cô, chỉ biết đến mỗi công ty, nói qua loa một lúc thì Tần Nguyệt cúp máy.



Vẫn như mấy ngày trước, cô lại buồn chán đi dạo vài vòng ngắm hoa ngắm cỏ bên ngoài hoa viên, nắng gắt lên một chút lại trở vào nhà, mở ti vi lên xem rồi lại tắt, nằm vật trên ghế sopha, Tần Nguyệt sắp bị cơn buồn chán này giày vò cho đến chết rồi.

Lúc sau, dì Trần hỏi cô trưa muốn ăn gì. Đột nhiên, trong đầu Tần Nguyệt nãy ra một ý, ngồi bật dậy, cả cơ thể như tiếp thêm năng lượng, khuôn mặt cũng không còn bày ra bộ mặt ủ rủ.

Phải rồi! Cô có thể đến chỗ tập đoàn Tống Thị của Tống Cận Trạch tham quan, dù sao vết thương cũng ổn hơn trước anh chắc cũng không để ý.

Tần Nguyệt nói với dì Trần làm hai phần cơm trưa để cô mang đến công ty cho Tống Cận Trạch. Công việc anh bận rộn như vậy chắc chắn sẽ bỏ bữa, không quan tâm đến sức khỏe của mình.

Dặn dò cho dì Trần xong, Tần Nguyệt liền chạy lên phòng thay đồ.

Khoảng một tiếng sau, Tần Nguyệt đã ngồi ngay ngắn trên xe trên tay còn cầm phần cơm được cô cầm rất cẩn thận, vẫy vẫy tay chào dì Trần, chiếc xe lăn bánh rời biệt thự đến Tống Thị.

Trên đường đến Tần Nguyệt ngồi không yên, chốc cô quay trái lại quay phải mắt, đôi mắt dáo dác nhìn khắp mọi nói trên con đường tấp nập người qua lại, cũng không trách được cô, đã một tuần Tần Nguyệt chưa ra khỏi biệt thự rồi.

Rất nhanh chiếc xe đã dừng lại trước tập đoàn Tống Thị, tài xế xống mở cửa cho cô, Tần Nguyệt bước xuống xe điều đầu tiên cô thấy chính là sự hoành tráng, vô cùng lớn, phải lớn gấp bốn năm lầm công ty của nhà cô, nó cũng vô cùng đẹp. Không phải Tần Nguyệt chưa từng thấy, nhưng chỉ thấy trên sách báo bây giờ mới thấy tận mặt, nhìn trong sách, báo thì sao so được với ảnh thật, vật thật.

Tần Nguyệt nhanh chân bước vào quầy lễ tân, lịch sự nói:



“Tôi muốn gặp Tống Tổng.”

Nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi cô:

“Cho hỏi cô có hẹn trước không ạ.”

Tần Nguyệt lắc đầu nói “Tôi không hẹn trước.”

Vẫn là nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt lễ tân, nhân viên lễ tân khẽ nói:

“Cô đợi một chút.”

Tần Nguyệt cũng không gấp, nên niềm nở gật đầu “được”.

Nhân viên lễ tân nhấc điện thoại gọi cho ai đó, chốc sau quay lại hỏi cô:

“Ngại quá cô họ gì.”

Tấn Nguyệt đáp: “Họ Tần.”

Một lúc sau, nhân viên lễ tân liền cúp máy, nói với giọng áy náy:

“Thật ngại quá, để Tần tiểu thư đợi lâu, Tống Tổng vẫn còn đang họp, mời đi bên này.”

Vừa nói nhân viên lễ tân lễ phép dẫn Tần Nguyệt đến thang máy chuyên dụng dành cho Tống Cận Trạch. Cô cũng lễ phép gật đầu chào cô nhân viên kia, sau đó bấm thang máy tầng cao nhất.

Lúc nãy, cô nhân viên gọi cho thư ký hứa mới biết được người trước mắt là phu nhân tương lai, cô nhân viên lễ tân kia liền đỗ mồ hôi lạnh vậy mà cô lại để cho phu nhân tương lai chờ lâu như vậy. Mỗi ngày đều có rất nhiều phụ nữ, minh tinh nổi tiếng đến yêu cầu gặp Tống Tổng, mới lúc nãy còn có người tự xưng là bạn gái đã trực tiếp đi thẳng lên phòng Tống Tổng mặc dù cô nhân viên hết mực ngăn cản.
Nhấn Mở Bình Luận