Lọc Truyện
Sáng hôm sau, Mạc nhược Y ngủ đến hơn chín giờ mới dậy.

Điều đầu tiên Mạc Nhược Y cảm nhận sau khi tỉnh dậy chính là đầu đau nhức cảm giác như bị một thứ gì đó đập vào, đầu lông mày nhíu lại, cô giơ tay đỡ lấy trán, nhìn quanh căn phòng ngủ, Mạc Nhược Y rất nhanh đã nhận ra, đây không phải phòng ngủ của Hoắc Cẩn sao? Sao cô lại nằm ở đây? Mạc Nhược Y cố gắng nhớ lại mọi chuyện nhưng đầu cô rất đau dù cố gắng cũng không nhớ nổi.

Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, Hoắc Cẩn bước vào phòng trên tay còn cầm một cái khay, thấy Mạc Nhược Y đã tỉnh dậy, đang nhìn anh, Hoắc Cẩn đặt cái khay lên bàn, đi đến bên giường, đặt tay lên trán Mạc Nhược Y, sau liền rút tay lại, nhìn vào hai mắt cô.

“Hết sốt rồi.”

Mạc Nhược Y không né tránh ánh mắt của anh, cứ nhìn Hoắc Cẩn chằm chằm, nghe anh nói mình bị sốt, cô lại không có chút nào ấn tượng, trong đầu Mạc Nhược Y mơ hồ nhớ về đêm qua hình như cô đã ngất xỉu trước cổng sau đó thì không còn nhớ gì nữa.

Theo lời Hoắc Cẩn nói, cô đã bị sốt, vậy có nghĩa anh đưa vào nhà và chăm sóc cô cả đêm cho nên đến sáng Mạc Nhược Y cũng không biết bản thân đã từng bị sốt cao.

Mắt thấy Mạc Nhược Y chỉ nhìn anh không một chút phản ứng, Hoắc Cẩn có hơi chút lo lắng, không phải bị sốt đến ngốc rồi chứ.

“Em cảm thấy sao rồi.” Hoắc Cẩn hỏi.

Mạc Nhược Y nhìn anh cũng chỉ lắc đầu, biểu thị mình không sao, chỉ là hiện tại cô không biết phải nói gì thôi.

“Không sao vậy ăn cháo đi.” Hoắc Cẩn đặt khay cháo lại gần cho Mạc Nhược Y dễ dàng ăn sáng.



Cử chỉ của anh rất ân cần, cô có thể cảm nhận được Hoắc Cẩn đang quan tâm đến cô.

Bất chợt Mạc Nhược Y nắm lấy góc áo của Hoắc Cẩn, ánh mắt có chút sợ hãi, sợ anh lại bỏ cô lại một mình.

“Anh Hoắc Cẩn….”

Hoắc Cẩn cũng không gỡ bàn tay của Mạc Nhược Y mặc cho cô kéo áo.

“Được rồi! Ăn cháo đi.” Nói xong, anh còn ra hiệu cho cô ăn cháo.

Nhưng Mạc Nhược Y không quan tâm.

“Hoắc Cẩn em….”

Còn chưa để cô nói hết Hoắc Cẩn liền cắt ngang.

“Anh nói em ăn cháo đi.” Giọng nói của anh có hơi cao.

Biết Hoắc Cẩn không muốn nghe, Mạc Nhược Y liền cuối đầu xuống ăn cháo, trong quá trình Hoắc Cẩn không rời đi, đứng yên lặng nhìn cô ăn hết tô cháo, sau đó lấy ly nước ấm cho cô uống thuốc.

Đợi cho Mạc Nhược Y uống xong, anh mới lên tiếng.

“Mạc Y! Em quay về Mỹ đi.”

Ngay lập tức, Mạc Nhược Y ngước lên nhìn Hoắc Cẩn ánh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, khó tin. Bàn tay dưới lớp chăn siết chặt lại, cuối cùng anh cũng không muốn cô tiếp tục quấy rầy cuộc sống của anh nữa, cũng phải Mạc Nhược Y đã phạm phải sai lầm đẩy người anh yêu vào chỗ nguy hiểm, nếu là cô, cô cũng sẽ làm như anh. Mạc Nhược Y cũng không lên tiếng đồng ý hay phản đối chỉ mím môi im lặng, ánh mắt đượm buồn, sau tất cả mọi chuyện có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất.

Tại bệnh viện….



Tần Nguyệt chán nản nằm trên giường bệnh, cả căn phòng chỉ có một mình cô, hôm qua mãi đến tối muộn Tống Cận Trạch mới trở lại bệnh viện, ngủ một giấc sáng sớm lại đến Tống Thị, có lẽ dạo gần đây anh rất bận rộn.

Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, Tần Nguyết cũng chú ý đến, người đến là ba cô cùng Tần Diệp, trong lòng cô có chút khó chịu, họ đến đây làm gì.

Tần Diệp vừa bước vào đã gọi cô một tiếng “chị”.

Tần Quốc Khiêm đi phía trước, bước vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện Tần Nguyệt.

“Con đã khỏe chưa?”

Tần Nguyệt xảy ra tai nạn trước Tần Thị, cho nên trên dưới đều biết cô đang nằm viện, Tần Quốc Khiêm cũng không ngoại lệ.

“Đã không sao rồi ạ.” Tần Nguyệt lạnh nhạt trả lời.

Mối quan hệ của Tần Nguyệt và Tần Quốc Khiêm vẫn lạnh nhạt như trước kia, dường như có bức tường vô hình ngăn cách cả hai, có những chuyện đã xảy ra không thay đổi được, tình cảm cũng không thể thể trở lại như trước.

“Không sao thì tốt.” Tần Quốc Khiêm đã sớm quen bộ dáng lạnh nhạt này của Tần Nguyệt cũng không tức giận.

Chợt cả căn phòng rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Tần Quốc Khiêm khẽ thở dài, lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí có chút gượng gạo này.

“Vài ngày nữa Lý Gia có một bữa tiệc, hôm ấy con bỏ chút thời gian đến cùng bố đi.”

Nghe đến đây Tần Nguyệt chợt hiểu ra ông đến đây cũng chỉ vì muốn cô đi đến Lý Gia, Tần Nguyệt thẳng thừng từ chối.

“Co đã nói con không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lý Hạo Nhiên, ba cũng đừng gán ghép con với người mà con không thích.”

“Con đừng tiếp tục bướng nữa, Lý Hạo Nhiên có gì không tốt.” Tần Quốc Khiêm cao giọng nói.

Tần Nguyệt cực khó chịu với những chuyện gán ghép với người cô không thích.

“Ba đừng ép buộc con với anh ta nữa, con đã có người trong lòng rôi.”

Lúc này, vẻ mặt Tần Quốc Khiêm bất ngờ, nhưng vẫn không thể tin nổi lời này của Tần Nguyệt.

“Cậu ta là ai? Nhà làm gì? Ba mẹ cậu ta thì sao……?”

Một lúc quá nhiều câu hỏi vẻ mặt Tần Nguyệt không dấu được sự khó chịu.

“Ba đang hỏi cung con sao? Nếu không còn chuyện gì ba đi về đi con muốn nghĩ ngơi.”

Cô không muốn nghe bất cứ lời nào có dính dáng đến Lý Hạo Nhiên, liền lấy lý do muốn nghĩ ngơi để Tần Quốc Khiêm về.

“Con….” Ông Tần còn chưa nói hết Tần Diệp bên cạnh đã níu lấy tay ông, khẽ lắc đầu, rồi mỉm cười với Tần Nguyệt: “Chị nghỉ ngơi đi, em với ba về đây.” Nói xóng liền đẩy Tần Quốc Khiêm ra ngoài.
Nhấn Mở Bình Luận