Lọc Truyện

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Chương 81: Dạy không nghiêm là lỗi của thầy

Người ta vẫn nói rằng gia tộc càng lớn thì càng trọng nam khinh nữ. Nhà họ Tô chính là một ví dụ điển hình. Nhưng Trần Nguyên biết, Đường Thục Thanh là một ngoại lệ, cô ta thường ở bên cạnh ông cụ Đường, được ông cụ Đường coi trọng. Hai người con trai của cụ Đường, ai nấu đều là rồng trong biển người, nhưng cũng không dám coi thường Đường Thục Thanh.

Đường Thục Thanh nói: “Anh Lăng là khách quý của nhà họ Đường chúng tôi, đương nhiên tôi phải tới rồi. Hơn nữa chuyện phế bỏ Lưu Giang cũng có phần của tôi. Ông muốn đòi lại sự công bằng cho đồ đệ của mình mà tôi không đến thì không hợp tình hợp lý”.

Trần Nguyên sửng sốt, không ngờ Đường Thục Thanh cũng đã tham gia vào việc khiến Lưu Giang tàn phế. Nhưng điều này cũng khiến cụ ta nhẹ nhõm hơn, chỉ một tên Lăng Khôi cỏn con làm sao có thể tiêu diệt được Lưu Giang?

Hóa ra là nhờ đến sự giúp đỡ của Đường Thục Thanh.

Xét cho cùng, tên Lăng Khôi này chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi cáo mượn oai hùm mà thôi.

Trần Nguyên nghiến răng và nói với vẻ không cam tâm: "Hắn đã đánh đệ tử Trương Khởi Lâm của tôi thành tàn phế, lại đánh tàn phế nốt đệ tử yêu Lưu Giang của tôi nên có mối hận ngút trời với boxing Trần Thị chúng tôi. Cô Đường, cô chắc chắn là muốn che chở cho tên ngốc này chứ?”

Đường Thục Thanh bình tĩnh nói: "Chuyện mà ông nội giao phó, Thục Thanh không dám quên”.

"Được rồi, thằng nhóc được lắm. Hôm nay Đường Thục Thanh che chở cho cậu, tôi tạm tha cho cậu một mạng. Nhưng cậu đừng tưởng rằng từ giờ trở đi đã có thể kê cao gối ngủ rồi. Sẽ có một ngày tôi phải khiến cậu phải trả giá vì hành vi của mình. Boxing Trần Thị chúng tôi là một trong những thành viên của Công hội quyền anh Trung Hải, tuyệt đối không phải loại con kiến thấp hèn như cậu có thể hiếp đáp”, Trần Nguyên dứt lời liền quay người định rời đi.

“Tôi bảo ông đi rồi sao?”, Lăng Khôi lạnh lùng nói.

Trần Nguyên quay lại, tức giận nói: "Hôm nay tôi nể mặt cô Đường không tính toán với cậu, cậu còn muốn thế nào?”

"Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm bố, dạy mà không nghiêm là lỗi của người làm thầy”, Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Trước đây Lưu Giang đã từng lấy danh tiếng của ông để trấn áp tôi, lại còn dám có ý đồ đến vợ tôi, ông nghĩ mình cứ thế bỏ đi là xong sao?”

“Cậu muốn thế nào?”, Trần Nguyên tức giận nhảy dựng lên. Trong lòng thầm nghĩ rằng Lăng Khôi đang cậy thế Đường Thục Thanh để trấn áp mình, nếu Đường Thục Thanh không có ở đây, cụ ta đã sớm xông thẳng lên đánh chết Lăng Khôi rồi.

"Đập đầu xuống đất chín lần, khấu đầu quanh hồ. Sau khi mặt trời ló dạng mới được rời khỏi đây”, Lăng Khôi nói.

"Hỗn láo! Tôi đường đường là một quyền sư của boxing Trần Thị, sao có thể chịu sự sỉ nhục như thế. Cái mà tôi đại diện chính là thể diện của boxing Trần Thị, nếu như làm theo cách mà cậu vừa nói, boxing Trần Thị chúng tôi sao có thể đứng vững được ở giới quyền anh nữa chứ?”, Trần Nguyên như muốn nổ tung.

Thật vậy, điều quan trọng nhất đối với các võ sĩ là danh tiếng, các phòng tập boxing cũng vậy. Nếu danh tiếng bị chà đạp, họ không có cách nào để tiếp tục làm ăn nữa.

Nếu Trần Nguyên thực sự làm như vậy thì toàn bộ phòng tập quyền anh của nhà họ Trần sẽ bị tai tiếng, cho dù có phải liều mạng, họ cũng phải tìm Lăng Khôi để lấy lại danh tiếng của mình.

Hành động này của Lăng Khôi đã không còn là cuộc chiến chống lại một mình Trần Nguyên nữa, mà là cuộc chiến chống lại toàn bộ phòng tập boxing Trần Thị.

Đoàn Hổ Uy không nhịn được nữa liền nói: "Thưa anh, Trần Nguyên thì không đáng sợ, nhưng thực lực của boxing Trần Thị rất mạnh. Một khi đắc tội với cả boxing Trần Thị, cô Đường cũng khó vì anh mà ra mặt, mong anh cân nhắc kỹ trước khi nói”.

Đường Thục Thanh cũng không muốn sự việc trở thành vấn đề lớn như vậy, liền nhẹ nhàng nói: "Anh Lăng Khôi, tôi cho rằng có thể kết thúc mọi chuyện từ chỗ Trần Nguyên, cũng không cần phải dây dưa đến toàn bộ boxing Trần Thị”.

“Tôi đã chỉ cho ông con đường sống, ông có thể không đi. Vậy thì để tôi tiễn ông xuống Hoàng Tuyền”, Lăng Kiệt không hề lay động, trong đầu hiện ra cảnh tượng Lưu Giang không ngừng hiếp đáp vợ mình ở sảnh Hàn Nhai.

Lăng Khôi không phải là người dễ nổi nóng.

Nhưng lần này, Lăng Khôi thực sự tức giận.

"Cô Đường, cô cũng thấy rồi. Thằng nhóc này đang khinh thường toàn bộ boxing Trần Thị chúng tôi. Tiếp theo đây cô sẽ không vì bảo vệ hắn mà gây thù chuốc oán với boxing Trần Thị chúng tôi chứ?”, Nguyên Nguyên gầm lên.

"Anh Lăng, nếu anh chỉ đối phó với một mình Trần Nguyên, hôm nay tôi sẽ bảo vệ anh. Nhưng nếu như anh muốn đối phó với cả boxing Trần Thị thì tôi không giúp được anh rồi. Anh phải suy nghĩ cho kỹ”, Đường Thục Thanh rất khách sáo nói.

“Lăng Khôi tôi làm việc không cần cô giúp”, nghe Lăng Khôi đáp lại như vậy, Đường Thục Thanh liền gật đầu, đưa Đoàn Hổ Uy lùi lại mười mét với vẻ mặt không vui.

Rõ ràng là cô ta không quan tâm nữa.

"Ha ha ha, cả cô Đường cũng mặc kệ cậu rồi. Giờ cậu đã biết sức mạnh của boxing Trần Thị chúng tôi chưa?”, Trần Nguyên cười lớn: “Hôm nay tôi phải ở đây phế bỏ cậu, tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu lấy cái gì để khiến tôi phải quỳ rạp khấu đầu chín cái quanh hồ, ha ha ha”.

"Lưu Sâm, phế bỏ hắn”, Trần Nguyên ra lệnh, một gã cường tráng cao tầm một mét tám liền xông ra nhìn Lăng Khôi cười gian tà: “Thằng nhóc, tao là đệ tử thứ hai của sư phụ Trần Nguyên, tao và Lưu Giang tình như anh em ruột thịt, đã sớm muốn đánh cho mày thành tàn phế rồi. Vốn dĩ cô Đường che chở cho mày, mày có thể tiếp tục bám váy phụ nữ sống tạm bợ qua ngày, nhưng mày lại cứ muốn nhảy ra tìm đường chết. Vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện”.

Lưu Sâm bước lớn xông tới, nắm đấm nhằm về hướng Lăng Khôi.

Nắm đấm mạnh mẽ như trâu, còn mang theo hơi gió.

Tất cả mọi người đều choáng váng trước uy lực của cú đấm này, thầm cho rằng thực lực của người này cũng gần tương đương với Lưu Giang, nếu đấm trúng thì sợ rằng Lăng Khôi sẽ bị đánh cho tàn phế mất.

Đoàn Hổ Uy thở dài nói: “Kết thúc rồi, anh Lăng quá tự cao rồi”.

Đường Thục Thanh cũng thở dài: "Thật sự là quá kiêu ngạo, thật đáng tiếc".

Đúng lúc này.

Lăng Khôi từ từ giơ tay phải lên, bốn ngón tay khép lại và tung ra một cú đấm.

"Bùm!”

Lưu Sâm hung tợn đã bị đánh ngã dưới nền gạch đá cẩm thạch.

Đá cẩm thạch vững chắc bị đánh vỡ thành hình dạng của một người, toàn bộ người của Lưu Sâm nằm thọt lỏm dưới nền đá.

Máu phun tứ tung.Chương 82: Quy tụ sức mạnh

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến đáng sợ!

Một lúc sau mới vang lên một tiếng thét kinh hãi.

"Làm sao có thể như vậy được chứ? Lưu Sâm là võ sĩ đoạt huy chương vàng, chỉ đứng sau Lưu Giang. Vậy mà lại bị tên này một phát đánh cho tàn phế luôn ư?”

"Quan trọng hơn cả là gã này có thể khiến cả cơ thể của Lưu Sâm bị lún xuống nền đá cẩm thạch. Thủ pháp như vậy, cho dù là võ sĩ bạch kim bình thường cũng không làm được!”

"Lực đấm thật đáng sợ, tôi đã không thể tưởng tượng được nữa rồi”.

"…"

Những đệ tử đi theo Trần Nguyên đều tái mặt, thầm nghĩ cho dù sư phụ Trần Nguyên của họ có ra tay, e rằng cũng không thể làm được như vậy?

Bình thường Trần Nguyên giống như sự tồn tại bất khả xâm phạm trong lòng họ. Nhưng bây giờ, họ đang lo lắng về sức mạnh của sư phụ mình.

Ánh mắt Đoàn Hổ Uy nheo lại: "Thủ pháp tốt lắm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không thể tin được một cậu nhóc còn trẻ tuổi như vậy có thể đạt tới trình độ này".

Đường Thục Thanh hỏi: "Trình độ gì?”

Đoàn Hổ Uy nói: "Quy tụ sức mạnh từ tám hướng về một điểm”.

Đường Thục Thanh nói: "Quả nhiên là người không tầm thường. Biết bao nhiêu võ sĩ đều không thể đạt được trình độ tập trung lực về một điểm. Tôi có từng nghe ông nội nói là trong số các võ sĩ bạch kim ở Trung Hải, e rằng có rất ít người có thể làm được điều này!”

Đoàn Hổ Uy nghiêm nghị nói: "Rất ít. Ít nhất là tôi cũng không làm được như vậy".

“Ngay cả anh cũng không làm được?”, Đường Thục Thanh hít một hơi. Ánh mắt cô ta nhìn Lăng Khôi đã thay đổi, vẫn là ông nội có mắt nhìn người, chỉ cần nhìn thoáng qua là ông có thể biết được người đàn ông này không tầm thường.

Ngược lại, cô ta luôn nghi ngờ Lăng Khôi. Ngay cả khi lần này cô ta chủ động giúp Lăng Khôi cũng là theo yêu cầu của ông nội, chứ không phải bản thân cô ta thật tâm cho rằng Lăng Khôi là người lợi hại gì.

Cho đến lúc này, Đường Thục Thanh mới đánh giá Lăng Khôi cao hơn.

Nhưng đó chỉ là đánh giá cao hơn một chút mà thôi, một cao thủ như Lăng Khôi cũng không phải quá khác thường đối với nhà họ Đường.

Lăng Khôi thu lòng bàn tay lại và chắp tay ra sau lưng, từ đầu đến cuối không nhìn Lưu Sâm mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên: "Tôi hỏi ông lần cuối cùng, quỳ xuống đất dập đầu lạy quanh hồ cho đến khi trời sáng. Ông có làm hay không?”

Giọng nói lãnh đạm và mang theo sát khí lạnh lẽo.

Trần Nguyên vừa tức giận vừa sợ hãi, nhíu mày nói: "Thật không nhận ra cậu lại giấu tài như vậy. Chẳng trách cậu lại dám ăn nói ngông cuồng trước mặt tôi như thế. Có điều cậu đừng tưởng rằng đánh bại đệ tử Lưu Sâm của tôi thì có thể chống lại được tôi. Tôi là võ sư đã từng trải qua bao trận đánh sinh tử, thực lực của tôi là thứ mà ngay cả nghĩ thôi cậu cũng không dám nghĩ đến đâu”.

Trần Nguyên nói xong liền bước lên phía trước: "Quyết đấu không phải là dựa vào lực lượng lớn hay nhỏ, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là trứng chọi với đá. Lát nữa tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống trước mặt tôi xin tha nhưng cũng không có ích gì nữa”.

Trên người Trần Nguyên đột nhiên tỏa ra một luồng khí.

Uy lực cú đấm vừa rồi của Lăng Khôi, ông ta đương nhiên nhìn thấy rõ.

Nhưng dù sao Trần Nguyên cũng là người đã từng chiến đấu rất lâu rồi nên biết rất rõ sự sát phạt trên chiến trường là dựa vào kinh nghiệm, ý chí, tâm thế và cả sự may mắn nữa chứ không phải cứ sức mạnh lớn là nhất định giành được chiến thắng. Bao năm nay Trần Nguyên đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sinh tử, biết bao trận đấu đều có thể lấy yếu thắng mạnh. Do vậy ông ta rất tự tin đối với thực lực của mình.

Ngay cả khi Lăng Khôi thể hiện sức mạnh phi thường, ông ta cũng tự tin nghênh chiến.

Những đệ tử phía sau ông ta cũng đột nhiên hoàn hồn trở lại và bắt đầu bàn tán.

"Vẫn là sư phụ cao kiến, sát phạt nhau trên chiến trường không phải dựa vào sức mạnh lớn hay nhỏ mà là sự thử thách của sức mạnh tổng hợp. Thằng nhóc này trẻ tuổi như thế, chắc chắn không có kinh nghiệm gì, tất không phải đối thủ của sư phụ”.

"Từ lâu sư phụ đã trải qua nhiều trận đấu, trận nào cũng là trận chiến sinh tử. Các chiêu thức sát phạt được tôi luyện ra không biết mạnh hơn Lưu Sâm biết bao nhiêu lần. Tên nhóc này không biết trời cao đất dày là gì, cứ chờ chết đi”.

Mọi người lần lượt nhếch miệng, chờ đợi sư phụ của mình đập cho Lăng Khôi một trận.

"Cậu nhóc, hãy gục ngã đi!”

Trần Nguyên gầm gừ và hơi nghiêng người về phía trước. Ông ta tiến lên vài bước lao đến người Lăng Khôi, đánh vào ngực Lăng Khôi một đòn nặng nề bằng đầu gối chân phải.

Sức mạnh của đôi chân lớn hơn rất nhiều so với sức mạnh của nắm tay.

Sức mạnh của chiếc chân này nhanh đến chóng mặt, cho dù là đá cẩm thạch dày mấy tấc cũng sẽ bị chiếc chân này nghiền nát.

"Hở?”

Lăng Khôi lắc đầu thương hại, rồi đột nhiên nhấc mạnh chân phải từ dưới lên trên.

Cú nhảy này dường như khuấy động gió, giống như một con thuyền mạnh mẽ lao qua mặt nước, khuấy động một cơn gió mạnh, cắt xuyên màn đêm.

Vừa rồi Trần Nguyên còn rất tự tin với cú đánh đầu gối của mình, nhưng khi cách Lăng Khôi chỉ còn khoảng một mét, ông ta lại cảm thấy dường như đã đến gần với cái chết.

Đây có phải là cảm giác của cái chết?

Làm sao có thể như vậy được?

Trong lòng ông ta đã cảm thấy không ổn, nhưng muốn thu chân lại cũng không còn kịp nữa, đành phải tiếp tục tấn công về phía trước.

"Rầm!”

Các ngón chân của Lăng Khôi di chuyển qua đầu gối của Trần Nguyên, vừa chạm vào đã vỡ vụn.

"Á á!”

Trần Nguyên hét lên và không còn dũng khí để tiếp tục tấn công nữa, ông ta đã sợ đến thất kinh hồn vía, ra sức lùi lại phía sau.

Người thanh niên này thật đáng sợ!

Đầu gối của ông ta có thể làm vỡ gạch đá, có thể uốn cong thanh sắt. Vậy mà bị những ngón chân của Lăng Khôi đập vỡ xương bánh chè?

Thế là cớ làm sao?

Chưa đợi ông ta lùi lại thì chân phải của Lăng Khôi đã táng vào cằm ông ta.

Giống như một cây gậy bóng chày đánh vào quả bóng.

Trần Nguyên bị bắn lên cao mười mét, sau đó đập xuống đất, bất động như cá chết.

Yên lặng, sự yên lặng chết người!

Đây có phải là kết thúc không?

Một cú đạp đã xác định được thắng thua?

"Sao có thể như vậy được? Sư phụ Trần Nguyên là võ sư cấp độ bạch kim mà lại bị Lăng Khôi đánh bại chỉ với một chân ư?”

"Đâu phải chỉ đánh bại thôi đâu, rõ ràng là nghiền nát mà, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp”.

"Cú đá đó đã khuấy động luồng gió mạnh. Đây là một đường quyền cực kỳ đáng sợ, chắc chắn không phải điều mà người thường có thể làm được. Gã thanh niên này có còn là người không?”

“…”

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Đoàn Hổ Uy Uy và Đường Thục Thanh cũng không khỏi hít một hơi. Chương 83: Đường Thục Thanh thay đổi thái độ

Mặc dù bọn họ vừa bị chấn động bởi thủ pháp của Lăng Khôi đánh Lưu Sâm bị tàn phế, nhưng họ không tin rằng trẻ tuổi như Lăng Khôi lại có thể đánh bại Trần Nguyên, một người đã bao lần trải qua thực chiến, không ngờ rằng anh lại có thể đánh bại Trần Nguyên.

“Tôi, tôi thua rồi!”, một lúc sau Trần Nguyên mới hoàn hồn, quỳ dưới chân Lăng Khôi và gần như van xin: "Tôi sẵn sàng quỳ xuống đất và lạy quanh hồ cho đến khi trời sáng. Xin hãy tha cho tôi một con đường sống”.

Trần Nguyên thực sự sợ hãi.

Những gì người ngoài nhìn thấy chỉ là phần nổi tảng băng sức mạnh của Lăng Khôi.

Chỉ có Trần Nguyên mới biết Lăng Khôi đáng sợ như thế nào. Sức mạnh mà người thanh niên này sở hữu vượt xa những gì mà anh đã thể hiện ra.

Nếu không phải Lăng Khôi không có ý định giết ông ta, không biết lúc này ông ta đã chết bao nhiêu lần rồi.

“Nếu sớm biết như thế này thì sao lúc đầu còn ngoan cố?”, Lăng Khôi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định cho qua.

Nếu là Lăng Khôi của ba năm trước, có người dám động vào người phụ nữ của anh, Lăng Khôi tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Trong ba năm qua, Lăng Khôi đã có những thay đổi lớn.

Quan trọng hơn, hiện giờ vết thương của anh vẫn chưa lành, tạm thời vẫn không tiện thể hiện quá nhiều.

Trầm tư hồi lâu, Lăng Khôi mới chắp tay sau lưng và rời khỏi đây: “Chuyện hôm nay đến đây thôi. Nếu để người khác biết được tất cả những chuyện này, cho dù có chạy đến chân trời góc biển tôi cũng sẽ đến lấy đầu chúng”.

“Trần Nguyên không dám, xin nghe theo lời cậu”, Trần Nguyên lết chiếc chân tàn phế của mình quỳ mọp dưới đất: “Cảm ơn cậu Lăng đã giơ cao đánh khẽ”.

Sau đó, Trần Nguyên lê cái chân tàn phế của mình, quỳ ba bước lại khấu đầu, quỳ năm bước lại khấu đầu, cứ bò từng chút một quanh hồ Bạch Thúy.

Đám học trò ở bên cạnh lúng túng không biết phải làm thế nào.

"Sư phụ, con thấy sư phụ đứng dậy được rồi đấy ạ. Tên kiêu ngạo Lăng Khôi đó đã đi rồi, thầy có quỳ quanh hồ hay không hắn cũng không biết được”.

"Phải đó sư phụ. Có thời gian rảnh như vậy chi bằng quay về tìm đàn bà chơi cho sướng”.

Trần Nguyên muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.

Trước đây mình như một vị thần trước mặt đám đệ tử. Giờ thì hay rồi, bản thân mình phải quỳ trên mặt đất khấu đầu, còn mấy tên đệ tử thì rất thảnh thơi đi bên cạnh mình.

“Cái đám rác rưởi này, quỳ hết xuống cho tao, theo phía sau rồi vái lạy quanh hồ đi”, Trần Nguyên gầm lên.

Đám đệ tử mặt mày khổ sở, bất đắc dĩ phải quỳ ở phía sau Trần Nguyên, theo Trần Nguyên vòng quanh hồ.

Lúc này Trần Nguyên mới cảm thấy dễ chịu hơn, ông ta quát mắng: "Theo sát, giữ nguyên đội hình".

Một đệ tử không cam tâm hỏi: "Sư phụ, hôm nay người tên Lăng Khôi này đã khiến chúng ta phải chịu một sự sỉ nhục lớn. Chúng ta không thể cứ thế bỏ qua được. Nhất định phải đánh lại hắn”.

"Đúng vậy, chuyện nào nhẫn nhịn được chứ chuyện này thì không thể nhịn được. Bình thường sư phụ Trần Nguyên làm mưa làm gió trong các trận đấu, có lúc nào phải chịu nhục như vậy chứ? Tôi thấy thật bất bình thay cho sư phụ”.

“Sư phụ, báo với boxing Trần Thị đi, để boxing Trần Thị tiêu diệt Lăng Khôi, giúp thầy xả cơn tức”.

“Tất cả câm miệng lại!”, Trần Nguyên gầm lên: “Chuyện hôm nay tao tự có chừng mực, chúng mày nhớ rõ cho tao, tất cả những gì xảy ra ở hồ Bạch Thúy hôm nay không ai được tiết lộ một chữ. Nếu ai dám tiết lộ, tao sẽ giết cả nhà”.

Trần Nguyên không thể chịu đựng nổi đám rác rưởi này nữa.

Để boxing Trần Thị tìm Lăng Khôi để trút giận?

Nói một cách đơn giản, nhỡ đâu boxing Trần Thị bị Lăng Khôi nghiền nát thì làm thế nào? Sau này boxing Trần Thị sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Cho dù có muốn trút giận, ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ theo lai lịch thân phận của Lăng Khôi đã rồi hãy nói.

Phía sau một hòn non bộ phía xa.

Trần Bưu và con trai ông ta đã trốn ở đây ngay từ đầu, theo dõi toàn bộ sự việc diễn ra.

"Cái tên Lăng Khôi này cũng đáng sợ quá đi! Sư phụ Trần Nguyên còn không đỡ nổi một chiêu của hắn, hắn có còn là người không vậy?”, sắc mặt Trần Côn trắng bệch, hắn liên tưởng đến chuyện ở sơn trang Thủy Nguyệt trước đó, chuyện hắn đã đưa ra cái giá hai triệu tệ để khiến Lăng Khôi rời xa Tô Duệ Hân, giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi vô cùng.

May mà lúc đó Lăng Khôi không so đo với mình, nếu không chỉ sợ giờ mình đã là một người chết rồi.

Trần Bưu nói: "Lấy sức của gió, quả thực là lợi hại. Chỉ ra rằng võ sĩ bạch kim bình thường đều không phải là đối thủ của cậu ta. Đáng tiếc cuối cùng cậu ta vẫn tha mạng không giết chết Trần Nguyên”.

Trần Côn nói: "Trần Nguyên chưa chết, e rằng nhà họ Trần chúng ta vĩnh viễn không được yên ổn".

Trần Bưu nói: “Không sao, giờ con hãy chụp lại cảnh đám người Trần Nguyên quỳ dập đầu quanh hồ, lén gửi mail cho ông chủ của boxing Trần Thị đi!”

Trần Côn ngẩn ra: "Chuyện này…”

Trần Bưu nói: "Ông chủ phòng tập biết được thì chuyện này sẽ lớn lắm đây. Trần Nguyên đã làm mất mặt boxing Trần Thị, ông chủ nhất định sẽ không tha cho ông ta”.

Trần Côn vui mừng khôn xiết: "Được, con sẽ làm ngay".

Lăng Khôi rời khỏi hồ Bạch Thúy, đi ra đường lớn và đi bộ chậm rãi.

Nhà hàng Á Vận ở phía trước, vì vậy Lăng Khôi đi rất chậm.

“Anh Lăng xin dừng bước”, Đường Thục Thanh lúc này mới đuổi theo thở hổn hển, lồng ngực phập phồng: “Nửa đêm đường xa, để tôi đưa anh về”.

Sau những gì vừa xảy ra, thái độ của Đường Thục Thanh đối với Lăng Khôi đã thay đổi rất nhiều.

Sự tôn trọng dành cho Lăng Khôi trước đây chỉ là do ông nội dặn dò.

Bây giờ, cô ta tôn trọng người đàn ông trẻ tuổi này từ tận đáy lòng mình.

Vì thế, lần này cô ta một mình đuổi theo Lăng Khôi mà không có Đoàn Hổ Uy đi cùng.

Lăng Khôi nhìn quanh cũng không thấy Đoàn Hổ Uy, trong lòng biết Đường Thục Thanh đã có cái nhìn khác về mình, liền nói đùa: "Đã khuya rồi, trai đơn gái chiếc, cô lại còn muốn đưa tôi về nhà, không sợ người ta hiểu lầm sao?”

Đường Thục Thanh cười nhạt: "Anh Lăng còn không sợ thì tôi sợ gì chứ?”

Đường Thục Thanh vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lúc này cô ta cười với Lăng Khôi lại càng tuyệt đẹp, làm say đắm lòng người.

Khí chất cao quý nhã nhặn của thế gia hào môn của cô được dạy dỗ mà có, thể hiện ra một cách rõ ràng. Bình thường biết bao cậu ấm giàu sang ở thành phố Trung Hải ra sức muốn theo đuổi cô, nhưng không ai thành công cả.

Vậy mà lúc này nửa đêm tờ mờ sáng cô ta lại muốn đưa Lăng Khôi về nhà?

Nếu để người khác nghe thấy vậy, e rằng lại sắp có tin tức nóng hổi rồi đây.

Nhấn Mở Bình Luận