Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

Từ nhà tổ nhà họ Trần đến chợ bán thức ăn, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, tuy Trần Linh nói bà Dương sắp trở về rồi, nhưng Trần Thiết đã không đợi được nữa.

Năn nỉ mãi Trần Linh mới đồng ý dẫn đường cho hắn, trên đường đến chợ bán thức ăn, Trần Thiết nói bóng nói gió, cũng biết được rất nhiều chuyện từ miệng Trần Linh.

Thì ra, Trần Linh là do bà Dương một tay nuôi lớn, hơn nữa, nếu không ngoài dự đoán, Trần Linh lại rất có khả năng là em gái ruột của hẳn.

Đương nhiên, những điều này đều là do Trần Linh nghe bà Dương nói, năm đó gia tộc bị diệt môn, hắn được sư phụ cứu, mà Trần Linh thì vừa mới sinh ra không lâu, trùng hợp bị bà Dương ôm ra ngoài, do đó tránh được một kiếp nạn.

Bà Dương hình như là một người hầu của nhà họ Trần, nhìn thấy nhà họ Trần bị diệt môn, bà không bỏ lại Trần Linh mà một mình mang theo Trần Linh trốn ở quê nhà lánh nạn.

Chỉ có điều, lúc Trần Linh bảy tuổi, bà Dương lại dẫn theo. Trần Linh trở về nhà tổ nhà họ Trần, một là nghĩ trôi qua nhiều năm rồi, đám người tiêu diệt cả nhà nhà họ Trần năm đó chắc là không chú ý đến nhà tổ nhà họ Trần nữa.

Hai là bởi vì Trần Linh cũng nên đi học, từ đó trở đi, bà Dương đã dẫn theo Trần Linh cảm rễ ở nhà tổ bỏ hoang, cho đến bây giờ, Trần Linh đã học lớp 11 nhưng cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mấy năm nay, tất cả chỉ phí học tập của Trần Linh đều là dựa vào bà nội Dương bày sạp bán hàng và nhặt ve chai kiếm được, Trần Linh có thời gian rảnh cũng sẽ đi theo bà Dương nhặt ve chai kiếm tiền.

Từ khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện vẫn luôn như thế, cuộc sống nghèo khó khiến Trần Linh rất hiểu chuyện, nhưng cũng khiến cô bé trở nên cực kỳ tự ti và nhát gan.

Biết được những chuyện từng trải mấy năm nay của Trần Linh, lại nhìn thân thể ốm yếu của cô bé cùng với biểu cảm hoảng sợ bất an trên mặt cô bé, trong lòng Trần Thiết rất khó chịu.

Cô bé này chỉ mới mười sáu tuổi này vốn nên hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, sinh ra ở nhà họ Trần, lễ ra cô bé phải được muôn vàn sự yêu thương mới đúng, nhưng gia tộc gặp biến cố lại làm cho cô bé tuổi còn nhỏ đã chịu rất nhiều khổ SỞ.

Ít nhất, bản thân hắn còn có một sư phụ lợi hại, tuy là tu luyện rất cực khổ nhưng cũng coi như không phải lo cơm áo gạo tiền, mà Trần Linh lại sống bần hèn hơn hắn rất nhiều.

Gần hai mươi phút sau, Trần Linh sợ sệt nhìn thoáng qua Trần Thiết, nhẹ giọng nói: “Đến rồi, phía trước chính là chợ, bà Dương ở đó.”

Suy nghĩ của Trần Thiết bị cắt đứt, nhìn bộ dáng thấp thỏm bất an của Trần Linh, trong lòng hắn nổi lên sự trìu mến, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc cô bé, nói: “Em không cần phải sợ anh đâu, sau này anh chắc chắn sẽ không để em chịu bắt nạt và ấm ức, cũng sẽ không để cho em chịu khổ, đi thôi, đi gặp bà Dương nói chuyện thôi.”

Trần Linh túứm túm góc áo, cô bé rất khó chịu đối với hành động xoa đầu của Trần Thiết, từ trước đến giờ, chỉ có bà Dương mới có thể thân thiết với cô bé như thế thôi.

“Sẽ không để mình chịu khổ nữa? Nếu như thật sự không phải chịu khổ nữa, vậy chắc là cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.” Trong mắt cô bé cũng có ước mơ, kiểu cuộc sống mà Trần Thiết nói thật sự quá xa xỉ đối với cô bé.

Nơi này cũng coi như là ngoại ô thành phố Giang Bắc, kiến trúc đều có hơi cũ nát, Trần Linh dẫn theo Trần Thiết đi thêm vài phút nữa, vòng qua mấy căn nhà cũ, phía trước cách đó không xa, cuối cùng cũng xuất hiện một cái chợ bẩn thỉu, nhưng lại có không ít người qua lại, tiếng người huyên náo.

“A, những tên khốn nạn kia lại đến bắt nạt bà Dương...” Vừa đến chợ, Trần Linh lại đột nhiên sợ hãi hô lên, bóng dáng lập tức vọt ra ngoài.

Lông mày Trần Thiết lập tức nhíu lại, liếc mắt nhìn lại, hẳn lập tức nhìn ra, ở một góc chợ có một bà cụ tóc đã bạc phơ, trước người bày một tấm vải đỏ, phía trên bày bán một vài đồ thủ công mỹ nghệ có hình dáng tỉnh xảo.

Nhưng lúc này, bên cạnh bà cụ lại có bảy tám thanh niên có thái độ rất kiêu ngạo đứng vây quanh bà, đang không ngừng xô đẩy bà cụ, liên tục mắng chửi, những người xung quanh lại chỉ dám vây xem từ xa, dường như không ai dám quản chuyện của mấy người trẻ tuổi.

Trần Linh lại đang chạy về phía bà cụ.

“Mấy người, mấy người buông bà nội ra, buông ra đi...” Trần Linh lo lắng chạy tới gần, đỡ bà nội bị đẩy đến nỗi đứng không vững, sau đó cô bé quát về phía bảy tám thanh niên, trong mắt đã chan chứa nước mắt.

“Vo, là Trần Linh à, bà nội nhà mày chưa nộp phí bảo kê ngày hôm nay đâu, mày nói nên làm thế nào bây giờ.” Một người trẻ tuổi trong đó đưa tay vỗ mạnh vào đầu Trần Linh một cái, cười ha ha nói.

“Mấy người dựa vào cái gì mà đòi thu phí bảo kê, cho dù muốn thu thì ngày hôm qua chúng tôi cũng đã nộp rồi, sao mấy người có thể quá đáng như vậy chứ?” Trần Linh hất tay người này ra, tức giận hỏi.

Có thể là lá gan của Trần Linh thật sự rất nhỏ, hơn nữa rất tự tỉ, nhưng khi nhìn thấy có người bắt nạt bà Dương, cô bé cũng nóng nảy, dù sao cô bé cũng chỉ có một người thân là bà Dương, mười mấy năm qua bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cô bé không thể trơ mắt nhìn bà Dương bị bät nạt được.

“Đứa nhỏ này, mau về nhà đi, bà nội nào đâu cần cháu bảo vệ, mau về đi.” bà Dương hoảng hốt kéo Trần Linh ra phía sau, chỉ sợ nhóm thanh niên trước mắt này động tay với Trần Linh.

Sau đó, bà nhìn về phía những người trẻ tuổi này, cầu xin nói: “Cậu thanh niên, cả buổi hôm nay tôi chỉ bán được mười hai đồng thôi, cậu muốn tôi nộp năm mươi đồng, số tiền này, tôi thực sự không có đâu.”

Một bà cụ tóc đã bạc hết mà lại phải khổ sở cầu xin một đám thanh niên cùng lắm chưa tới hai mươi tuổi, cảnh tượng này thật sự khiến người ta có chút không đành lòng nhìn.

Ở chợ có không ít người nhưng cũng chỉ dám giận chứ không dám nói, nhóm thanh niên này thật ra đều là côn đồ, tên cầm đầu là Lý Cát, chuyên hoành hành ngang ngược ở. khu vực chợ vùng này, tiếng xấu vang xa, nếu đắc tội với bọn họ thì đừng mong sống sót ở khu vực này.

Đã từng có người thấy không ưa thái độ của mấy tên côn đồ này, mới nói bọn họ vài câu mà người đó đã bị đánh gãy tay chân ngay tại chỗ, vì vậy, cho dù có đồng cảm với bà cháu Trần Linh và bà Dương thì cũng chẳng có ai dám thật sự đứng ra giúp đỡ.

“Bà già, bà cũng biết quy tắc của Lý Cát tôi rồi, không nộp được phí bảo kê thì đừng trách tôi đập đồ của bà” Một người trẻ tuổi đưa tay tát vào mặt bà Dương một cái, hoàn toàn không thèm để ý đến lời cầu xin của bà Dương.

Người trẻ tuổi này chính là Lý Cát, hẳn ta ỷ vào trong nhà có chút thế lực nên luôn luôn hoành hành ở khu vực này, nhưng không ai ngờ, người này đã tàn nhẫn đến mức này, ngay cả bà cụ sắp chết cũng đến bắt nạt.

“Đồ chết tiệt, dám đánh bà nội, tôi muốn anh mau nói xin lỗi...” Trần Linh khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, từ phía sau bà Dương lao ra, bảt lấy quần áo Lý Cát, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ tức giận.

“Chết tiệt, con nhóc đê tiện nhà mày, buông bàn tay bẩn thỉu của mày ra, mẹ nó, làm bẩn hết quần áo của ông đây rồi.” Lý Cát giận dữ, giơ bàn tay lên định đánh Trần Linh.

“Hừ, mày đánh tiếp thử xem, hễ mà dám làm tổn thương một sợi tóc của con bé, tao sẽ lấy mạng mày để bồi thường. đấy” Một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm đột nhiên vang lên.

Là Trần Thiết, hẳn đã đi tới, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cát.

“Mày, mày là ai mà dám quản chuyện của tao, ha ha, ở khu vực này, đã lâu lắm rồi không ai dám quản chuyện của tao, hiếm thấy hôm nay lại gặp phải một người không sợ chết.” Sắc mặt Lý Cát cứng đờ, cũng gắt gao nhìn chăm chằm Trần Thiết.

Chỉ có điều, thực ra hiện giờ hẳn ta có hơi sợ hãi, lời nói lãnh khốc vừa rồi của Trần Thiết đã làm cho lòng hẳn ta dâng lên một luồng khí lạnh rét run khó hiểu, ở trong mắt hẳn ta, Trần Thiết dường như mang theo một luồng khí, vừa xuất hiện đã làm cho hắn ta cảm nhận được áp lực.

“Trước kia không ai dám quản chuyện của mày, bây giờ thì có rồi, tao mặc kệ mày là ai, lập tức xin lỗi ngay, sau đó cút đi, nếu không, tao sẽ đánh gãy một chân của mày” Trần Thiết đi tới bên cạnh Trần Linh, kéo cô bé ra phía sau mình, mới nhìn Lý Cát nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận