Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

Nói thật, mười bảy tuổi đã đạt được vinh quang tiến sĩ từ trường học cao nhất Hoa Quốc, hơn nữa còn từng học tập tại các trường đại học hàng đầu nước ngoài, Lâm Thanh Âm không hiểu tại sao mình có thể bị Trần Thiết này thỉnh thoảng lại chọc cho tức giận muốn cào tường.

“Tên khốn khiếp này chắc chắn bị mù mắt rồi, mình trong mắt hẳn lại có thể vô dụng, tức chết mình rồi..” Lâm Thanh Âm lười tranh cãi với Trần Thiết nên chỉ có thể mắng chửi vài câu trong lòng.

Mấu chốt là cô cảm thấy có cãi nhau thì mình cũng không chắc sẽ cãi thẳng được tên dế nhữi chết tiệt này, có khi còn có nguy cơ tức đến hộc máu.

Cuối cùng hai người không nói thêm gì nữa, dù sao nhìn nhau không thuận mắt không hợp ý thì cũng không có gì để nói.

Sau khi lấy đầy đủ giấy tờ thì họ đi thẳng đến cục dân chính, hơn một giờ sau khi hai người bước ra khỏi tòa nhà, trên tay đã có nhiều thêm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

“Đây không phải thứ tôi muốn, tôi thế mà lại cưới cô Lâm - người như cái mầm đậu này, haizz..” Trần Thiết nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn trong tay, thở dài.

Lý tưởng rất viên mãn nhưng hiện thực lại khốc liệt, hắn liếc nhìn Lâm Thanh Âm bên cạnh rồi âm thầm lắc đầu, kém xa cô Lục rất nhiều.

Lâm Thanh Âm sao có thể nghĩ tới Trần Thiết đang so sánh cô với cô Lục đã có mấy đứa con, cô cũng bất lực nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn trong tay.

Trước đó cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ kết hôn với một tên quê mùa như Trần Thiết, nghĩ tới ánh mắt kinh ngạc của mấy nhân viên công tác trong cục dân chính vừa rồi, cô lại cảm thấy bực bội không thể giải thích được.

“Việc cần làm đều đã làm xong rồi, có thời gian tôi sẽ đưa anh đi gặp ông nội của tôi một lần, không có việc gì thì tôi đi trước, công ty còn một đống việc đang đợi tôi xử lý, cứ như vậy đi” Lâm Thanh Âm không muốn nhiều lời, bỏ lại một câu rồi mở cửa xe chuẩn bị rời đi.

“Sao cũng được” Trần Thiết thờ ơ nói, dù sao hai người chỉ là giả vờ kết hôn và diễn kịch mà thôi, có gặp người nhà Lâm Thanh Âm hay không thật ra cũng không quan trọng.

Lâm Thanh Âm dừng lại một chút quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thiết, suy nghĩ một lúc lại nói thêm: “Hôm nay anh liên tục đắc tội với Nguyễn Nam và Lâm Vĩ, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”

“Thôi đi, cô sợ bọn họ chứ tôi thì không, cũng chỉ có cô là người bị bắt nạt còn có thể nén giận, nếu bọn họ dám gây sự với tôi, tôi tự nhiên sẽ xử lý bọn họ, không cần cô phải nhắc nhở” Trần Thiết bĩu môi nói.

Lâm Thanh Âm nhìn thấy giọng điệu và dáng vẻ của Trần Thiết như vậy, cô lập tức thấy chán nản, rõ ràng cô đang quan tâm đến hắn mà tên này lại tỏ ra vẻ không muốn nói chuyện với cô, tên dế nhũi không có chút phong độ của quý ông gì cả.

“Một khi đã vậy thì nếu xảy ra chuyện đừng đến tìm tôi” Lâm Thanh Âm bực bội hậm hực, lên xe đóng sầm cửa lại, cô lái xe rời đi không muốn ở lại lâu với tên khốn Trần Thiết thêm một giây nào nữa, tức đến đau gan.

Trần Thiết läc đầu, đối với việc Lâm Thanh Âm rời đi bỏ mình lại chỗ này, hắn chỉ cười cho qua chuyện.

Lại nói tiếp, thật ra hẳn cũng không chán ghét Lâm Thanh Âm nhiều như thế, chỉ là vì có hôn ước nên mới phải kết hôn với Lâm Thanh Âm làm hẳn thấy rất khó chịu trong lòng, kết quả mỗi lần đều theo bản năng nói ra những lời không hay. lắm.

Suy cho cùng vẫn là do cái người này đã mười tám năm chưa gặp qua phụ nữ mới tạo thành gu thẩm mỹ khác thường của hắn.

Lâm Thanh Âm xinh đẹp tuyệt thế tựa như tiên nữ trong mắt người khác lại thành bộ dáng không ra gì trong mắt Trần Thiết.

Nói tóm lại tên này chính là người lập dị.

Có điều, bây giờ hôn ước đã đi đến kết quả mỹ mãn cho cả hai, sau một thời gian, tìm được lý do ly hôn thích hợp thì hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Trần Thiết rất tốt, sau đó nhớ tới một chuyện khác lại cau mày.

Đêm trước khi xuống núi, sư phụ có nói về thân thế của hắn.

“Gia tộc nhà họ Trần của con đã từng là một gia tộc giàu có ở thành phố Giang Bắc nhưng không rõ nguyên nhân vì sao đã bị diệt môn vào mười sáu năm trước.”

Khi đó ta tình cờ đi qua thành phố Giang Bắc, cơ duyên trùng hợp cứu được con nhưng người nhà còn lại của con đều đã bị giết chết.

Lần này con xuống núi có thể quay về nhà họ Trần của con xem thử, theo ta được biết thì nhà của con vẫn còn nhưng đã bị bỏ hoang. Về phần kẻ thù sát hại gia đình con, ta chỉ biết hình như là một gia định họ Trần khác ở thành phố Giang Bắc, còn có phải hay không thì chỉ có chính con đi điều tra.

Nếu con đã biết rõ ràng kẻ thù là ai, con cảm thấy tự mình có thể báo được thù thì báo thù, còn nếu cảm thấy tạm thời không thể báo thù được thì nên ẩn nhãn trước, dù thế nào. mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.”

Phía trên là những gì sư phụ nói với hắn, nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hän biết được thân thế của mình.

Cho tới nay hắn vẫn luôn cho rằng mình là một cô nhi bị người nhà vứt bỏ, nếu không phải được sư phụ nhận nuôi có lẽ cũng không còn sống đến ngày hôm nay.

Nhưng mà sự thật này còn tàn khốc hơn hắn nghĩ, hóa ra không phải người nhà vứt bỏ hẳn mà là gia tộc bị diệt môn, ngoại trừ hắn ra thì không biết còn ai trong gia tộc còn sống sót hay không.

“Thành phố Giang Bắc còn một nhà họ Trần khác sao? Chẳng lẽ như lời sư phụ nói chính là kẻ thù của mình?” Trần Thiết thầm thắc mắc trong lòng.

Đương nhiên việc này chỉ có thể từ từ điều tra, hiện tại hắn mới tới Giang Bắc, cái gì cũng không quen thuộc, căn bản không chút hiểu biết gì về gia tộc họ Trần khác.

“Vẫn nên tới nhà mình xem trước đi, nơi đó là nhà của mình..” Trần Thiết thở dài trong lòng rồi rời đi.

Sư phụ đã nói cho hẳn biết địa chỉ nhà hắn, mặc dù hẳn không hề quen thuộc thành phố này nhưng nhờ hỏi đường, sau mấy chục phút hän đã đứng trước một tòa trang viên gần ngoại ô thành phố.

Địa chỉ mà sư phụ nói cho hẳn chắc chắn là trang viên trước mặt, trang viên này chiếm một diện tích rất lớn, người có thể sống ở đây hiển nhiên là những gia đình giàu có.

Chỉ là trang viên trước mặt này đã hoang tàn rách nát, bên trong cỏ dại mọc um tùm, thậm chí có những phòng ốc đã bị sụp, cho dù lúc này mặt trời đang chiếu sáng thì trang viên vẫn mang lại cho người ta một cảm giác âm trầm kỳ quái.

“Đây là nhà của mình sao? Ha ha, mình từng cho rằng mình là một đứa trẻ không ai cần, sự thật lại là người nhà của mình đều không còn nữa...”

Đứng trước tòa trang viên này, trong lòng Trần Thiết khó tránh khỏi cảm thấy bi thương, đương nhiên là có sự tức giận kinh người nhiều hơn, bất kể kẻ thù là ai, hän sẽ nhớ kỹ mối thù này.

Hản đã không còn nhớ cuộc sống của mình trong trang viên này từ lâu, cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cha mẹ mình, theo lời sư phụ nói, gia tộc bị diệt khi hẳn chỉ hai tuổi mà thôi, hai tuổi có thể nhớ rõ cái gì, có lẽ mới vừa học đi thôi.

Cánh cổng sắt của trang viên đã đóng lại, Trần Thiết im lặng đi tới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt ra và bước vào trang viên, nơi này từng là nhà của hẳn, hiện tại hẳn trở lại đương nhiên muốn vào xem..

Nhưng ngay sau đó hẳn đã sững sờ, đôi mắt thất thần nhìn về phía bên kia của ngôi nhà đổ nát trước mặt, thực sự có một làn khói bay ra.

“Ở đây vẫn có người ở sao? Chẳng lẽ là người nhà của mình?” Trong lòng hẳn lập tức kích động.

Khói lửa đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia của ngôi nhà nên chỉ có một lời giải thích duy nhất, mặc dù nơi này đổ nát hoang tàn nhưng ở đó vẫn có người ở.

Hảắn gấp gáp bước nhanh hơn, nhanh chóng vòng qua ngôi nhà trước mặt, lập tức nhìn thấy phía sau ngôi nhà là một mảnh đất trống bãng phẳng rộng lớn, mà ở chính giữa khu đất bằng phẳng có một ngôi nhà được xây dựng lên bằng khung sắt phế liệu và gỗ.

Một cô gái nhỏ tầm mười mấy tuổi đang ngồi xổm trước cái bếp đơn giản cách nhà không xa, dường như đang nhóm lửa để nấu cơm.

Trong lòng Trần Thiết tràn đầy nghỉ ngờ, cô bé này sẽ là người nhà của hẳn sao? Hay chỉ là một kẻ lang thang sống ở đây?

Hản không nhịn được bước tới, dưới chân lại không cẩn thận giãm phải một cành cây khô trên mặt đất phát ra âm thanh răng rắc, cô bé nghe thấy động tĩnh thì giống như một con mèo sợ hãi, lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.

“Anh, anh là ai...” Cô bé rõ ràng rất nhát gan, nhìn thấy người xa lạ là Trần Thiết thì ánh mắt lộ ra kinh sợ, lui về phía sau vài bước, hai tay nhặt một khúc củi trên mặt đất nắm thật chặt đề phòng Trần Thiết.

Cô bé này rất gầy, khuôn mặt lấm lem nhưng quần áo lại rất sạch sẽ, trên đó có ghi mấy chữ Trường trung học cơ sở số 2 thành phố Giang Bäc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô bé này chắc chăn là học sinh của Trường trung học cơ sở số 2 thành phố Giang Bäc.

Tuy nhiên Trần Thiết không rảnh chú ý tới cái này, hẳn nhìn chằm chằm vào cổ cô bé, trên cổ cô bé có đeo một tấm thẻ gỗ cổ xưa mà hắn cũng có một tấm thẻ gỗ kiểu này.

Hắn đã kích động đến mức dưới chân vừa di chuyển đã vọt tới ngay bên cạnh cô bé, vươn tay ra kéo lấy tấm thẻ gỗ trên cổ cô bé xuống rồi cầm trong tay.

“A..” Cô gái sợ hãi kêu lên, té ngã trên mặt đất, trên mặt vô cùng sợ hãi nhìn Trần Thiết, thân thể nhỏ bé run rẩy, trong mắt tràn đầy nước mắt.

“Trần Linh, quả nhiên tấm thẻ gỗ này cũng có khắc tên...” Hô hấp Trần Thiết trở nên dồn dập, thẻ gỗ hắn đang đeo cũng khắc tên hẳn, trừ cái này ra thì hai chữ khắc Trần Linh cũng giống hệt chữ khäc trên tấm thẻ gỗ của hắn.

“Tấm thẻ gỗ này là của em sao? Hay là em nhặt được? Có phải em tên là Trần Linh không?” Trần Thiết cuối cùng cũng nhìn về phía cô bé đang ngã trên mặt đất, run rẩy hỏi.

Cô bé bị hắn làm cho sợ hãi không nhẹ nhưng khi nghe câu hỏi của hẳn, cô bé vẫn cố nên sợ hãi và nói Trần Linh, đây là nhà của tôi, anh mau trả lại tấm thẻ gỗ cho tôi...

Trần Thiết như bị sét đánh, mũi đau xót suýt nữa rơi lệ, nhưng trong lòng hắn lại vui mừng tới tột đỉnh, cô bé trước mặt này rất có thể là người thân của hẳn.

“Em đừng sợ, em xem anh cũng có một tấm thẻ gỗ như thế, em, em rất có thể là người nhà của anh, không phải sợ, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em” Trần Thiết tháo tấm thẻ gỗ đang đeo trên người xuống đưa cho Trần Linh xem, bởi vì kích động nên tay hẳn khẽ run lên.

Trần Linh có chút thất thần nhìn Trần Thiết đưa tấm thẻ gỗ ra, cô bé căn bản không ngờ được Trần Thiết lại có thể lấy ra một tấm thẻ gỗ giống hệt của cô bé.

Cô bé lo sợ bất an cầm lấy tấm thẻ gỗ từ Trần Thiết, khi nhìn thấy hai chữ “Trần Thiết" được khắc trên tấm thẻ gỗ, đôi mắt cô bé mở to không thể tin được.

“Anh là Trần Thiết? Nhiều năm rồi, bà Dương vẫn luôn nhắc mãi có một thiếu gia mất tích khi gia tộc xảy ra chuyện, tên là Trần Thiết, chẳng lẽ anh chính là người mà bà Dương vẫn luôn nhắc đến sao?” Trần Linh liếc nhìn Trần Thiết, nhẹ giọng nói nhỏ.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận