Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

“Có ý gì, sự phụ bảo con xuống núi tới cửa ở rể cho người †a, lão già này, người điên rồi sao?" Trần Thiết trợn to mắt, nhìn sư phụ đang ngồi xổm dưới đất cầm bình rượu nốc như uống nước lã mà nhịn không được giận dữ nói.

Trần Thiết là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ nhận nuôi, đi theo ông học rất nhiều bản lĩnh lung tung, có cả y thuật võ thuật, đã nhận hết chân truyền từ sư phụ, năm nay hẳn vừa tròn mười tám tuổi, vốn còn muốn vui vẻ sống trên núi thì đột nhiên lão sư phụ lại bảo hắn xuống núi đi ở rể cho người ta.

Có thể nhịn được sao, đương nhiên là không thể.

Ông lão ngồi xổm dưới đất đã rất già, râu tóc bạc trắng, mặc một bộ trường bào màu xám tro, nếu không phải hiện tại một tay ông xách bình rượu, một tay cầm nửa con gà quay, ăn đến miệng đầy dầu mỡ thì thật sự hơi giống thần tiên.

Nghe Trần Thiết nói vậy, ông nheo mắt lại, động tác nhanh đến thần kỳ, bàn tay cầm gà quay đột nhiên vươn ra đập một phát lên gáy Trần Thiết, sau đó nhấc chân đá vào mông hẳn, cả giận quát: "Thằng nhãi ranh, tạo phản đúng không, còn chưa mọc đủ lông mà dám xưng ông đây ông đây, sư phụ quất chết mày."

Trần Thiết nổi giận, nói: "Lão già, lão cũng nói con chưa mọc đủ lông, vậy lão còn bảo con đi ở rể?"

Ông lão cười hắc hắc uống một ngụm rượu, nói: "Cái này không phải do con quyết định, hôn sự này đã được định ra khi sư phụ thu con làm đồ đệ, con không chịu thì chẳng phải ta trở thành kẻ thất hứa."

"A, vậy không nói nữa, lão già, con mặc kệ" Trần Thiết liếc mắt, cả giận nói.

Nhưng ngay sau đó, hẳn đã cợt nhả ngồi xổm xuống rồi nhìn ông lão, hỏi: "Lão già, tới cửa ở rể cũng không phải không được, con hỏi người, cô gái kia là nhà ai, có xinh đẹp như cô Lục bán thịt heo trong thôn dưới chân núi không, nếu đẹp vậy thì con chịu thiệt một chút, chấp nhận hôn sự này cũng không sao.

Ông lão ngẩn ngơ, sau đó khóe miệng nhịn không được giật giật, kỳ thật cô Lục dưới chân núi đã là mẹ mấy đứa nhỏ, dáng người đặc biệt khỏe mạnh —— ý là béo, ít nhất cũng hai trăm cân trở lên, là một cô bán thịt heo, cả ngày mặt ứa đầy dầu.

Đui mù cỡ nào mới coi cô Lục trở thành tình nhân trong mộng.

Nhưng ông lão lập tức cả giận nói: "Dù xấu hay đẹp, nếu con dám huỷ hôn thì ta chết cho con xem, hôn ước này là ta chính mồm hứa hẹn, con từ chối thì ta xấu hổ biết bao."

Rồi, lão già này nói ra luôn câu “Chết cho con xem rồi, Trần Thiết biết dù thế nào mình cũng không từ chối được, dù sao ông lão này cũng nuôi lớn hắn, tuy thực lực vẫn còn rất mạnh, nhưng thật sự đã già, cho nên Trần Thiết không muốn làm ông tức đến phát bệnh.

"Hy vọng người vợ mình chưa gặp mặt xinh đẹp như cô Lục thì tốt rồi."

Con dế nhũi chưa hiểu sự đời thì cả thẩm mỹ cũng bị lệch lạc.

Đây là lần đầu tiên Trần Thiết đi xa nhà trong mười tám năm qua, cho nên khi đi ra nhà ga, nhìn đô thị phồn hoa náo nhiệt đến dọa người trước mắt, Trần Thiết có cảm giác bị hoa mắt.

Nhưng rất nhanh, hắn đã không nhịn được lắc đầu, nơi này là thành phố Giang Bắc, nghe nói được coi là một trong những thành phố phồn hoa nhất cả Hoa Quốc, không phủ nhận thành phố Giang Bắc rất sầm uất, nhưng mà... Chất lượng phụ nữ thật sự không được tốt lắm.

"Quá gầy, ai cũng không ngực không mông không đến hai lượng thịt, chết thật, chưa chắc đã hơn được cơ ngực của mình, phụ nữ không ngực không mông có khác gì cọng giá chứ."

Đây là cảm giác trực quan nhất của Trần Thiết, trên thực. tế trước ngày hôm nay, số phụ nữ hắn gặp được trong đời có thể đếm được trên đầu ngón tay, có hai người là bà cố nội trong thôn dưới chân núi, còn có bé gái bảy tuổi là con của cô Lục, còn lại chính là cô Lục.

Cho nên cái nhìn của con dế nhũi này đối với phụ nữ chỉ có thể tham khảo từ cô Lục, cô Lục béo tốt cởi mở, nhìn thôi đã cảm thấy vui vẻ sung sướng, nhưng lại rất giỏi giang tháo. vát, chỉ dựa vào bán thịt heo đã kiếm không ít tiền trong vòng. một năm.

Quan trọng nhất là, cô Lục còn rất mắn đẻ, năm kia đã sinh một lần ba đứa, mà đứa nào cũng có trái ớt, thật sự quá lợi hại.

Theo Trần Thiết thấy thì cô Lục không chỉ giỏi giang, hơn nữa còn sinh giỏi, trên đời này còn có người phụ nữ nào tốt hơn cô Lục sao, không có, tuyệt đối không có.

Bởi vậy khi nhìn thấy không ít phụ nữ qua lại ngoài trạm xe, Trần Thiết hơi thất vọng, lẩm bẩm nói: "Hy vọng Lâm Thanh Âm sẽ không làm mình thất vọng quá."

Lâm Thanh. Âm chính là vị hôn thê của hắn, đây là lão sư phụ nói cho hắn biết, cái tên Lâm Thanh Âm này không tệ lảm, không biết dáng người có so được với cô Lục không.

Hơn nữa sư phụ còn nói hôm nay Lâm Thanh Âm sẽ đến trạm xe đón hắn, mấu chốt là Trần Thiết căn bản không biết Lâm Thanh Âm trông như thế nào.

Nghĩ nghĩ, Trần Thiết gân cổ gào lên một câu: "Lâm Thanh Âm, người đàn ông của cô tới rồi, mau ra đây đón tôi."

Giọng gào này nhất thời làm những người đi đường qua lại bên ngoài nhà ga đều yên lặng một lát, sau đó mọi người lắc đầu, gần như nhất trí cười nói: "Bị điên rồi à, danh tiếng của nữ thần Lâm Thanh Âm đứng đầu thành phố Giang Bắc lớn đến mức cả cái tên vừa nhìn là biết dế nhữi này cũng bị mê hoặc sao."

Mấy người đi đường đứng cách Trần Thiết không xa nhìn hắn, nhịn không được trêu đùa: "Người anh em, mới xuống núi à, cậu cũng biết Lâm Thanh Âm, hơn nữa còn nói mình là người đàn ông của Lâm Thanh Âm? Ha ha ha, anh bạn à, đừng có năm mộng, thịt thiên nga ăn không ngon đâu."

Trần Thiết trừng mắt nhìn mấy người qua đường này, hiếu kỳ hỏi: "Các người cũng quen Lâm Thanh Âm? Vậy thì tốt quá, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, nghe nói cô ấy là giám đốc gì đó của tập đoàn Thanh Uyển, các anh trai, có thể giúp một chuyện không, nói cho tôi biết làm sao mới đến được tập đoàn Thanh Uyển."

Nghe Trần Thiết nói vậy, mấy người qua đường lập tức cười đến ngửa tới ngửa lui, một người trong đó vươn tay vỗ vai Trần Thiết, cười đến chảy nước mắt, nói: "Người anh em à, Lâm Thanh Âm là nữ thần nổi danh nhất thành phố Giang Bắc chúng tôi, đừng nói là cậu, ở thành phố này thậm chí cả tỉnh Giang Bắc, không biết có bao nhiêu công tử nhà giàu danh gia vọng tộc trông ngóng, cậu nghe anh đây nói một câu, đừng có nằm mộng. ... Ai, ai, con mẹ nó.

Người qua đường nói được một nửa thì đột nhiên kinh hô, bởi vì anh ta nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa đột nhiên mở ra, một bóng dáng lập tức xuống xe rồi đi qua bên này.

Bóng dáng ấy là một cô gái, vừa xuất hiện đã lập tức làm nơi đây trở nên yên tĩnh. Bởi vì cô quá đẹp, cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu tím, da trắng hơn tuyết, dung mạo như tiên, đôi mắt thật to, mỗi khi chớp một cái có thể làm tim những người đàn ông ở đây kinh hoàng đập thình thịch.

Mấu chốt là cô gái này chính là Lâm Thanh Âm, là nữ thần đứng đầu thành phố Giang Bảc, cơ hội có thể nhìn thấy nữ thần ở khoảng cách gần như vậy không nhiều lắm, trong nhất thời, dù là phụ nữ cũng nhìn ngây người.

Làm mọi người không nghĩ tới chính là, Lâm Thanh Âm lại đi tới bên cạnh con dế nhũi vừa rống lớn kia, điều này làm vô số người qua đường kinh hãi đến rớt mắt xuống —— gặp quỷ, con dế nhữi này thật sự có quan hệ với Lâm Thanh Âm?

Hiện tại Lâm Thanh Âm rất tức giận, cô bị cụ nhà ép tới đón người, hơn nữa cụ còn nói người phải đón chính là vị hôn phu của cô, điều này khiến cô rất kháng cự, nhưng cụ ông đã lớn tuổi, hơn nữa có bệnh trong người, cho nên nếu cụ nói vậy. thì cô cũng không tiện từ chối.

Vừa rồi cô đang ngồi trong xe, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng rống của Trần Thiết, cô biết ngay hẳn là người mình phải đón. Nói thật, nghe Trần Thiết gào lên như vậy, cô thật sự tức giận không nhẹ, cái tên nhìn như dế nhũi này lại há mồm nói mình là người đàn ông của cô, thật sự là.... Tôi khinh.

"Anh là Trần Thiết đúng không, tôi là Lâm Thanh Âm, theo. tôi lên xe, tôi muốn nói chuyện với anh." Đi đến trước người Trần Thiết, nhìn thấy quần áo hẳn mặc như của thập niên tám mươi, khóe mắt Lâm Thanh Âm giật giật, lập tức mở miệng nÓI.

Bởi vì tên này vừa gào lên một câu, Lâm Thanh Âm cảm thấy mình đứng ở đây thật sự hơi mất mặt, cô không nghĩ ra vì sao cụ ông luôn yêu thương mình nhất định phải ép cô kết hôn với tên nhà quê trước mắt, điều này làm tim cô tức đến phát đau.

Trên thực tế Trần Thiết cũng hơi ngơ ra, hẳn liếc nhìn Lâm Thanh Âm rồi lập tức ghét bỏ mà lắc lắc đầu, nói: "Cô chính là Lâm Thanh Âm, vị hôn thê của tôi?"

Nói tới đây, hắn nhìn về phía mấy người đi đường bên cạnh, nói: "Nữ thần các người nói là như vậy? Chỉ như vậy thôi à, y như cọng giá mà cũng được gọi là nữ thần?”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận