Lọc Truyện
Thời gian để Trình Thiếu Khanh đến vùng ngoại ô cứu người đủ để cho Lý Tâm giở trò quái ác với Diệp Mộc Chân. Cô không ngừng gọi tên Trình Thiếu Khanh, khóc có, náo loạn có khiến cho Lý Tâm tức giận mà đánh cô nhiều lần.

Hắn không quan tâm đến việc cô chỉ là một cô nhóc mới mười bảy, hắn chỉ cần đại ca mình được thả ra.

Diệp Mộc Chân khóc rất nhiều, cơ thể yếu ớt co ro lại một phía. Vì bị hắn đánh mắng nhiều cho nên cô đã không dám phản kháng, chỉ biết im lặng thầm mong Trình Thiếu Khanh sẽ đến cứu mình.

Đợi thêm được một lúc, tiếng còi xe bên ngoài vang lên, Lý Tâm cũng vui vẻ nhếch miệng đứng dậy.

Trình Thiếu Khanh đi tới, nhìn vào trong căn nhà đã cũ nát, siết chặt tay như muốn che đi sự lo lắng.

“Mộc Chân đâu?”

“Nó trong kia, lành lặn.”

Trình Thiếu Khanh bước chân muốn xem thật kỹ, thế nhưng Lý Tâm liền chặn đường.

“Đại ca tao được thả, con bé ấy mới an toàn.”

Hắn không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, gọi cho Phong Khang.

“Thế nào? Mày vẫn muốn bắt người nữa à?” Là giọng nói của lão ta, Lý Tâm đứng từ xa cũng nghe thấy rõ.

Trình Thiếu Khanh im lặng tiến lại gần, đưa điện thoại cho hắn ta cầm lấy. Lý Tâm nhìn vào số điện thoại, xác nhận chính là đầu máy của Phong Khang liền có chút buông bỏ cảnh giác, vội hỏi.

“Đại ca, anh được thả rồi sao?”

“Mày làm khá lắm!”

Chưa cười được nửa miệng, bên trong truyền đến một tiếng hét lớn.

“Thằng đần, mày bị lừa…”

Điện thoại lập tức tắt máy, cùng với đó là đòn đánh nhanh như cắt của Trình Thiếu Khanh. Lý Tâm lúc này mới biết mình bị lừa.

“Thằng khốn!” Cùng với đó, một đám người từ trong những bụi cỏ chạy ra, trên tay lăm lăm những thanh gỗ lớn.

Phía xe của Trình Thiếu Khanh cũng đi xuống không ít người.

Bọn họ đều có chuẩn bị.

Diệp Mộc Chân run lẩy bẩy nép vào trong góc, cô nghe được rõ ràng những tiếng va đập mạnh, tiếng đánh nhau truyền đến.

Đằng trước, tiếng những bước chân lạnh lẽo truyền tới đem theo mùi máu tanh nồng, cô càng run sợ không dám lên tiếng.

Khi người ấy đã đến gần thật gần, hắn liền ngồi xuống, đưa tay chạm vào bờ vai gầy gò của cô.

“A… đừng…”

Diệp Mộc Chân theo bản năng phản xạ lại, cô chủ ước mình có sức mạnh thật lớn để đẩy hắn ngã, rồi trốn thoát thật xa. Thế nhưng, một giọng nói ấm áp truyền tới làm cho cô như thanh tỉnh.

“Tiểu Chân đừng sợ, là anh.”

Diệp Mộc Chân im lặng hướng mắt lên, cô khẽ đưa bàn tay nhỏ đầy vết xước lên gương mặt của người đàn ông ấy, sờ lên vầng trán, sống mũi và cả đôi môi mỏng ấm nóng.

Thế rồi, khóe mi nước mắt bỗng trực trào, cô ôm chầm lấy Trình Thiếu Khanh, òa lên khóc nức nở.

“Khanh Khanh… em sợ lắm… huhu… đừng bỏ em ở cô nhi viện…”

Trình Thiếu Khanh siết chặt lấy thân thể ấy, Diệp Mộc Chân đã gầy đi quá nhiều rồi. Hắn xoa xoa đầu cô, nhẹ hôn lên mái tóc đen nhánh.

“Anh xin lỗi… đã để em chịu những đau đớn này.”.

Hắn lau đi những giọt nước mắt nóng hổi còn vương trên má, nhẹ nhàng an ủi nói.

“Tiểu Chân, chúng ta về nhà nhé? Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình.”

… …

Diệp Mộc Chân đeo cặp sách lên vai và chuẩn bị rời khỏi giảng đường, đúng lúc tan tầm nên mọi người đi ra khá đông khiến việc đi lại của cô gặp khó khăn. Trong lúc đang đứng đợi dòng người vãn đi, một ai đó đã khoác tay Diệp Mộc Chân và dẫn cô theo lối vắng người.

“Chân Chân, hôm nay tiết học kết thúc sớm, chúng ta đi shopping một vòng cho khuây khỏa nhé.” Đỗ Văn - người bạn mà Diệp Mộc Chân quen được khi lên đại học.

Đã hai năm kể từ ngày cô quen biết Trình Thiếu Khanh, Diệp Mộc Chân nhờ sự nâng đỡ của anh nên đã có thể tiếp tục đi học và lên đại học. Không những vậy, cô đã trải qua biết bao gian khổ để luyện nói, tính cách cũng cởi mở hòa đồng hơn và tìm được nhiều người bạn tốt.

“Đúng vậy, chẳng mấy khi có thời gian rảnh, chúng ta đi thôi.” Một vài người bạn nữa của Diệp Mộc Chân cũng vây đến.

“Nghe cũng được đó, làm phiền mọi người rồi.”

Diệp Mộc Chân vui vẻ nhận lời. Cô đã không còn là tiểu nha đầu nhút nhát chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo Trình Thiếu Khanh đầy sợ hãi nữa rồi. Diệp Mộc Chân bây giờ đã trở nên vô cùng tự tin, không ngại ngùng với những khuyết điểm của mình nữa. Đặc biệt, vẻ đẹp ngây thơ của cô cũng chẳng còn mà thay vào đó là sự kiều diễm của tuổi đôi mươi.

Nhóm bạn vui vẻ đi shopping, ăn uống đến chập tối, mỗi người đều tay xách nách mang túi lớn túi bé. Hiển nhiên mấy người điều kiện gia đình đều khá giả nhưng Diệp Mộc Chân vẫn nhận thanh toán hết đống đồ ấy. Cô làm vậy đơn giản chỉ là vì muốn cảm ơn những người bạn này đã không xa lánh mình.

Thời gian rảnh, cô có tranh thủ tới công ty của Trình Thiếu Khanh làm chút việc vặt để có cho mình một số tiền nhỏ, cô không muốn cứ để Trình Thiếu Khanh phục vụ mình mãi được.

“Chân Chân, cậu mau khai thật đi, cậu chính là con gái của một nhà thổ hào có tiếng trong truyền thuyết đúng không?” Đỗ Văn nói đùa.

“Đâu có đâu, đó chỉ là chút may mắn mình nhận được.” Diệp Mộc Chân cười đáp.

Cô đâu thể nói rằng hai năm qua cô và Trình Thiếu Khanh sống cùng nhau, anh đã sủng cô đến tận trời. Tiền bạc, thời gian, tất cả những gì anh có đều sẵn sàng để cô tận hưởng, không phải chịu chút tủi thân cực nhọc nào.

“Chân Chân, trời cũng tối rồi nên mình đưa cậu về nhà nhé.” Đỗ Văn chân thành nói.

Cô vừa dứt lời, từ phía xa một chiếc xe đen bóng loáng sang trọng lao tới và dừng ngay trước mặt mọi người. Diệp Mộc Chân vừa nghe liền biết là ai, cô bỗng nở nụ cười tươi rói mà hướng về người đàn ông vừa bước xuống xe.

“Khanh Khanh…”

Diệp Mộc Chân chạy vù tới phía trước, dù trong mắt cô chỉ là bóng tối không thấy gì nhưng cô biết phía trước luôn có người chờ đợi cô.

“Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng chạy như vậy nhỡ ngã thì sao?”

Trình Thiếu Khanh tuy càu nhàu nhưng vẫn dang tay vững vàng vòng qua eo Diệp Mộc Chân. Chẳng giận được bao lâu khi thấy khuôn mặt xinh đẹp hớn hở của cô, anh lại cười trìu mến hỏi.

“Hôm nay đi chơi vui chứ?”

“Vui lắm, em còn mua cả đồ cho anh này…” Diệp Mộc Chân khoe túi đồ mình cầm trên tay.

“Vậy hả, đi chơi vẫn nhớ đến anh sao? Anh thì có một tin tốt muốn cho em biết đây.”

“Tin gì vậy?”

“Chúng ta về nhà trước được không?”

Diệp Mộc Chân sau đó chào tạm biệt bạn bè và lên xe trở về. Sự chiều chuộng của Trình Thiếu Khanh đối với cô, ai nhìn qua cũng thấy, cũng ganh tỵ.

Trong hai năm qua Trình Thiếu Khanh vẫn luôn tìm cách chữa trị đôi mắt cho Diệp Mộc Chân, cô phải làm phẫu thuật ghép giác mạc mới có cơ hội thấy lại được ánh sáng. Với sự hiện đại của kỹ thuật y tế hiện nay thì tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không phải là thấp. Điều quan trọng khiến nó kéo dài đến tận bây giờ chính là vì chưa tìm thấy giác mạc phù hợp với Diệp Mộc Chân.

“Thật sao? Đã tìm thấy giác mạc phù hợp với em rồi sao?” Diệp Mộc Chân vui mừng đến phát khóc.

“Phải, em sắp nhìn lại được rồi, Tiểu Chân.”

Trình Thiếu Khanh ôm lấy Diệp Mộc Chân, hai năm qua anh đã mềm mỏng hơn rất nhiều.

“Ngày mai anh sẽ đưa em đi khám tổng quát để làm phẫu thuật sớm nhất có thể.”

Diệp Mộc Chân háo hức cả đêm không ngủ được. Cô đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu, cái khoảnh khắc mà cô được nhìn thấy khuôn mặt của Trình Thiếu Khanh, dáng vẻ của bạn bè và những màu sắc xung quanh mình.

“Khanh Khanh, bên anh thật sự em rất hạnh phúc.”

Ngày hôm sau Trình Thiếu Khanh đưa Diệp Mộc Chân đi khám tổng quát, bác sĩ chẩn đoán rằng cơ thể cô rất tốt, giác mạc phù hợp tới 99% nên ba ngày sau có thể ngay lập tức làm phẫu thuật.

“Khanh Khanh… em sắp được nhìn thấy anh rồi.” Diệp Mộc Chân vui vẻ đi trước, vừa đi vừa cười nói. “Khi đó em có thể cùng anh đi khắp nơi du lịch, cùng nhau ngắm những cảnh quan đẹp nhất…”

“Ừm, nhất định là như vậy.” Trình Thiếu Khanh im lặng theo sau, ánh mắt anh lộ rõ vẻ u sầu.

Ba ngày sau cuộc phẫu thuật diễn ra, Trình Thiếu Khanh bên ngoài phòng phẫu thuật đứng ngồi không yên, liên tục đi qua đi lại.

“Đại ca đừng lo lắng quá, Tiểu Chân rất kiên cường nên không sao đâu.” Đàm Lâm nói.

Diệp Mộc Chân quả thực rất may mắn, ca phẫu thuật thành công mỹ mãn. Bác sĩ chạy từ phòng phẫu thuật ra báo tin, Trình Thiếu Khanh vui mừng ra mặt nhưng chỉ đến khi Đàm Lâm nhận được một cuộc gọi và sắc mặt không được tốt lắm.

“Đại ca, đến lúc rồi.”

Trình Thiếu Khanh nhìn vào tấm kính phòng cấp cứu, ánh mắt anh đượm buồn lưu luyến không muốn rời đi. Chỉ có điều anh bắt buộc phải rời đi, anh biết Diệp Mộc Châu sẽ suy sụp thế nào khi tỉnh dậy mà không thấy anh nhưng hắc bang quá nguy hiểm. Trình Thiếu Khanh anh đã lựa chọn bước chân vào con đường này thì phải có trách nhiệm đến cùng, bên dưới anh còn biết bao đàn em đang cống hiến hết mình.

“Chăm sóc cho em ấy, làm theo những gì tao đã sắp xếp trước đó.”

Trình Thiếu Khanh quyết tâm quay lưng rời đi, anh không ngoảnh đầu lại dù chỉ một cái. Đàm Lâm nhìn tình cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh ta biết tình cảm hai người dành cho nhau sâu sắc như nào nhưng người ngoài cuộc đâu thể khuyên ngăn người trong cuộc.

Nhìn theo Diệp Mộc Châu được đẩy ra khỏi phòng bệnh, Đàm Lâm lại thấy thương xót một chút cho cô nhưng anh ta cũng rất thấu hiểu cho đại ca của mình.

Nửa ngày sau Diệp Mộc Châu tỉnh lại, vì mới phẫu thuật xong nên cô vẫn phải quấn băng trắng quanh mắt chưa thể nhìn thấy. Nghe tin cuộc phẫu thuật thành công cô rất vui mừng, mới thấy người bước vào phòng liền vui vẻ mà bật dậy.

“Khanh Khanh…”
Nhấn Mở Bình Luận