Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

Thấy Lâm Thanh Âm cầm lấy gối đập đến, còn giương nanh múa vuốt muốn cào mặt mình, Trần Thiết vèo một tiếng, lại đè Lâm Thanh Âm lại.

"Quấy cái gì, tôi thật sự chỉ chữa bên mặt đỏ sưng cho cô thôi." Tên chết tiệt này còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Chết tiệt, buông..." Lâm Thanh Âm tức giận đến muốn khóc, mắt đã rươm rướm.

Đừng nhìn cô là giám đốc tập đoàn Thanh Uyển, nhưng vì gia tộc nên tính cách hơi khép kín, tuy được khen là nữ thần hàng đầu thành phố Giang Bắc, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế, chuyện này làm cô tức giận đồng thời cũng thực bối rối, rất uất ức.

Thấy Lâm Thanh Âm đột nhiên rưng rưng, Trần Thiết ngẩn ra, sau đó hơi xấu hổ, vội vàng buông cô ra rồi nói: “Cô đừng khóc mà, sao lại khóc chứ, thực tế tôi còn chưa nói xong, sở dĩ tôi đè ngực cô là vì tôi mới phát hiện hình như tim cô có vấn đề”

Vừa rồi hẳn không phải cố ý đè lên ngực Lâm Thanh Âm, nhưng sau khi t n cô, hắn đã nhận ra tim cô không khoẻ lắm, vì vậy mới đè xuống, muốn cảm nhận tình hình bên dưới.

Nghe Trần Thiết nói xong, Lâm Thanh Âm ngẩn ngơợ, kinh ngạc nhìn về phía Trần Thiết.

Thực tế cô thật sự bị bệnh tim di truyền, nhưng việc này không có bao nhiêu người biết, Trần Thiết thật sự đụng một cái là cảm giác ra được?

Lau mắt một cái, Lâm Thanh Âm đỏ mắt trừng Trần Thiết, nh là tên vô sỉ chết tiệt, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, tốt nhất anh đừng động tay động chân với tôi, nếu không anh lập tức dọn ra ngoài."

Dù Trần Thiết có lý do gì thì cô cũng không muốn chuyện. vừa rồi xảy ra nữa, tên chết tiệt này sàm sỡ cô, đáng giận nhất là làm xong còn dám nói cô không có ngực.

Trần Thiết bĩu môi, được rồi, tự trách mình nhiều chuyện, tim Lâm Thanh Âm có vấn đề thì có vấn đề đi, tại sao lại ngứa tay, theo bản năng muốn tìm hiểu tình hình chứ, đấy, xem ra đừng nên xen vào việc của người khác.

"Không cần cô đuổi, thực tế tôi cũng chuẩn bị dọn ra ngoài, hiện tại nói với cô một tiếng thôi." Trần Thiết đeo cái ba lô lên cổ, bày ra dáng vẻ tôi vốn không có ý định ở lại đây.

Lâm Thanh Âm lại rất bất ngờ, n. hiện tại anh không thể đi."

: “Anh phải đi, từ từ,

"Có ý gì" Trần Thiết trừng mắt nói: “Vừa rồi còn đuổi tôi mà, giờ lại không cho đi?"

Người phụ nữ này có thể đừng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không.

"Mặc dù là diễn trò, nhưng chúng ta vừa đăng ký kết hôn, cho dù chỉ diễn thôi thì chúng ta cũng phải ở cùng trước, mặt khác, hai ngày nữa là đại thọ tám mươi của ông nội tôi, tôi phải dẫn anh đi gặp ông nội, nếu bây giờ anh dọn ra ngoài thì tôi căn bản không giải thích được với ông." Lâm Thanh Âm rối rằm nói, thực tế cô cũng rất muốn Trần Thiết đi ra ngoài ở, nhưng không được, nếu để cụ nhà biết thì nhất định sẽ tức giận đến nhảy dựng lên.

Trần Thiết trừng mắt nhìn, thì ra là do tôi còn có giá trị lợi dụng, hẳn lập tức cười ha hả hai tiếng, nói: “Tôi sẽ không ở lại đây, nhưng nếu cô có chuyện thì tôi sẽ giúp cô, hai ngày sau tôi sẽ tới tìm cô, đi cùng gặp ông nội cô một lần, cứ như vậy đi"

Nói xong, hẳn đeo ba lô lên lưng đi ra ngoài cửa, dù sao hai người ở bên nhau chỉ là diễn trò thôi, hiện tại điều Trần Thiết muốn làm nhất là ở bên con bé Trần Linh và bà Dương, đây mới là thân nhân thật sự của hắn.

"Từ từ, vì sao anh nhất định phải đi, đã nói phải diễn mà, anh dọn ra ngoài đã từng cân nhắc đến tình cảnh của tôi chưa" Lâm Thanh Âm có chút tức giận, cảm giác người này cho cô thật sự rất quái lạ, hắn thật sự không ý gì với cô, nếu không sao lại dọn ra ngoài ở.

Trần Thiết dừng bước, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cô nói cũng đúng, diễn thì phải diễn đủ bài, nhưng tôi phải dọn ra ngoài, vì tôi có hai người nhà ở thành phố Giang Bắc, tôi phải ở bên chăm sóc họ."

Thì ra là như vậy, Lâm Thanh Âm hơi bất ngờ, không ngờ người này còn có thân nhân ở thành phố Giang Bäc, cô nhíu mày suy nghĩ thật lâu, sau đó nhịn không được nói: “Nếu. không anh có thể dẫn người nhà đến đây ở luôn, dù sao trong biệt thự có không ít phòng, đủ để ở."

Lần này đến phiên Trần Thiết kinh ngạc, người phụ nữ này không có gì chứ, để giữ hắn lại, cô còn ngỏ ý muốn hắn đưa luôn người nhà đến đây ở.

Nhưng cũng không tệ, hoàn cảnh của biệt thự này tốt hơn trang viên rách nát nhà họ Trần kia không chỉ ngàn lần, đón Trần Linh và bà Dương đến đây ở là lựa chọn tốt.

"Cô xác định?" Trần Thiết ngẫm nghĩ một lát, nhịn không được hỏi Lâm Thanh Âm, ít nhất trước khi hắn có năng lực tìm được chỗ ở tốt hơn cho Trần Linh và bà Dương thì nơi này cũng không tệ.

Tuy không khỏi có cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhưng đó là để diễn cho giống mà thôi.

Lâm Thanh Âm lại hơi do dự mà hỏi: “Hai người nhà của anh là nam hay nữ?"

Cô không có ý kỳ thị hay khinh thường Trần Thiết và người nhà của hắn, nhưng cũng không muốn có đàn ông khác tới nơi này, vậy cô rất khó thích ứng.

"Một là bà nội tôi, còn lại là em gái tôi." Trần Thiết cười một cái và nói.

"Vậy không thành vấn đề, dẫn họ qua đây đi, tùy tiện ở phòng nào cũng được." Lâm Thanh Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói.

Trần Thiết trầm mặc, sau đó nói: “Cám ơn, chỗ ở hiện tại của người nhà tôi không tốt lảm, cô chịu cho họ qua đây, xem như tôi nợ cô một ân tình, về sau dù chúng ta tách ra, cô có gặp phải phiền phức lớn gì thì tôi cũng giúp cô một lần."

Đây là nguyên tắc của hắn, sẽ nhớ kỹ những người tốt với mình, để Trần Linh và bà Dương ở trang viên rách nát kia quả thật không phải cách, tạm thời dời đến đây là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Thanh Âm ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thiết nói chuyện với giọng điệu chân thành như vậy, còn hứa hẹn của Trần Thiết thì cô không quá để ý.

Về sau sau khi tách ra, cô tuyệt đối không nhờ Trần Thiết giúp đỡ, cũng không cần ai giúp cả, cô luôn im lặng chịu đựng vô số lần làm khó và ghẻ lạnh nhiều năm qua của người trong gia tộc, không cần người khác quan tâm.

Từ đây có thể nhìn ra tính cách của cô thật sự hơi khép kín, chuyện gì cũng tự chống chọi, chịu tủi nhục mà cũng không đi kể khổ với ông nội - người duy nhất yêu thương cô.

Bởi vì cô không muốn cụ ông lo lắng cho mình.

Cô lấy ra một cái chìa khóa rồi đưa cho Trần Thiết, mở miệng nói: “Đây là chìa khóa của biệt thự, khi nào anh đưa người nhà đến cũng được, tôi có việc, đi trước."

"Tôi cảm thấy phải nhắc nhở cô một chút, tốt nhất rửa mặt trước đi, trên mặt cô còn dính thuốc mỡ, nhưng mặt cô sẽ không bị gì.' Trần Thiết nén cười và nói.

Lâm Thanh Âm nhíu mày, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Trần Thiết bôi một ít thuốc mỡ màu đen lên mặt mình, sau đó liền nhớ tới chuyện Trần Thiết đè lên ngực, cô nhịn không được hung hăng trừng tên chết tiệt này một cái, sau đó mới đi vào buồng vệ sinh, vội dùng sữa rửa mặt rửa thuốc đen trên mặt đi.

"Tên chết tiệt này cũng rất thần kỳ, mặt của mình thật sự không sưng lên." Lâm Thanh Âm soi gương, phát giác trên mặt thật sự hết sưng, hơn nữa cũng không cảm thấy đau chút nào, thật sự rất ngạc nhiên về loại thuốc mỡ màu đen này của Trần Thiết.

"Đương nhiên thần kỳ, thuốc này là sư phụ tôi chế ra, tuyệt đối tốt, nhưng cái này không quan trọng, tôi có chuyện muốn hỏi thăm cô." Trần Thiết mở miệng nói ngoài cửa buồng vệ sinh.

Lâm Thanh Âm bị doạ nhảy dựng, quay đầu lại cả giận ói: “Sao im ru vậy, anh đi cùng đến đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận