Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

“Trần Linh đã đi học rồi, con bé đang học lớp mười, đứa nhỏ này học rất giỏi, chỉ là tính cách có chút cứng cỏi, bị ăn hiếp cũng không nói với tôi, nay cậu đã về rồi, đã có người bảo vệ con bé rồi.”

Sau khi Trần Thiết quỳ xuống xong, trong lòng bà Dương vừa cảm động vừa vui mừng, sau khi cảm xúc lắng xuống, kéo tay Trần Thiết nói.

"Từ nay về sau, con sẽ không để hai người chịu ủy khuất nữa" Trần Thiết lập tức gật đầu nói.

Bà Dương hài lòng mỉm cười, nhưng sau đó sắc mặt đột nhiên có chút buồn bã, bà nhìn tòa nhà đổ nát xung quanh, thở dài: “Nhà họ Trần từng là một trong những gia tộc giàu có nhất ở thành phố Giang Bắc, có thể bước vào cửa nhà họ Trần, không phải quan lớn thì cũng là phú hào, không ngờ lại rơi vào kết cục tan nhà nát cửa, may mà ông trời thương xót, để thiếu gia sống sót, thiếu gia chính là hy vọng duy nhất của nhà họ Trần.”

Vừa nói, bà vừa giơ tay lên, chạm vào tóc Trần Thiết, nói: “Thiếu gia, tôi đã già rồi, tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là có thể nhìn thấy cậu chấn hưng nhà họ Trần, nhưng mà, nếu không làm được, thì chỉ cần hai anh em cậu có thể vui vẻ cả đời này, tôi cũng mãn nguyện rồi.”

Trần Thiết im lặng, hắn không nhớ được Nhà họ Trần ngày xưa huy hoàng như thế nào, nhưng theo lời bà Dương nói, nếu nhà họ Trần có thể được coi là một trong những gia tộc đứng đầu ở thành phố Giang Bắc thì nhất định sẽ là một gia tộc mạnh mẽ, thực lực thâm hậu.

Chấn hưng nhà họ Trần? Trần Thiết mỉm cười, hẳn là con trai của nhà họ Trần, nếu đã trở lại, hẳn đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm này.

"Bà Dương, bà yên tâm, con sẽ làm cho nhà họ Trần đứng vững ở thành phố Giang Bäc, khiến nhà họ Trần càng huy hoàng hơn trước, con hứa với bà, bà nhất định sẽ nhìn thấy ngày đó." Trần Thiết nghiêm túc nói.

Ngoại trừ sư phụ ra, Bà Dương chính là người hắn kính trọng nhất, bà đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nhà họ Trần, trải qua vô số gian khổ để nuôi nấng Trần Linh, cho Trần Linh đi học, ân tình này, hän còn chưa báo đáp được.

"Được, tôi tin thiếu gia." Bà Dương lau mắt, kỳ thực có thể: khôi phục Nhà họ Trần hay không bà cũng mãn nguyện.

"Bà Dương, còn có có chuyện phải làm, đợi xong xuôi, tối nay con sẽ dọn đến đây ở với hai người, chắc lúc đó Trần Linh cũng tan học rồi, ba chúng ta đi ăn bữa thật ngon, bà thấy sao?” Trần Thiết nghĩ một lát rồi nói với bà Dương

Bà Dương sửng sốt một chút, sau đó nói: "Được rồi, mặc dù nơi này đổ nát, nhưng dọn dẹp một chút vẫn có thể ở được, cậu mau đi làm chuyện của cậu đi, bây giờ tôi sẽ đi dọn dẹp phòng cho cậu."

Trần Thiết gật đầu, tạm biệt bà Dương rồi rời khỏi trang viên, thực ra hắn không có việc gì cả, chuyện cần làm chính là trở về biệt thự của Lâm Thanh _m lấy đồ đạc của mình, nhân tiện nói với cô một tiếng mình phải chuyển đi mà thôi.

Trong trang viên, bà Dương nhìn theo bóng lưng Trần Thiết rời đi, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, trong lòng thở dài, dường như đứa nhỏ Trần Thiết này sống không tốt lảm, quần áo hắn mặc cũ nát, thậm chí còn có chỗ đã sờn.

Trong lòng bà không khỏi nghĩ, dựa vào đứa nhỏ này, chỉ sợ sẽ không khôi phục được sự huy hoàng của nhà họ Trần năm xưa, chỉ cần hai anh em họ có thể bình an cả đời, những gì đã mất thì cứ để nó qua đi, không bao giờ nghĩ đến nữa.

Nhưng mà, bà không thể ngờ được, hiện giờ Trần Thiết quả thật không có gì cả, nhưng hắn là một thiếu niên mười tám, người ta thường nói, bản thân chính là tư bản lớn nhất, đối mặt với bao nhiêu khó khăn đi nữa, cũng có thể vượt vũ môn hóa rồng.

Trần Thiết không ngồi xe, định cứ như vậy đi bộ về biệt thự của Lâm Thanh _m, không phải hắn không muốn tiêu tiền, mà là hắn căn bản không có đủ tiền.

Lúc xuống núi sư phụ cho hẳn hơn 100 tệ, hắn tiêu 100 tệ đi xe đến thành phố Giang Bảc, hiện tại trong túi hẳn chỉ còn hơn 10 tệ.

"Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, không biết Ninh Thiết Nam có giữ lời không, cô ấy nói sẽ cho mình tiền thưởng."

Trên đường đi, Trần Thiết rất khó chịu, vốn dĩ Ninh Thiết Nam muốn thưởng cho hẳn, nhưng hắn lại giả vờ như không cần, hiện tại ngay cả taxi cũng không đi được.

Điều này khiến hắn muốn kiếm tiền, cho dù không phải vì mình thì Trần Linh và bà Dương cũng không thể sống tốt nếu không có tiền mà đúng không?

Gần một giờ sau, hắn đi bộ trở lại biệt thự của Lâm Thanh m, cửa biệt thự hé mở, hơn nữa còn truyền ra tiếng động ồn ào, hẳn giật mình, mở cửa bước vào.

"Lâm Thanh_m, con khốn này, mày dám gọi người ngoài về đối phó người nhà, thằng đàn ông kia đâu, gọi nó về đây cho tao, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ nó một trận ra trò."

Trần Thiết vừa bước vào biệt thự lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên khí thế kiêu ngạo, chỉ vào Lâm Thanh m chửi bới, ngoài ra trong đại sảnh còn có vài người, Lâm Vĩ mới bị hắn giáo huấn không lâu trước đây cũng có mặt.

Hắn lập tức cau mày nói: "Chuyện gì vậy, Thanh_m, người này là ai, sao lại chạy đến chỗ cô lên mặt vậy?"

Lời nói của hẳn khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, hai mắt Lâm Thanh_m sáng lên, trong khi Lâm Vĩnghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Thiết.

Nói thật, hiện tại Lâm Vĩ thật sự rất hoảng sợ, gã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói gã không sao, nhưng khi gã lo lắng tìm một người phụ nữ để thử xem vật đó còn dùng được hay không, lại kinh hãi phát hiện, dù đã uống thuốc tăng khoái cảm, nhưng vật trong đũng quần lại không có chút phản ứng nào, nói tóm lại chính là không ngóc đầu dậy nổi, khiến gã sợ hãi.

Gã không quan tâm được nhiều như vậy nữa, kích động chạy về nhà kể mọi chuyện cho cha mình nghe, cha gã là Lâm Kiệt, đứng thứ ba ở nhà họ Lâm, là chú ba của Lâm Thanh m

Khi nghe tin con trai mình bị phế, Lâm Kiệt vô cùng tức giận, dẫn Lâm Vĩ và mấy người vào nhà cô hỏi tội, người vừa mới lớn tiếng quát Lâm Thanh_m cũng chính là ông ta.

"Cha, là hẳn. Chính hẳn đã phế đi năng lực đó của con, hôm nay con không được để hắn rời khỏi đây." Lâm Vĩ lập tức chỉ vào Trần Thiết, tức giận nói.

Lâm Kiệt ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ u ám, ông ta nhìn chằm chäm Trần Thiết, lạnh lùng nói: "Mày là người của Lâm Thanh _m sao, mày dám động vào con trai tao? Ha ha, một thăng nhãi không biết sống chết. Bây giờ, tao cho mày hai lựa chọn, một là lập tức chữa khỏi cho con tao, hai là, kết cục của mày sẽ vô cùng thê thảm.”

Không cần hỏi nữa, Trần Thiết đã hiểu, đây chính là, đánh đứa nhỏ, đứa lớn ra mặt đó sao, Lâm Vĩ chịu thiệt liền dẫn cha mình đến gây phiền toái với hắn à.

Hắn vừa định mở miệng thì Lâm Thanh _m đã đi tới, lạnh lùng nói: "Chú ba, đừng đi quá xa. Từ khi chú đến đây chú cứ luôn miệng nói răng chúng tôi bắt nạt Lâm Vĩ. Chú có bao giờ nghĩ rằng chính Lâm Vĩ mới là người đến gây rắc rối trước chưa?”

Lâm Kiệt nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Thanh m mắng chửi: 'Câm miệng, tao là chú ba của mày. Mày dám nói chuyện với tao như vậy, không biết tôn ti, cha mẹ mày chết sớm nên không ai dạy mày à.”

Trong mắt Lâm Thanh _m lập tức hiện ra nước mắt, cô vô cùng đau khổ nói: "Chú ba, dù sao cha tôi cũng là anh trai của chú, nhưng chú có ra dáng một người chú đối với cháu mình chưa, có người chú nào lại gọi cháu mình là con khốn, rốt cuộc là ai mất dạy đây.”

Sắc mặt Lâm Kiệt trở nên xấu xa, ông ta đột nhiên giơ tay tát Lâm Thanh _m một cái thật mạnh, chửi: "Mẹ kiếp, mày. đúng là mất dạy, còn dám cãi lời tao."

Lâm Thanh _m sửng sốt, không ngờ rằng cái người mà cô gọi là chú ba, là họ hàng này lại bất ngờ đánh cô.

Mặt cô ngay lập tức sưng tấy và đau đớn, nhưng trái tim cô còn cảm thấy tồi tệ hơn, thậm chí đang rỉ máu.

Trần Thiết cũng không ngờ rằng Lâm Kiệt là chú ba của Lâm Thanh _m, lại đột ngột đánh người nên không thể ngăn cái tát này lại, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Thanh_m sưng tấy, hẳn đã rất tức giận.

"Lão già này, ông mà cũng xứng làm chú người ta à, tôi khinh, Lâm Thanh _m là người phụ nữ của tôi, ông thích động

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận