Lọc Truyện

Chàng Rể Phi Thường Của Tôi - Tô Lạc (FULL)

"Lâm tiên sinh, anh đang nói đùa với chúng tôi sao? Anh bảo một tên vô dụng ăn của vợ xài của vợ chỉ cách giải quyết? Tôi thấy còn không bằng trực tiếp tuyên bố phá sản thì tốt hơn."

Người chung quanh lắc đầu chế giễu, nếu thằng vô tích sự này có năng lực thì sẽ không 'Nổi danh' ở Trung Hải như thế.

Tô Lạc như không nghe thấy tiếng chế giễu của mọi người xung quanh, cười nhạt và nói: "Trên thế giới này, tập đoàn Thái An còn chưa thể một tay che trời, họ đóng băng chúng ta thì chúng ta tìm một chỗ dựa lớn hơn, vậy không phải được rồi sao."

"Ha ha ha…" Vừa nói ra lời này, cả phòng họp yên tĩnh mấy giây, sau đó bùng lên tiếng cười vang.

Mỗi người cười đều nghiêng ngả, ánh mắt nhìn vào Tô Lạc như nhìn đồ đần, ai không biết đổi một công ty bối cảnh lớn hơn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng ai lại đồng ý giúp bọn họ?

"Lâm tổng, xem ra thằng chồng vô dụng của cô đã đưa ra đề nghị rất tốt, nếu không cô thử tiếp thu đề nghị của cậu ta xem?" Lâm Tại An lên tiếng châm chọc: "Nếu không tiếp nhận thì cô nghe đề nghị của tôi có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Tâm tình Lâm Diệu Nhan vốn đã rất kém, lại nghe Lâm Tại An trào phúng thì tâm trạng càng trầm trọng thêm.

"Tô Lạc, rốt cuộc anh muốn thế nào, anh muốn bức tôi chết thì mới cam tâm à? Mau đi cho tôi, có nghe không, đừng ép tôi trở mặt."

Mặt Lâm Diệu Nhan âm trầm, đứng lên chuẩn bị đẩy Tô Lạc rời đi, theo cô thấy thì lúc này đã không thể thuyết phục được Tô Lạc, hắn quá không biết trời cao đất rộng là gì.

"Lâm tổng, tin tức tốt, tin tức tốt." Ngay lúc này, một giọng nói đầy kích động truyền vào từ bên ngoài, sau đó thư ký của Lâm Diệu Nhan – Hà Thanh Thanh mặt đầy hưng phấn chạy vào.

Lâm Diệu Nhan lập tức mở miệng hỏi: "Thư ký Hà, tin tức tốt gì, chẳng lẽ tập đoàn Thái An đã giải trừ đóng băng."

"Không… Không phải, Lâm tổng." Thư ký Hà dùng sức thở hổn hển mấy cái, nói: "Là… Là tập đoàn Hồng San Hô, vừa rồi tập đoàn Hồng San Hô gọi điện thoại tới nói muốn khai thác thị trường nội địa, lựa chọn đầu tiên chính là ở Trung Hải, hơn nữa tập đoàn Hồng San Hô cố ý liệt kê chúng ta vào danh sách đối tác khai thác thị trường nội địa của họ…"

Cái gì?

Tập đoàn Hồng San Hô muốn tiến quân vào thị trường nội địa, còn muốn hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng?

Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, lời này của Thư ký Hà làm mọi người đang ngồi ở đây đều sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Tập đoàn Hồng San Hô là một trong những xí nghiệp top 500 toàn cầu, còn là ông lớn dẫn đầu, tấm gương đại diện cho ngành làm đẹp.

Loại tập đoàn đỉnh cao này luôn là đối tượng mà tập đoàn Thanh Hoàng ngước nhìn, hiện tại họ lại muốn hợp tác, điều này. . . Điều này không khỏi quá rung động, quả thực giống như đang nằm mơ.

Dù sao mặc dù tập đoàn Thanh Hoàng được cho là xí nghiệp tiềm lực ở Trung Hải, nhưng so với Hồng San Hô thì hoàn toàn là một trời một vực, Hồng San Hô chọn hợp tác với họ không khác gì một con voi nói với con kiến, chúng ta kết minh đi!

Trên mặt Lâm Diệu Nhan cũng đầy kinh hãi và không tin nổi, gấp gáp hỏi: "Thư ký Hà, cô xác định không? Thật sự là tập đoàn Hồng San Hô gọi đến?"

Tập đoàn Thái An và Hồng San Hô chênh lệch như trời và đất, nếu Hồng San Hô chịu hợp tác với Thanh Hoàng thật thì nguy cơ lần này của Thanh Hoành không là cái gì cả.

"Lâm tổng, đương nhiên là thật, khi đối phương gọi tới thì tôi đã liên tục xác nhận rồi." Thư ký Hà nghiêm túc nói: "Hơn nữa, tôi đã đưa số điện thoại riêng của Lâm tổng cho đối phương, chắc không bao lâu nữa bên đó sẽ gọi điện thoại tới."

Lâm Diệu Nhan lộ ra vẻ mặt vui mừng, có cảm giác như trút được gánh nặng, lo lắng hãi hùng lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi.

Khi nói chuyện, điện thoại của Lâm Diệu Nhan reo lên.

Lâm Diệu Nhan không chút do dự lập tức nghe máy, đối diện truyền đến một giọng nói nặng nề: "Xin hỏi là Lâm tổng của tập đoàn Thanh Hoàng đúng không? Tôi là giám đốc Harris của Hồng San Hô."

"Oanh!" Lâm Diệu Nhan nghe đối phương mở miệng thì cả người bỗng khẽ run lên, như bị sét đánh.

Cô vốn nghĩ, cho dù tập đoàn Hồng San Hô hợp tác với Thanh Hoàng thì người gọi điện thoại tới cũng là nhân viên đại diện của Hồng San Hô thôi, không ngờ giám đốc Harris lại đích thân gọi điện thoại cho cô.

"Ngài Harris, xin hỏi ngài thật sự định hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng chúng tôi sao?" Lâm Diệu Nhan thấp thỏm bất an hỏi, sợ có gì đó nhầm lẫn ở đây.

"Đương nhiên, Viêm Hoàng là thị trường rất lớn, mọi công ty đều khát vọng tiến vào nơi này, mà theo điều tra của tôi thì Thanh Hoàng là công ty rất có tiềm lực phát triển, cho nên tôi định đưa Thanh Hoàng vào những đối tác để khai thác…"

"Hơn nữa, ngày mai đoàn đại biểu của Hồng San Hô sẽ đến Viêm Hoàng khảo sát thực địa, đến lúc đó tôi sẽ đích thân trao đổi với Lâm tiểu thư."

Lời nói của Harris như sấm nổ, đánh cho Lâm Diệu Nhan không biết làm sao, nửa ngày trôi qua vẫn chưa tỉnh táo lại.

"Lâm tổng, không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước, chờ tôi đến Trung Hải lại trao đổi kỹ hơn."

Sau khi Harris cúp điện thoại, Lâm Diệu Nhan còn đắm chìm trong rung động, nửa ngày trôi qua vẫn chưa tỉnh táo lại.

Sau một hồi lâu, Lâm Diệu Nhan mới lấy lại tinh thần, thuật lại cuộc đối thoại trong điện thoại cho mọi người nghe.

Ngay lập tức, cả phòng họp tràn ngập không khí vui mừng.

"Quá tốt, vượt qua nguy cơ rồi."

"Tôi biết Lâm tổng nhất định có bản lãnh, quả nhiên ánh mắt của tôi không sai."

"Lâm tổng, vừa rồi tôi nói chuyện hơi nóng vội, tôi xin lỗi, hi vọng Lâm tổng đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi."

"Lâm tổng…"

Những người vốn còn nhao nhao chỉ trích Lâm Diệu Nhan lập tức như thay đổi gương mặt mà lên tiếng xin lỗi cô, cả Lâm Tại An cũng thế, mặc dù ông ta xem thường Lâm Diệu Nhan nhưng sẽ không ngu ngốc mà đối đầu với đồng tiền.

Có tập đoàn Hồng San Hô, tập đoàn y dược Thái An tính là thứ gì.

Lo lắng trong lòng Lâm Diệu Nhan lập tức tan biến, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện ra nụ cười, nhìn Tô Lạc cũng thấy thuận mắt hơn.

Ở tập đoàn y dược Thái An, công tử chủ tịch Chu Hạo đang ngồi trong văn phòng uống cà phê, mang nụ cười ngông cuồng trên mặt, hiện tại cả Trung Hải đang đóng băng tập đoàn Thanh Hoàng, gã tin không bao lâu nữa Lâm Diệu Nhan sẽ ngoan ngoãn gọi điện thoại đến xin tha.

"Leng keng!" Ngay lúc này, trên điện thoại của gã xuất hiện một tin nhắn.

Khi thấy nội dung tin nhắn này, sắc mặt Chu Hạo lập tức âm trầm tới cực điểm, sau đó ném mạnh điện thoại xuống đất.

Chu Hạo nổi giận cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn đập mạnh vào TV trên vách tường.

Đùng!

Cái gạt tàn thuốc và TV đều tan nát.

"Đáng ghét, đáng ghét, tập đoàn Hồng San Hô, con mẹ nó, Lâm Diệu Nhan, tôi cho cô biết, chúng ta hãy chờ xem, chuyện này còn chưa xong."

Chu Hạo giận không kềm được, điên cuồng đập hết đồ trong văn phòng để phát tiết lửa giận.

Thời gian một ngày thoáng cái đã qua.

Ban đêm, biệt thự Lâm gia.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận