Lọc Truyện

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (FULL)

Ngô Văn Đức gật đầu.

Lục Vân cũng nói: "Cháu vận khí tốt, được một lão đạo sĩ cứu đi.”

“Thật đúng là mạng lớn a, một trận hỏa hoạn như vậy cũng có thể sống sót, xem ra thằng bé này nhất định là người đại phúc đại quý.”

Thím Lưu đánh giá Lục Vân, liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng.

Lục Vân tò mò hỏi: "Ngô gia gia, rốt cuộc hai người đang

thừa nước đục thả câu gì vậy?”

Ngô Văn Đức lúc này mới cười giải thích: "Ha ha, kỳ thật là như vậy, thím Lưu có một đứa con gái, mới từ nước ngoài du học trở về, ông tính cho hai đứa gặp mặt một lần, làm quen với nhau.”

Thì ra là tìm mình đến xem mắt.

Lục Vân không khỏi cười khổ trong lòng, vừa định cự tuyệt, lại nghe Ngô gia gia thở dài một tiếng nói tiếp:

“Con gái của thím Lưu là du học sinh, rất ưu tú, ông vốn muốn giới thiệu cho Vương Cương, nhưng tên khốn kiếp này thật sự là quá tệ, vì vậy ông liền nghĩ tới cháu.”

Nói xong Ngô Văn Đức liếc nhìn sân bên ngoài, vẻ mặt có chút đau thương.

Trong sân, Vương Cương đang ngồi xổm trên mặt đất đùa giỡn với kiến.

Chỉ số thông minh hiện tại của hẳn, tương đương với trẻ em bốn năm tuổi, đã không còn làm ông phải lo lắng như. trước nữa, nhưng cũng khiến cho Ngô Văn Đức cảm thấy có chút đau lòng.

Vương Cương tuy rằng bất hiếu, nhưng dù sao cũng sớm chiều ở chung mười mấy năm, mấy năm nay Ngô Văn Đức vẫn coi hắn như người thân mà đối đãi, nhất định là có tình cảm.

“Hazzi, ai mà ngờ Vương Cương thiếu tiền sòng bạc, bị người ta đánh thành cái dạng này, coi như là gieo gió gặt bão." Ngô Văn Đức thở dài nói.

Lục Vân nhìn thấy biểu tình chua xót của ông Ngô, trong lòng cũng rất khó chịu.

Vương Cương là bị hắn làm cho ngốc, nhưng cũng không phải là không thể cứu chữa, chờ thêm một thời gian nữa, lại suy nghĩ có nên cứu mạng chó của tên khốn đó hay không!

Lúc này, thím Lưu lấy ra một tấm hình cho Lục Vân nói: "Xem, đây là cô gái nhà thím, dáng dấp cũng không tệ chứ?"

Lục Vân nhìn thoáng qua tấm ảnh kia, cô gái lớn lên không tệ, dáng người cũng cao gầy, nhưng sao lại có một loại cảm giác quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào đó?

Nghiêm túc nhớ lại một lát.

Lục Vân đột nhiên trừng to mắt nói: "Thím Lưu, con gái của thím, chắc sẽ không phải tên là Lưu Tiểu Nguyệt chứ?"

“Sao cậu biết con gái nhà tôi tên là Lưu Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ hai người quen nhau?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận