Lọc Truyện

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Tiêu Viễn

Trong phòng chứa đồ của bộ phận bảo vệ, không, trong văn phòng, Lưu Đại Khuê đang thoa dầu hoa hồng lên bụng. 

Lúc trước ở phòng tập gym, hắn bị Tiêu Viễn đánh, bên trên đã đỏ hồng cả lên, chỉ chạm nhẹ, đã đau đến mức hắn phải nhe răng nhếch miệng! 

Hắn vừa thoa dầu hoa hồng, trong lòng vừa hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Tiêu Viễn, mối thù bị đánh, đoạt văn phòng này, nhất định phải trả lại gấp bội! 

Rầm. 

Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người bảo vệ chạy từ bên ngoài vào: “Anh Lưu, Nhậm Khôn tới rồi?” 

“Ở chỗ nào?” Lưu Đại Khuê đột nhiên đứng dậy, đau tới mức hít một hơi khí lạnh. 

“Vừa bước vào cửa công ty”. 

“Đi, đi gặp hắn!” 

Lưu Đại Khuê đặt dầu hoa hồng xuống, nhanh chân đi ra ngoài, vừa rời khỏi tòa nhà, đã thấy Nhậm Khôn dẫn theo hai người trung niên đi tới. 

“Cậu Nhậm!” 

“Thì ra là chủ quản Lưu à”. Nhậm Khôn thấy Lưu Đại Khuê thì khẽ gật đầu, lời nói không hề khách khí. 

Ánh mắt của Lưu Đại Khuê đảo qua hai người trung niên sau lưng Nhậm Khôn, trong lòng hoài nghi, không phải hắn ta tới đây để báo thù cho Tiêu Viễn à? Tại sao còn đưa hai người đến? 

“Chủ quản Lưu, có việc gì không, không có việc gì thì tránh ra, tôi còn có chuyện phải làm!” 

“Ha hả, cậu Nhậm, sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây vậy?” Lưu Đại Khuê cười hỏi. 

“Bớt nói nhảm lại, là Tô Ngọc bảo anh tới cản tôi à? Lưu Đại Khuê, tôi nói cho anh biết, hôm nay không ai cản được tôi đâu, tôi phải đánh chết tên khốn nạn kia!” Nhậm Khôn lạnh lùng nói. 

Lưu Đại Khuê nghe thấy, trong lòng đã có manh mối: “Ha ha, cậu Nhậm tới để gây phiền toái với Tiêu Viễn à?” 

“Biết thì tốt, nhường đường đi!” 

“Hắn không ở công ty”. 

“Hắn là vệ sĩ của Tô Ngọc, không ở công ty thì ở đâu? Tránh ra!” 

“Cậu Nhậm, hắn vừa lái xe của sếp Tô rời đi rồi, tới giờ vẫn chưa về!” 

“Thật à?” 

“Tôi lừa cậu làm gì, hai ta là bạn bè mà!” 

Lông mày của Nhậm Khôn nhướng lên, hơi khinh thường: “Bạn bè?” 

Lưu Đại Khuê phớt lờ sự khinh miệt của Nhậm Khôn, cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, kẻ thù của kẻ thù, đó chính là bạn bè mà!” 

“Kẻ thù của kẻ thù? Ý anh là…” 

“Tôi có thù oán với Tiêu Viễn, tôi hận không thể rút gân lột da tên kia ra!” Vẻ mặt Lưu Đại Khuê dữ tợn. 

“Có chuyện gì vậy?” 

“Cậu Nhậm, tới văn phòng của tôi nói chuyện?” 

Nhậm Khôn suy nghĩ, gật đầu, đi tới văn phòng cùng Lưu Đại Khuê. 

“Không phải lúc trước anh ở trong văn phòng kia à? Tại sao lại đổi thành văn phòng này?” 

“Văn phòng đó bị tên khốn Tiêu Viễn kia chiếm rồi!” 

Trên mặt Lưu Đại Khuê đầy phẫn nộ, tỉ mỉ kể hết câu chuyện lại một lần, Nhậm Khôn nghe xong trong lòng đã cân bằng rất nhiều, thằng cha này còn đáng thương hơn mình! 

“Cậu Nhậm, cậu nói xem tên này có phải khinh người quá đáng không?” 

“Đúng vậy!” 

Hai người cậu một câu tôi một câu, một người nói Tiêu Viễn ngạo mạn, một người nói Tiêu Viễn bá đạo, càng nói càng hăng, thậm chí còn nói Tiêu Viễn thành kẻ xấu xa chỉ sống được nhiều nhất là hai tập trong phim truyền hình, chỉ ước qua mười phút là kéo ra ngoài bắn chết ngay lập tức! 

“Anh Lưu à, hôm nay may cho Tiêu Viễn không ở đây, nếu không tôi đã đánh chết hắn, vứt xuống sông rồi, anh tin không?” 

“Tin, cậu Nhậm chẳng thiếu mấy chuyện này!” Lưu Đại Khuê gật đầu: “Có điều cậu Nhậm tới gây phiền toái với Tiêu Viễn, sao không mang thêm mấy người nữa?” 

Nhậm Khôn quay đầu nhìn hai người trung niên bên cạnh, nhếch miệng: “Anh Lưu, tôi quên chưa giới thiệu với anh, bọn họ đều là những vệ sĩ bố tôi dùng rất nhiều tiền để mời tới, toàn là cao thủ hạng nhất… Bất kì ai trong bọn họ, cũng đủ để ngược chết tên Tiêu Viễn kia!” 

Cao thủ hạng nhất? 

Trong lòng Lưu Đại Khuê chấn động, thế giới trần tục dựa vào thực lực mơ hồ để chia làm năm cấp bậc, đó là không xếp hạng, cao thủ hạng ba, cao thủ hạng hai, cao thủ hạng nhất và đại sư võ học! 

Có thể được gọi là cao thủ hạng nhất thì chính là cao thủ thật sự, phải biết rằng, người xuất thân từ một đại đội đặc chủng nào đó, có tài lắm thì cũng mới là cao thủ hạng hai thôi! 

Theo hắn thấy, thực lực của Tiêu Viễn chắc là tầm hạng nhất, tương đương với át chủ bài trong bộ đội đặc chủng, bây giờ Nhậm Khôn lại đưa hai cao thủ hạng nhất tới, thế không phải đánh hắn là điều rất dễ dàng sao? 

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Đại Khuê vui mừng, giơ ngón tay cái lên: “Không hổ danh là cậu Nhậm, vừa ra tay đã là cao thủ hạng nhất, ngầu!” 

“Ha ha ha!” Nhậm Khôn cười đắc ý: “Anh Lưu, anh yên tâm, đợi tôi đánh hắn xong, chắc chắn sẽ cho anh cơ hội đánh rắn dập đầu”. 

“Ha ha, vậy tôi xin cảm ơn cậu Nhậm trước!” 

Hai người nhìn nhau cười to, dường như đã nhìn thấy hình ảnh Tiêu Viễn bị ngược đãi điên cuồng. 

… 

Trong văn phòng của quán bar, Tiêu Viễn và Tiểu Đao vẫn đang thảo luận về chuyện của Tô Vân Phi, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc Lưu Đại Khuê và Nhậm Khôn sẽ gặp nhau! 

Đương nhiên, cho dù anh có biết, cũng không quan tâm tới, hai tên hề nhảy nhót tụ tập một chỗ, có thể tạo ra bọt sóng gì chứ? 

“Anh Viễn, sau khi mua mộ xong, chuẩn bị khi nào hạ táng?” 

“Nhanh lên đi!” Tiêu Viễn móc một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Tiểu Đao: “Bên trong có sáu triệu tệ”. 

“Vâng, những chuyện còn lại em sẽ sắp xếp ổn thỏa”. 

Tiêu Viễn gật đầu, may mà Tiểu Đao ở Long Hải, nếu không, anh cũng không biết nên giao cho ai làm những chuyện này mới tốt! 

Hai người lại thảo luận về chuyện hạ táng một lượt, cuối cùng mới quyết định. 

“Đúng rồi, Tiểu Đao, chân của cậu sao rồi?” Tiêu Viễn châm điếu thuốc, ánh mắt rơi vào chân bên phải của Tiểu Đao. 

Tiểu Đao cười gượng: “Còn có thể làm sao, dù sao cũng không chậm trễ chuyện ăn uống, què thì què thôi, không phải chuyện lớn gì”. 

“Sau khi về Long Hải, cậu không đi tìm bác sĩ xem thử à?” 

“Ngay cả khoa ngoại của bệnh viện tốt nhất nước Y còn chưa có biện pháp, bác sĩ ở Long Hải có thể làm được gì? Em thấy bây giờ cũng tốt rồi, quản lí quán bar này, hưởng thụ cuộc sống bình thường nhạt nhẽo!” 

Mặc dù Tiểu Đao nói như vậy, nhưng Tiêu Viễn biết, đây không phải là suy nghĩ thật sự của cậu ta! Cậu ta vẫn chưa thoát ra khỏi sự đả kích vì chân bị què, hơn nữa còn có chút muốn sa đọa bất chấp tất cả! 

Tiêu Viễn im lặng mấy giây, chậm rãi nói: “Tiểu Đao, cậu tin tôi không?” 

“Đương nhiên rồi, mạng của em là do anh cứu mà, em không tin anh thì tin ai?” 

“Được, vậy cậu phải nhớ, có một ngày, tôi nhất định sẽ chữa khỏi chân cho cậu!” Tiêu Viễn nghiêm túc nói. 

Tiểu Đao sửng sốt, chần chừ nói: “Anh Viễn lần trước anh cũng khám cho em, nói là không có cách nào…” 

“Lúc trước không có cách, không có nghĩa sau này không có cách, tóm lại chân của cậu, cứ giao cho tôi!” 

Tiểu Đao thấy Tiêu Viễn không giống như đang dỗ dành mình, tâm trạng kích động vô cùng: “Được được, không phải chỉ là một chân thôi sao? Anh cứ giày vò thoải mái! Chỉ cần anh mở miệng, đừng nói là một chân, cho dù là mạng của em, cũng lấy đi bất cứ lúc nào!” 

“Đệch, ông đây trị chân cho cậu, sao cậu lại nói như ông đây muốn chặt một chân của cậu thế!” 

“Hì hì, không phải là em kích động quá à”. Tiểu Đao nhếch miệng: “Anh Viễn, trưa nay không đi được, em mời anh uống rượu!” 

Tiêu Viễn hơi do dự: “Tôi gọi điện thoại xin ý kiến đã”. 

“Hả? Xin ý kiến?” Tiểu Đao ngơ ngác, lập tức nghĩ tới gì đó: “Không phải chứ? Anh Viễn, anh mới về hai ngày, chẳng lẽ đã tìm cho em một người chị dâu rồi à?” 

“Bớt nói nhảm, bây giờ tôi là vệ sĩ của Tô Ngọc”. 

“Ha ha, vậy anh xin ý kiến đi”. 

Tiêu Viễn gọi điện thoại cho Tô Ngọc, nói sơ qua một lần, người bên kia nói hắn cứ bận việc của mình, chỉ cần quay về trước giờ tan tầm là được. 

Nhân lúc Tiêu Viễn đang gọi điện thoại, Tiểu Đao sắp xếp bảo đầu bếp của quán rượu làm mấy món, sau đó để phục vụ đưa rượu vào văn phòng. 

Đồ ăn không nhiều, chỉ có bốn món. 

Rượu không đắt, rượu sao đỏ. 

Tiểu Đao mở bình rượu sao đỏ ra, rót cho Tiêu Viễn: “Nào, anh Viễn, em kính anh một li”. 

“Ha ha, được”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận