Lọc Truyện

Bình Vương Thần Cấp - Lâm Trạch (FULL)

 

Thanh đại ca cảm thấy Lâm Trạch Dương căn bản không phải người trái đất, không một ai có thể hiểu nổi trong đầu Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì. Giống như lúc đầu anh nói đến viên bi, bây giờ lại nói về một trăm tệ, thật sự rất nhức đầu. 

“Đừng có mà giả vờ với tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy.” Thanh đại ca lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương. 

Hắn ta cũng không đợi Lâm Trạch Dương trả lời mà nói tiếp: “Tôi nói cho mấy người biết, anh em của tôi chính là con trai độc nhất của cục trưởng cục công an đó, vậy nên lần này mấy người chết chắc rồi.” 

Tạ Nghi không khỏi cau chặt mày, vẻ mặt cô lại khó chịu một lần nữa. Mặc dù Tạ Nghi chỉ mới ra trường tốt nghiệp rồi đi làm nhưng cô cũng biết được tầm quan trọng của việc có quan hệ. Nếu người chống lưng đủ lớn thì thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời. 

Tạ Nghi nghĩ đến đây thì không khỏi lo lắng nhìn về phía Lâm Trạch Dương. 

Vậy mà Lâm Trạch Dương lại coi như không có gì, nói rằng: “Bố của anh em anh là cục trưởng cục công an thì tại sao anh lại không phải là con trai của cục trưởng cục công an chứ. Chẳng nhẽ mẹ anh lại hồng hạnh vượt tường* à? Nhưng mà nếu như vậy thì người kia vẫn là bố anh chứ, chẳng nhẽ mẹ anh lại ngoại tình với cục trưởng cục công an? Như thế hình như cũng không đúng lắm…” 

*Hồng hạnh vượt tường: người phụ nữ có gia đình yên ấm nhưng vẫn bất chấp bỏ đi. 

Lâm Trạch Dương không thể không nghi ngờ. 

Thanh đại ca lại sững người, Lâm Trạch Dương đang nói gì nữa vậy? Hình như lượng thông tin rất lớn thì phải… 

“Tôi không cần biết anh đang nói gì, nhưng hôm nay anh chết chắc rồi.” Thanh đại ca cảm thấy dung lượng bộ nhớ mình không đủ nên không quan tâm vấn đề kia nữa. 

Lại một lúc sau, bên ngoài thật sự vang lên tiếng còi báo động. Sau đó cảnh sát xuất hiện ở tầng này. 

“Thanh đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người cảnh sát trung niên nhìn Thanh đại ca, đã vậy còn hỏi thăm hắn ta. 

“Bắt lấy tên này cho tôi, anh ta đánh tôi.” Thanh đại ca giơ ngón tay chỉ về phía Lâm Trạch Dương nhưng hắn ta không có cách nào nhấc nổi ngón tay lên bởi vì cổ tay đã bị anh bẻ gãy rồi. 

Hai người cảnh sát trung niên kia cũng không hỏi gì mà đã đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, thô lỗ nói: “Đưa hai tay ra.” 

Một trong hai người cảnh sát ngay lập tức mở còng tay. 

Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, bản thân anh cây ngay không sợ chết đứng, cũng chỉ là đến cục công an một chuyến thôi, vậy nên anh ngoan ngoãn đưa hai tay ra. 

“Đi.” Một người cảnh sát hung hăng đẩy lưng Lâm Trạch Dương với giọng điệu thô lỗ. 

Lâm Trạch Dương hơi cau mày, anh nhìn người cảnh sát kia rồi nói: “Anh cẩn thận chút đi, nếu anh làm hỏng quần áo của tôi thì anh phải đền tiền đấy.” 

Cảnh sát nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch Dương, hắn vốn dĩ rất kinh ngạc, cảm nhận được sự nguy hiểm ở bên trong, còn tưởng đâu Lâm Trạch Dương sẽ ra tay, thế nhưng anh lại nói ra chuyện này. 

Cảnh sát nhịn không được cười khinh bỉ, hắn cảm thấy Lâm Trạch Dương chắc là một người bình thường nên nói: “Nhanh thôi cậu sẽ không còn để ý quần áo của mình có bị bẩn hay không nữa đâu, hừ.” 

Đến cục cảnh sát còn có phân phó của con trai cục trưởng, bọn họ muốn làm cái gì chẳng được. Huống hồ gì chỉ là đối phó với một tên nhóc không có chống lưng. 

Ngay sau đó, hai người cảnh sát dẫn theo Lâm Trạch Dương, Thanh đại ca và một số người khác rời đi. 

Tạ Nghi đứng nguyên tại chỗ lo tới lo lui nhưng cô hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì. Đối phương lại là cảnh sát, giờ cô muốn báo cảnh sát cũng không được. 

Tạ Nghi biết rõ lúc này cô nên đi tìm quan hệ, nhưng cô căn bản không quen biết người có chức có quyền nào cả. 

Vậy nên Tạ Nghi chỉ có thể quay về phòng đi đi lại lại, cũng không biết bây giờ cô nên làm gì. 

Lúc này Lưu Uy cũng đang vô cùng gấp gáp. 

Tối hôm qua ông ta đã hẹn xong với Lâm Trạch Dương, ông ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng biệt thự. Bây giờ Lưu Uy đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ còn thiếu mỗi chữ kí của Lâm Trạch Dương. 

Nhưng mà từ nãy đến giờ Lưu Uy gọi mãi vẫn không thấy Lâm Trạch Dương nhấc máy. 

Đây chẳng phải là chuyện lớn rồi sao. 

Liệu có phải Lâm Trạch Dương cố ý không nghe điện thoại của ông ta không. Rõ ràng chuyện Lưu Uy tặng biệt thự là phước lớn của Lâm Trạch Dương, đáng nhẽ Lâm Trạch Dương phải nhận vô điều kiện mới phải. 

Nhưng nhỡ đâu kẻ thù của ông ta lại phát hiện ra Lâm Trạch Dương, sau đó họ cũng muốn lôi kéo Lâm Trạch Dương mà anh lại đồng ý thì sao. 

Đến lúc đấy, Lâm Trạch Dương sẽ trở thành kẻ thù của ông ta còn gì? Chỉ cần nghĩ đến việc ông ta phải đối mặt với anh, trở thành kẻ thù của một tông sư thì Lưu Uy bỗng cảm thấy cả người mình run lên. 

“Tìm, mau đi tìm cậu ta cho tôi. Cho dù có phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm bằng được Lâm Trạch Dương cho tôi. Nếu không tìm được cậu ta thì mấy người đi chết hết đi!” 

Trong lòng Lưu Uy nóng như lửa đốt, ông ta lớn tiếng mắng thuộc hạ của mình. 

Tiếp theo, toàn bộ trên dưới thành phố đều bị rúng động lên, bọn họ dùng nhiều cách khác nhau để tìm Lâm Trạch Dương. 

Không thể không công nhận rằng tầm ảnh hưởng của Lưu Uy ở đây vô cùng lớn, chưa đến một tiếng đồng hồ bọn họ đã tìm được Lâm Trạch Dương. 

“Cái gì cơ, Lâm Trạch Dương đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi sao? Lại là chuyện gì nữa, cái gì, Lâm Trạch Dương chọc giận mấy tên côn đồ à? Không được, không được, tôi không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì được. Mấy người mau tìm số điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát đến đây cho tôi.” 

Lưu Uy gấp đến độ nước sôi lửa bỏng, ông ta không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn được. 

“Tôi còn nhớ cục trưởng cục công an hình như tên là cái gì mà Lưu cục trưởng. Lần trước ăn cơm hắn ta còn đến chỗ tôi mời rượu, bây giờ hắn ta lại dám to gan mang Lâm Trạch Dương đi. Cái tên đáng chết này, nếu hắn dám động đến một sợi tóc của Lâm Trạch Dương thì tôi sẽ lột da hắn cho xem.” 

Lưu Uy tức giận đập mạnh tay xuống bàn. 

Cũng vào lúc này, Lâm Trạch Dương đã được đưa vào cục cảnh cảnh sát. 

Hai tên cảnh sát trung niên nhốt Lâm Trạch Dương lại trong một căn phòng nhỏ tối tăm. 

Lâm Trạch Dương không khỏi thắc mắc: “Cục cảnh sát của mấy người tiết kiệm đến vậy sao? Ngay cả đèn điện cũng không bật lên.” 

“Haha, để tôi xem tên nhãi ranh như cậu nghe lời như thế nào.” Bỗng nhiên giọng nói của một tên cảnh sát trung niên vang lên. 

Sau đó một ánh đèn sáng chói lóa rọi lên mặt Lâm Trạch Dương, khiến anh ngay lập tức nhắm chặt mắt lại. 

“Tên bẩn thỉu, cậu cho rằng đây là nơi để cậu quậy phá sao?” Đột nhiên một cảnh sát trung niên đập mạnh dùi cui lên bàn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận