Lọc Truyện

Chú! Xin Ký Đơn!

Hai người tìm một quán ăn ngồi xuống, vừa ăn vừa tán gẫu. Họ nói rất nhiều. Mãi cho đến mười giờ tối, điện thoại của Diệp Thánh Sinh vang lên. Cô bấm trả lời trước mặt Cung Hàn, giọng nói của con gái cô vang lên.

"Mẹ, hôm nay mẹ sao muộn như vậy còn chưa về? Con rất nhớ mẹ."

Diệp Thánh Sinh liếc nhìn thời gian, đã mười giờ rồi. Cô vội vàng trả lời: "Mẹ sẽ về ngay. Liên Liên đợi mẹ ở nhà, được không?"

"Dạ."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thánh Sinh nhìn người đối diện nói:

"Hay là tôi đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi?"

Cung Hàn cười nói: "Đi khách sạn làm gì? Nếu em có nhà ở đây, anh không thể mượn mấy đêm sao?"

Dù sao thì cô và Diệp Vân Triệt đã ly hôn, bây giờ anh không cần cưới Mộ Dung Lưu Tranh nữa, anh nhất định phải thử lại lần nữa.

“Nhà tôi ở có hai gian phòng ngủ, rất chật hẹp, sợ anh không quen.”

Diệp Thánh Sinh xấu hổ, không muốn đưa anh về nhà. Ở nhà vẫn có một tên đàn ông vô liêm sỉ quanh quẩn bên cô. Hai người này gặp nhau có phần không thích hợp.

“Em nghĩ một người đàn ông như anh có gì không thể thích nghi sao?”

Cung Hàn kiên quyết muốn đi. Diệp Thánh Sinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa anh đi cùng. Lúc hai người về đến nhà đã gần mười một giờ.

Diệp Vân Triệt lo cho con gái từng miếng ăn giấc ngủ xong, ah trở lại sô pha ngồi một mình, thấy trời đã khuya, anh có chút lo lắng. Một người phụ nữ làm việc đến tận khuya mà không về nhà là quá không an toàn. Anh phải đến đón cô. Nếu không, anh luôn có một linh cảm đáng ngại. Có cảm giác như người phụ nữ đó sẽ chạy trốn với người khác.

Đột nhiên, có tiếng động ở cửa. Biết cô đã về, Diệp Vân Triệt cầm dép đứng bên cạnh cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, chuẩn bị đón cô. Khi cánh cửa bị đẩy ra, anh mở miệng chào:

"Thánh Sinh, em về rồi, hôm nay em đã vất vả..."

Diệp Vân Triệt nhận ra không chỉ là Diệp Thánh Sinh, mà còn có một người đàn ông. Khuôn mặt tuấn tú vốn đang cười rất dịu dàng của anh giờ phút này đột nhiên tối sầm lại.

Diệp Thánh Sinh phớt lờ sự tồn tại của anh, bảo Cung Hàn vào nhà.

“Vào đi.”

Cung Hàn cũng không để ý đến Diệp Vân Triệt, đi lướt qua anh. Từng người một đi qua Diệp Vân Triệt, coi anh như không khí.

Về phần Diệp Vân Triệt vẫn đóng băng tại chỗ, trong lòng chỉ cảm thấy nhục nhã trào dâng. Thì ra người phụ nữ kia về muộn là cùng Cung Hàn ở bên ngoài đùa giỡn sao? Chơi ở ngoài không đủ, còn đem người về nhà? Cô có ý gì?

Diệp Vân Triệt cảm thấy đây là một sự sỉ nhục lớn đối với anh. Anh quay lại nhìn hai người trong phòng.

Cung Hàn đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống như thể anh rất quen với cô. Người phụ nữ cũng ân cần phục vụ trà và nước cho anh ta, hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa. Diệp Vân Triệt chịu không nổi nữa, lạnh giọng quát:

"Cung Hàn, ai cho anh tới, cút ra ngoài!"

Cung Hàn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục cười nói với Diệp Thánh Sinh.

"Anh thấy nhà em rất ấm áp, anh rất thích. Liên Liên đâu? Nó ngủ rồi à?"

Diệp Thánh Sinh liếc nhìn cửa phòng đang đóng, rồi quay lại trả lời:

"Ừm, chắc nó ngủ rồi. Bây giờ đã mười một giờ, ngày mai còn phải đến lớp."

Diệp Thánh Sinh ngồi xuống bên cạnh Cung Hàn. Từ đầu đến cuối không nhìn Diệp Vân Triệt. Điều này khiến mắt anh trực trào, có phần bị tổn thương. Anh bước tới đứng trước mặt hai người, trừng mắt nhìn họ.



“Anh cho rằng tôi đã chết sao?”

Ánh mắt Diệp Thánh Sinh nhìn về phía Diệp Vân Triệt, nhìn thấy anh không vui, toàn thân lạnh lẽo.

Cô hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Em mang hắn về làm gì?"

Giọng điệu Diệp Vân Triệt chua xót hỏi. Anh chưa từng nghĩ sau một thời gian dài như vậy, hai người vẫn còn liên lạc với nhau. Nếu anh biết Cung Hàn lại đến, anh nên xử anh ta ngay từ đầu.

"Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?"

Diệp Thánh Sinh sắc mặt không được tốt lắm, lạnh lùng nói:

"Anh muốn đi thì nhanh lên, điện thờ của tôi quá nhỏ, không chứa nổi phật lớn như anh."

Cô làm gì còn phải báo cáo với anh hay sao? Đừng quên đây là đất của ai.

Anh nhất quyết không từ bỏ, không cho cô đưa khách về.

“Diệp Thánh Sinh, em có ý gì?”

Diệp Vân Triệt khó chịu, khuôn mặt tuấn mỹ so đáy nồi càng đen hơn.

"Ý tôi là, nếu anh không thích thì rời đi, anh có hiểu không?"

"Tại sao anh phải đi? Người nên đi không phải là anh ta sao?"

"Anh cút khỏi đây đi."

Cung Hàn ngồi yên, bật cười thành tiếng.

"Anh Diệp, đã bốn năm rồi mà tính tình nóng nảy của anh vẫn không thay đổi. Tôi nhớ anh đã ly hôn với Thánh Sinh đúng không? Anh còn muốn chăm sóc cô ấy sao?"

Mục đích Mộ Dung Nam Dương mời anh tới, chính là thuyết phục cô trở về Mộ Dung gia. Đương nhiên, anh sẽ chỉ làm theo suy nghĩ của Thánh Sinh và sẽ không bao giờ làm khó cô. Nếu cô không về nhà Mộ Dung, vậy anh sẽ cùng cô ở lại thành phố A. Dù sao chỉ cần có cơ hội, anh một khắc cũng sẽ không rời xa cô gái này.

"Cung Hàn, ai cho anh can đảm nói chuyện như vậy với tôi? Muốn chết sao?"

Gần đây Diệp Vân Triệt bị người khác áp chế, tính tình cũng xấu đi nhiều. Cung Hàn còn kiêu ngạo phớt lờ anh là đang tìm cái chết.

Nhưng Cung Hàn không sợ Diệp Vân Triệt. Anh đứng dậy đối mặt với anh, mỉm cười tùy tiện.

“Anh còn tự cao tự đại như vậy, tôi nói cho anh biết một sự thật, Thánh Sinh là tiểu công chúa của Mộ Dung gia, người có hôn ước với tôi chính là cô ấy. Hai chúng tôi có thể là định mệnh, chúng tôi vẫn về với nhau sau khi đi hết đường vòng."

"Nếu anh không thích, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu anh muốn tôi đi, điều đó là không thể."

Lần này, anh sẽ không từ bỏ. Chỉ cần Thánh Sinh cần anh, anh sẽ luôn sát cánh bên cô. Diệp Vân Triệt chẳng là gì cả. Anh đã từng tránh xa cô, nhưng anh vì tôn trọng cô nhưng anh không muốn để cho cô chịu tổn thương.

Có trời mới biết giờ phút Diệp Vân Triệt này tức giận cỡ nào, nhưng anh nhịn, nhìn người đang ngồi trên ghế, hỏi cô:

“Em cũng nghĩ như vậy? Muốn ở bên anh ta?"

Diệp Thánh Sinh không ngờ Cung Hàn sẽ nói như vậy. Cô biết cả hai người đều có tình cảm với cô, nhưng...

Sau khi nghĩ lại, cô cố ý thừa nhận:

"Đúng vậy, tôi muốn ở bên anh ấy, vậy nên anh đi đi, đừng đến đây nữa."

Ở bên anh mấy ngày, anh thật sự cho rằng cô đã chữa khỏi vết sẹo và quên đi đau đớn sao? Cô chỉ muốn con gái mình cảm nhận được tình yêu của một người cha. Nhưng thực ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại, chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại với anh.

"Diệp Thánh Sinh, hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Đừng quên Liên Liên là con gái của ai. Nếu em dám ở bên bất kỳ người đàn ông nào, tôi nhất định sẽ khiến em phải hối hận."

Nghe được câu trả lời. ủa cô, lửa giận trong người Diệp Vân Triệt bùng lên, anh nghiến răng trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt vặn vẹo nói:

"Em sẽ không quên tôi điên rồi cái gì cũng có thể làm chứ?"

“Diệp Vân Triệt, đừng uy hiếp cô ấy.”

Cung Hàn tiến lên bảo vệ Diệp Thánh Sinh, đối mặt với Diệp Vân Triệt.

"Nếu anh là đàn ông, đừng ức hiếp phụ nữ. Khi Thánh Sinh ở bên anh, anh không biết trân trọng. Nếu anh đã ly hôn với cô ấy, thì mối quan hệ giữa hai người cũng chấm dứt."

"Liên Liên là con gái anh là sự thật, nhưng anh đã từng chăm sóc Liên Liên chưa? Tôi không tin anh có thể cướp con cô ấy. Đừng quên, bây giờ cô ấy không cô đơn, cô ấy có rất nhiều người bên cạnh."

Cung Hàn đang đề cập đến nhà Mộ Dung.

Diệp Vân Triệt trở nên tức giận vì xấu hổ, bước tới nắm lấy cổ áo của Cung Hàn.

"Mày là cái gì? Mày có quyền ngắt lời tao à?"

Nắm chặt tay, anh đấm mạnh vào mặt Cung Hàn.

Cung Hàn mất cảnh giác ăn đấm, khi anh muốn trả lại, Diệp Thánh Sinh đột nhiên đứng trước mặt anh, trừng mắt với Diệp Vân Triệt quát:



"Anh đủ chưa? Diệp Vân Triệt, tôi nói cho anh biết, ngay cả khi tôi kết hôn với Cung Hàn, anh cũng không có quyền can thiệp."

"Anh không biết những ngày này tôi đã ghê tởm như thế nào khi anh ở đây đâu. Nếu không phải vì Liên Liên, tôi đã đuổi anh đi rồi. Bây giờ thì lập tức ra ngoài cho tôi!"

Giờ khắc này, Diệp Thánh Sinh suy nghĩ rõ ràng hơn, không hề quay đầu lại.

Diệp Vân Triệt cứng ngắc đứng ở nơi đó, toàn thân lạnh toát. Trái tim như có hàng vạn mũi tên xuyên qua, tràn ngập đau đớn.

Anh không tin. Người phụ nữ sinh con cho anh lại thấy ghê tởm, còn nghĩ đến việc lấy người khác.

Anh gạt bỏ mọi công việc để dành nhiều thời gian hơn cho con gái và cô. Nhưng ngược lại, cô hẹn hò với người đàn ông khác vào ban đêm và về nhà rất muộn. Sau khi mang người về, việc đầu tiên là đuổi anh đi.

Diệp Vân Triệt, hai mắt đỏ hoe, xấu hổ hét vào mặt Diệp Thánh Sinh:

"Tôi có lỗi với em chỗ nào, em còn muốn tra tấn tôi, Diệp Thánh Sinh, tôi vì em mà thay đổi nhiều như vậy, em mù rồi sao?"

Anh kích động nắm lấy vai cô, gầm lên.

"Em còn có trái tim hay không, hay là em cho rằng có sự hậu thuẫn của Mộ Dung gia, em có thể..."

"Diệp Vân Triệt, anh đang làm gì vậy?"

Giọng nói của Mộ Dung Nam Dương đột nhiên truyền đến. Nhìn thấy Diệp Vân Triệt đang túm lấy em gái mình, anh bước nhanh tới đẩy anh ta ra, bảo vệ em gái ở phía sau, hùng hổ nói:

"Thử chạm vào em gái tôi xem.”

Diệp Vân Triệt bị đẩy ra, lảo đảo lùi lại vài bước. Anh nhìn hai người đàn ông đối diện đang bảo vệ cô phía sau mình.

Anh không thể đánh bại họ. Nhưng liệu anh có sẵn sàng buông tay?

Sao có thể như thế được.

Khi chưa biết Liên Liên là con gái của mình, anh không chịu buông tay, bây giờ anh càng không buông.

Anh bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Diệp Thánh Sinh.

“Tôi hỏi em một lần nữa, em thật sự muốn ở bên Cung Hàn?”

Diệp Thánh Sinh nghiêm nghị, khuôn mặt càng thêm lãnh đạm. Cô mím chặt môi, kiên quyết nói: “Đúng vậy.”

“Được, rất tốt.”

Diệp Vân Triệt lại lùi thêm hai bước, nước mắt làm mờ tầm nhìn. Anh nghiến răng, oán hận nói:

"Vậy em nghe cho rõ, tốt nhất là em cùng Mộ Dung gia rời đi, nếu không..."

Ánh mắt anh lạnh như băng, cảm xúc dâng trào, khuôn mặt càng điên cuồng hơn.

“Tôi không có được, em cũng đừng mong sống tốt.”

Ném lời nói cay độc, anh tức giận đá bàn rời đi.

Mộ Dung Nam Dương vội vàng quay đầu nhìn em gái.

“Thánh Sinh, anh ta không làm em bị thương chứ?"

Diệp Thánh Sinh đứng ở nơi đó, nhớ lại khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Vân Triệt làm cô nhớ tới lúc trên đảo. Cô chợt thấy hơi sợ hãi. Sợ Diệp Vân Triệt sẽ làm điều gì đó quá đáng.

Cô xoay người tránh hai người đàn ông bên cạnh, lạnh lùng nói: “Các người đi hết đi, để tôi yên.”

“Em…”

“Đi đi.”

Mộ Dung Nam Dương không thể không rời đi trước. Nhưng Cung Hàn không rời đi, anh dịu dàng nói:

"Thánh Sinh, những gì em vừa nói..."

"Tôi chỉ cố ý nói để chọc giận Diệp Vân Triệt, đừng nghiêm túc."

Diệp Thánh Sinh ngắt lời Cung Hàn.

"Tôi biết ơn vì anh đã liều mạng cứu tôi, nhưng tôi không có tình cảm đó với anh."

Những lời này khiến trái tim của Cung Hàn đau nhói. Nhưng anh giả vờ như không quan tâm, cười nói:

"Đương nhiên anh biết em nói như vậy là cố ý chọc tức anh ta, nhưng anh rất vui khi được làm cái cớ để em từ chối anh ta. Cho dù anh có... chỉ là một lá chắn, anh sẽ luôn ở đó nếu em cần anh."

Diệp Thánh Sinh quay sang nhìn anh.

“Cung Hàn, tôi không đáng.”



Anh trời sinh đã đẹp trai như vậy, điều kiện cũng không tồi. Đặc biệt là khi còn đi học, anh vẫn là một người nổi bật trong trường.

Tại sao anh chỉ thích cô? Diệp Thánh Sinh cô có gì tốt? Tại sao sau bao nhiêu năm, anh vẫn không thể quên được cô?

“Chỉ cần là em, anh cảm thấy đều đáng giá.”

Cung Hàn cười khổ, ôn nhu như gió.

“Bất kể Thánh Sinh kết hôn hay sinh con, trong lòng anh, em mãi mãi là sự tồn tại xinh đẹp nhất.”

Cô gái mà anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh không ngờ họ lại có duyên phận sâu nặng như vậy.

Hóa ra vị hôn thê của anh là cô.

Bây giờ có Mộ Dung gia chống đỡ, anh sẽ không sợ Diệp Vân Triệt. Anh phải chiến đấu hết mình để lấy lại cô gái của mình.

“Bên kia có phòng ngủ, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Diệp Thánh Sinh không muốn nói nhiều nữa, cũng mặc kệ, xoay người trở về phòng.

Cung Hàn nói:

"Được rồi, đừng lo lắng, có anh và anh cả của em, Diệp Vân Triệt se không dám làm gì mẹ con em."

Đêm nay, Diệp Thánh Sinh cả đêm không ngủ được. Luôn sợ hãi những gì Diệp Vân Triệt sẽ làm.

...

Diệp Vân Triệt trở lại biệt thự phá nát cả một căn phòng. Cuối cùng, anh ngồi trên tấm thảm trước sô pha trong phòng khách, không ngừng uống cạn.

Anh cảm thấy rất khó chịu. Trái tim của anh rất đau. Đau đến mức anh không thể thở được.

Cố Thành Lệ đến tìm anh, thấy anh lại bắt đầu uống rượu, anh giật lấy chai rượu, tức giận hét lên:

"Em muốn chết sao? Còn uống rượu, quên nằm viện hai năm sao?"

Diệp Vân Triệt nhìn người đàn ông xuất hiện bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt, ậm ừ cười nói:

"Chết có gì phải sợ, cũng không phải là em chưa từng chết."

Cố Thành Lệ không chút khách khí ném cho anh báo cáo hôm nay mang từ bệnh viện về.

"Báo cáo kiểm tra lại của em đã xuất hiện suy tim... vẫn có thể chống chọi trong hai năm. Sau hai năm, nếu không tìm được nguồn tim thích hợp để cấy ghép, chỉ có thể chết."

Diệp Vân Triệt ngẩng đầu nhìn Cố Thành Lệ, có chút không nghe rõ.

"Anh nói cái gì?"

Cố Thành Lệ nghiêm túc nói:

"Em không phải sáu tháng một lần phải đi bệnh viện tái khám sao? Hôm qua anh cùng mẹ đến bệnh viện, tình cờ nhìn thấy trên bàn trưởng khoa biên bản tái khám, anh mang về cho em."

Là bác sĩ, anh đương nhiên biết Diệp Vân Triệt bệnh tình nghiêm trọng như thế nào.

"Vân Triệt, mau trở lại bệnh viện chữa trị đi, không còn nhiều thời gian đâu."
Nhấn Mở Bình Luận