Lọc Truyện
Hai người ôm nhau rất lâu. Nhưng nghĩ đến con gái đang đợi ở nhà, Diệp Thánh Sinh kìm nén cảm xúc đẩy anh ra.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Cô quay người đi, Diệp Vân Triệt đột nhiên kéo cô.

Diệp Thánh Sinh mất trọng tâm ngã ra sau. Cô chưa kịp phản ứng thì bóng dáng cao lớn của anh đã bao lấy cô. Ngay sau đó, đôi môi mỏng mát lạnh áp lên khuôn miệng nhỏ nhắn đầy đặn của cô.

Lúc đó, cô choáng váng. Nhưng Diệp Vân Triệt bị bệnh, cô đau lòng, tự trách. Cô không đẩy anh ra, ngược lại hôn sâu hơn.

Diệp Vân Triệt một tay ôm eo Diệp Thánh Sinh, tay kia giữ đầu cô, cúi người hôn cô.

Ngay cả khi đây là bên đường, ngay cả khi có một dòng người đi bộ dài vô tận. Nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự say mê của họ.

Họ dường như sống trong một thế giới khác, đắm chìm trong tình yêu của đối phương.

Cho đến khi...

Điện thoại trong xe reo lên.

Diệp Thánh Sinh đẩy anh ra, vội vàng cúi đầu tránh né Diệp Vân Triệt, lên xe.

Diệp Vân Triệt vừa nếm thử hương vị ngọt ngào, giơ tay sờ môi, hài lòng ngồi vào ghế phụ.

Diệp Thánh Sinh nghề điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói khẩn cầu của Mộ Dung phu nhân.

"Thánh Sinh, mẹ biết con không muốn nghe giọng nói của mẹ, nhưng con đến bệnh viện được không?"

"A Kỳ.... anh ba con... hu..."

Cuối cùng Mộ Dung phu nhân không kìm được tiếng khóc.

Diệp Thánh Sinh sắc mặt lãnh đạm, không muốn cùng đối phương nói một câu. Nhưng cô không thể không hỏi: "A Kỳ bị sao vậy?"

"A Kỳ, nó muốn chết. Thánh Sinh, cứu anh ba con, cứu anh con với..."

Nghe vậy, Diệp Thánh Sinh lập tức tắt máy, lái xe vội đến bệnh viện.

Diệp Vân Triệt hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

"Tình trạng của A Kỳ không tốt."

Nghe những gì đã xảy ra với Mộ Dung Kỳ, Diệp Vân Triệt tự trách mình.

“Thực xin lỗi, Thánh Sinh, đều là lỗi của anh.”

Trách anh không rõ sự tình, ra tay tàn nhẫn với Mộ Dung Kỳ. Nếu anh ta không thể khá hơn, thì Diệp Vân Triệt không có mặt mũi ở bên cô.

Nhìn cô đang lái xe, anh lại trầm giọng nói:

"Anh sẽ khiến Mộ Dung Kỳ khỏi bệnh."

Diệp Thánh Sinh liếc nhìn anh một cái rồi gật đầu.

"Ừm, chúng ta cùng nhau cầu nguyện, anh ấy sẽ khỏi bệnh.

...

Sau khi đến bệnh viện, Diệp Thánh Sinh vội vã đến phòng bệnh của anh.

Diệp Vân Triệt đi theo cô. Nhưng khi đến cửa phòng bệnh, anh dừng lại, không đi vào.

Mộ Dung Kỳ tỉnh lại, sau khi biết Diệp Thánh Sinh là em gái ruột của mình, anh đã đánh mất tình yêu. Anh nín thở, trái tim ngừng đập nhiều lần, các bác sĩ và y tá không ngừng cấp cứu cho anh.

Mộ Dung phu nhân đứng bên khóc.

Khi thấy Diệp Thánh Sinh đến, bà chạy đến đón cô và nói:

“Thánh Sinh, xin con cứu anh ba của con.”

Diệp Thánh Sinh phớt lờ bà, đến bên giường. Thấy bác sĩ vẫn đang cấp cứu, người đàn ông trên giường dường như đã từ bỏ ý định sống. Cho dù các bác sĩ và y tá gọi anh thế nào, anh vẫn nhắm nghiền mắt.

Diệp Thánh Sinh tiến đến cuối giường, nhìn thấy bộ dạng của Mộ Dung Kỳ, trong lòng cô không giấu được áy náy.

"A Kỳ, tỉnh lại đi, được không?"

"Đừng làm vậy, nếu anh chết, em sẽ áy náy cả đời."

"Anh dậy đi, Liên Liên vẫn đang đợi anh. Anh đã nói sẽ luôn ở bên em và Liên Liên mà."

Trên giường bệnh nhân có chút phản ứng.

Thấy lời của Diệp Thánh Sinh có tác dụng, bác sĩ vội vàng nói: “Người nhà cứ tiếp tục, đừng để anh ấy bỏ cuộc, cứ nói tiếp đi.”

Khi Diệp Thánh Sinh nghe thấy điều này, cô thực sự sợ Mộ Dung Kỳ sẽ chết.

Cô vừa khóc vừa nói: "A Kỳ, nếu anh chết, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."

"Anh vì em mà ra nông nỗi này, nếu anh chết, thì em không sống nổi. Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn em làm gì cũng được."

"Mộ Dung Kỳ, anh có nghe thấy không, em không cho phép anh chết, anh tỉnh dậy cho em, Mộ Dung Kỳ..."

Có lẽ bởi vì anh đã nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thánh Sinh, ý thức Mộ Dung Kỳ dần dần khôi phục.

Ngay sau đó, điện tâm đồ trở lại bình thường.

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.

“Đã cứu được rồi.”

Nhưng bọn họ cũng không dám thả lỏng, vội vàng kéo Diệp Thánh Sinh đến bên giường.

"Cô là người quan trọng nhất đối với bệnh nhân, đúng không? Cô chỉ cần ở đây khuyến khích anh ấy mỗi ngày, để anh ấy có ý chí sống tiếp."

Diệp Thánh Sinh lại cúi xuống nhìn anh, tiếp tục khuyên nhủ:

"A Kỳ, anh nghe em nói đúng không?"

"Em biết, anh không muốn xa em và Liên Liên, anh sẽ sớm khỏe lại, sau này chúng ta cùng nhau chăm sóc Liên Liên."



"Chúng ta mãi mãi là người nhà, sẽ luôn ở bên cạnh nhau. Như vậy có được không?"

Vừa nói đến đây, hai hàng lệ từ khóe mắt Mộ Dung Kỳ trào ra.

Diệp Thánh Sinh giơ tay giúp anh lau, tiếp tục dệt nên những giấc mơ tương lai cho anh.

Mộ Dung phu nhân đứng bên cạnh cũng không ngừng khóc.

Diệp Vân Triệt đứng ở cửa, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, anh hối hận vì hành vi tổn thương Mộ Dung Kỳ.

Mộ Dung Kỳ là anh trai của Thánh Sinh. Mộ Dung Kỳ không hồi phục, anh có tư cách gì ở bên cạnh cô.

Cố gắng trấn tĩnh lại, Diệp Vân Triệt rút điện thoại ra, sau một lúc lâu mới gọi cho Cố Thành Lệ. Anh khàn giọng hỏi:

"Thành Lệ, em nhớ trước đây anh đã nói anh biết một thần y, anh có thể liên lạc với ông ấy không?"

Đầu bên kia, Cố Thành Lệ nói: "Ông ấy có y thuật cao, nhưng tình trạng của em cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có thể điều trị bằng công nghệ hiện đại.”

Hơn nữa thần y mà anh biết đã sống ẩn dật trong núi, sẽ không rời khỏi đó.

Diệp Vân Triệt nói: “Bệnh của em không chữa được, vết thương ở chân có chữa được không?”

Cố Thành Lệ nghe vậy liền hỏi: “Cái chân của ai bị gãy?”

"Chỉ cần nói cho em biết ông ấy có chữa được không."

"Được."

Nghe được giọng nói khẳng định của anh, Diệp Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm.

Có thể chữa khỏi.

Anh lại hỏi: "Nói em biết địa chỉ của ông ấy, ngày mai em sẽ đến đón người."

"Cái gì?"

Cố Thành Lệ khịt mũi.

"Em đi đón ông ấy sao? Ông ấy đã ẩn cư trong núi, trừ phi em đưa bệnh nhân đến, còn muốn ông ấy ra ngoài, thì về nhà ngủ đi."

"Bệnh nhân không thể đưa tới đó, anh cứ nói địa chỉ cho em, còn lại không cần lo lắng."

"Được, được, một lát đưa cho em. Em nói đi, ai bị thương?"

"Anh ba của Thánh Sinh, anh việc trước đi, em cúp máy đây."

Cố Thành Lệ còn chưa kịp hỏi lại, điện thoại đã bị cắt.

Anh chết lặng.

Anh ba của Diệp Thánh Sinh?

Cô bé đó không phải là trẻ mồ côi sao? Anh trai từ đâu ra?

Nghĩ đến Đường Ninh luôn ở bên cô bé đó, anh cảm thấy cần cô làm cái cớ để gặp Đường Ninh.

...

Diệp Thánh Sinh nhìn thấy Mộ Dung Kỳ trên giường bệnh không nhúc nhích, nhưng điện tâm đồ bên cạnh lại đập bình thường.

Cô liếc nhìn thời gian, mười giờ tối.

Liên Liên vẫn đang đợi họ ở nhà.

Cô đứng dậy đi về phía Diệp Vân Triệt ở cửa.

Thấy cô đến, Diệp Vân Triệt vội vàng đứng thẳng, trên mặt lộ ra áy náy.

Diệp Thánh Sinh nhìn anh nói:

"Anh về nhà chăm sóc Liên Liên đi, tối này em ở đây."

"Nhưng sáng mai anh phải đến bệnh viện, chúng ta nghe theo lời bác sĩ, điều trị thật tốt, được không?"

Diệp Vân Triệt do dự, liếc nhìn vào phòng bệnh.

Nhìn thấy Mộ Dung phu nhân, anh trầm giọng nói: "Tình trạng của Mộ Dung Kỳ hiện tại đã ổn định, em ở lại đây cũng không ích gì, chúng ta cùng nhau về."

"Em sợ nửa đêm anh ấy tỉnh lại. Nếu anh không muốn về, không sao, em sẽ để bác sĩ sắp xếp cho anh nhập viện."

Diệp Vân Triệt lo cho cô, cũng lo cho con gái, vì vậy anh đồng ý.

“Được, anh về chăm sóc Liên Liên, em ở lại, có gì cần gọi cho anh.”

"Ừm.”

Diệp Thánh Sinh đưa chìa khóa xe cho anh, lo lắng hỏi: “Vậy anh lái xe có ổn không?"

Diệp Vân Triệt khẽ cười, giơ tay sờ sờ đầu của cô.

"Em nghĩ cái gì vậy, ít nhất hiện tại anh vẫn bình thường, anh không sao, vậy anh đi trước."

"Được, đi đường cẩn thận."

Diệp Vân Triệt cầm chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh hết lần này đến lần khác ôm lấy Diệp Thánh Sinh, cúi đầu ghé vào tai cô nói:

"Thánh Sinh, em yên tâm, anh sẽ tìm biện pháp chữa khỏi cho Mộ Dung Kỳ."

Diệp Thánh Sinh cũng không đẩy anh ra, gật đầu nói:

"Em tin anh, anh phải hợp tác điều trị, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn."

Diệp Vân Triệt không thể đảm bảo liệu anh có tốt hơn hay không.

Nhưng anh phải đảm bảo Mộ Dung Kỳ sẽ không sao.

Buông người phụ nữ trong ngực ra, anh kiên định nhìn cô một lúc, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.

Diệp Thánh Sinh không vào phòng cho đến khi nhìn thấy Diệp Vân Triệt rời đi.

Mộ Dung phu nhân đi tới trước mặt cô:

“Thánh Sinh, mẹ nghe nói cậu ấy là ba của Liên Liên phải không?”

Diệp Thánh Sinh giả điếc, đi đến bên giường ngồi xuống, lấy bấm móng tay, cắt móng tay cho Mộ Dung Kỳ.

Mộ Dung phu nhân đứng bên cạnh khiêm tốn nói:

“Thánh Sinh, mẹ thực sự biết mình sai rồi, con có thể cho mẹ một cơ hội nữa để bù đắp cho con không?”

Để khiến con gái tha thứ, bà đã chuyển đến thành phố A.

Chỉ là con gái không cho bà tới gần, cũng không dám thường xuyên tới bên cô.

Chỉ trong hoàn cảnh như vậy, bà mới có thể gặp con gái mình.

Nhìn những vết sẹo trên mặt con gái, bà rất đau lòng và hối hận.

Bây giờ con gái không nhận bà, bà đáng bị như vậy.

“Thánh Sinh, mẹ xin lỗi.”

Thấy con gái không thèm nhìn mình, Mộ Dung phu nhân cúi đầu lau nước mắt.

Khuôn mặt của Diệp Thánh Sinh thờ ơ.

Cô mím môi, sốt ruột nói:

“Bà ở lại thì tôi đi, đừng có lải nhải bên tai.”

Nghe nói mẹ con liền tâm.

Nhưng cô thực sự không có bất kỳ đồng cảm nào với người mẹ này.

Cô không thể quên những gì người được gọi là mẹ đã làm với cô.

Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.

Có lẽ, cô ấy cần một thời gian dài, rất lâu để thuyết phục bản thân.

Nghe con gái nói xong, Mộ Dung phu nhân vội vàng nói:

"Vậy thì con ở lại với anh ba, mẹ đi trước. Nếu con có chuyện gì, hãy cứ gọi điện cho mẹ."

Nhìn khuôn mặt u ám của cô, Mộ Dung phu nhân không dám nói thêm lời nào, vội vàng xoay người rời đi.

Đêm nay, Diệp Thánh Sinh ở bên giường Mộ Dung Kỳ, kể cho anh nghe về thời thơ ấu của cô.

Kể cho anh nghe khi cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, cô ấy đã sống sót qua hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào và cô ấy đã lớn lên như thế nào.

Có lẽ cảm thấy rất có lỗi với chuyện của em gái mình, Mộ Dung Kỳ mấy lần muốn mở mắt.



Nhưng anh không thể tỉnh dậy.

Những giọt nước mắt chảy dài trên khóe mắt anh.

...

Trên đường trở về, Diệp Vân Triệt đã sai người đến địa chỉ mà Cố Thành Lệ đã gửi cho anh để tìm người.

Mười một giờ anh về đến nhà.

Đẩy cửa ra, Diệp Vân Triệt nhìn thấy trong phòng khách có ba người lớn đang dỗ dành bảo bối của mình.

"Liên Liên."

Liên Liên bị ba người lớn vây quanh, khi nghe thấy giọng nói của ba, cô bé nhìn lên.

Giây tiếp theo, cô nhảy khỏi ghế lao về phía ba.

Diệp Vân Triệt cúi người bế cô lên, dạy dỗ cô:

"Buổi tối sao không ngủ, ba không về là con lại không ngoan rồi?"

"Liên Liên sợ ba sẽ xảy ra chuyện."

Diệp Vân Triệt vừa đi vào phòng khách vừa vỗ vỗ cô.

"Được rồi, lần sau ba nhất định sẽ về sớm.

Đường Ninh thở phào, đứng dậy hỏi:

"Cuối cùng anh cũng đến rồi. Đứa trẻ sẽ không ngủ cho đến khi nhìn thấy anh. Còn Thánh Sinh thì sao? Tại sao cô ấy không đi cùng anh?"

"Xin lỗi vì đã làm phiền ba người chăm sóc con gái tôi muộn như vậy. "

"Không cần khách sáo."

Mộ Dung Nam Dương cùng Cung Hàn đều không nói gì, Đường Ninh tiến lên nắm lấy tay đứa bé nói:

"Vậy Liên Liên, có ba ở đây, cháu ngủ ngon nhé?"

Cô bé hung hăng gật đầu: "Dạ, dì ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Sờ sờ đầu đứa nhỏ, Đường Ninh nhìn về phía Diệp Vân Triệt.

"Tôi mang cô bé đi tắm rồi, anh dỗ nó đi ngủ đi."

"Được."

Diệp Vân Triệt liếc nhìn hai người đàn ông đứng bên cạnh, không nói gì bế con gái vào trong phòng.

Trời cũng đã khuya, anh muốn cho cô bé ngủ trước.

Thấy đứa nhỏ cuối cùng cũng được bế về phòng, Mộ Dung Nam Dương nhìn Đường Ninh nói:

"Nếu cô Đường không phiền, có thể đến nhà tôi để nghỉ ngơi. Bên kia cũng có hai phòng, một phòng còn trống."

Đường Ninh có chút xấu hổ, nhìn Cung Hàn.

"Còn anh ấy, anh ấy ngủ ở đâu?"

"Phía Thánh Sinh không phải còn phòng sao? Cậu ta ngủ ở chỗ đó."

Đường Ninh "..."

Ban đầu cô muốn từ chối, nhưng Cung Hàn thường ở đó, liền mỉm cười nhẹ nói:

"Vậy làm phiền anh rồi."

"Không sao, chúng ta đi thôi."

Sau khi Đường Ninh và Mộ Dung Nam Dương đi, Cung Hàn ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào căn phòng.

Anh đã cố gắng hết sức để lấy lòng Liên Liên. Hai người rõ ràng chơi rất vui.

Nhưng đêm đến, cô bé đòi ba.

Còn anh, một người ngoài cuộc, không bằng ba ruột.

Cung Hàn cuối cùng cũng hiểu rõ sự thật.

Không chỉ cô không thích anh, ngay cả đứa trẻ cũng không thích anh.

Nở một nụ cười thê lương, Cung Hàn dựa vào sô pha, hơi thở nhàn nhạt, buồn tẻ và chán nản.

Sau khi Diệp Vân Triệt dỗ con gái ngủ, anh lặng lẽ rời khỏi phòng.

Thấy Cung Hàn vẫn ở đó, anh đi về phía anh ta.

Ngồi xuống bên cạnh Cung Hàn, Diệp Vân Triệt trầm giọng nói:

"Tôi rút lại những gì tôi đã nói trước đây. Tôi muốn đứa trẻ và tất cả mọi thứ. Anh không có cơ hội, từ bỏ đi."

Trước đó, anh muốn đẩy mẹ con họ cho Cung Hàn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngay cả khi anh đã chết, vẫn có rất nhiều người xung quanh Thánh Sinh.

Cô có ba mẹ, ba anh trai và Đường Ninh.

Họ sẽ thay anh chăm sóc hai mẹ con thật tốt.

Thánh Sinh không cần Cung Hàn.

Cung Hàn khịt mũi, buồn bã nhìn Diệp Vân Triệt.

“Anh nói xem, không có anh, Thánh Sinh sẽ yêu tôi không?”

Diệp Vân Triệt bĩu môi cười lạnh.

"Sao có thể không có tôi? Nếu không có tôi, có lẽ Thánh Sinh đã không có được ngày hôm nay."

Chính vì sự tồn tại của anh mà Thánh Sinh mới thoát khỏi bọn buôn người.

Anh cũng là người đã gửi Thánh Sinh đến cô nhi viện và để trưởng khoa chăm sóc cô đến khi trưởng thành.

Vì vậy, trong thế giới của Thánh Sinh, làm sao có thể không có anh.

Cung Hàn không nói nên lời.

Lần đầu tiên, anh không muốn kìm nén cảm xúc của mình, vì vậy anh dựa vào ghế sô pha, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, trầm giọng nói:

"Diệp Vân Triệt, tôi biết mình không thể so sánh với anh, nhưng tôi thực sự thích cô ấy."

"Anh có biết cảm giác nhìn cô ấy bị thương, tính mạng ngụy hiểm là như thế nào không?"

"..."

"Có thể anh sẽ không bao giờ biết, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ để anh nhìn thấy khía cạnh bất lực và yếu đuối của cô ấy."

"Còn anh, khi anh cần cô ấy, cô ấy sẽ luôn chọn đứng bên cạnh anh."

Tối nay cô vội vã ra ngoài gọi Diệp Vân Triệt về.

Quả nhiên, vì con gái, cho dù hết lần này đến lần khác bị Diệp Vân Triệt làm tổn thương, cô cũng sẽ về bên anh ta.

Thánh Sinh và Diệp Vân Triệt là định mệnh.

Cuộc gặp gỡ với anh chỉ như những người qua đường trong cuộc sống.

"Khi cô ấy khó khăn, tôi thực sự không ở bên cạnh cô ấy."

Diệp Vân Triệt cúi đầu, giọng nói rất thấp.

"Nhưng tình yêu của tôi dành cho cô ấy, không thể so sánh với anh."

"Tại sao tôi không thể so sánh được?"

Cung Hàn đột nhiên đứng dậy, đối đầu với Diệp Vân Triệt.

"Tôi có thể chết vì cô ấy, chỉ cần cô ấy cần, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô ấy."

"Nhưng thứ cô ấy cần không phải là những thứ này."

Diệp Vân Triệt ngẩng đầu, đối diện với anh mắt của Cung Hàn.

"Cung Hàn, nếu anh đã có vị hôn thê, vậy thì từ bỏ cô ấy đi. Tôi tin hai người sẽ trở thành bạn tốt."

Cung Hàn biết mình không có cơ hội, anh lảo đảo chuẩn bị rời đi.

"Diệp Vân Triệt, tôi có thể buông tay, nhưng đừng để cho tôi lại có cơ hội, nếu không..."

Anh không tiếp tục nói, điên cuồng cười mấy tiếng. Anh bước đi trong sự hoảng loạn.



Diệp Vân Triệt nhìn theo bóng lưng Cung Hàn biến mất, ngồi đó một mình rất lâu.

Sao anh lại không biết cảm giác yêu mà không có được là như thế nào.

Trong bốn năm cô biến mất, cuộc sống của anh còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Cho tới bây giờ vẫn còn vương vấn sợ hãi.

Thật lâu sau, Diệp Vân Triệt đứng dậy trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, anh đưa con gái đến nhà trẻ, mang bữa sáng đến bệnh viện cho Thánh Sinh.

Trời vừa hửng sáng, Mộ Dung Kỳ liền tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, anh không quấy rầy mà cứ nhìn cô.

Mãi cho đến rạng sáng, Diệp Thánh Sinh tỉnh lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Dung Kỳ mở mắt ra, đang nhìn cô.

Quá phấn khích, cô nhanh chóng đứng dậy.

“A Kỳ, anh tỉnh rồi, anh đợi em gọi bác sĩ.”

Mộ Dung Kỳ yếu ớt gọi cô: “Thánh Sinh, đừng gọi, anh không sao.”

Diệp Thánh Sinh bỏ ý định gọi bác sĩ, quay lại hỏi:

"Anh thấy thế nào? Chân tay có cảm giác không? Có đau không?"

Mộ Dung Kỳ chớp mắt, giọng nói nhàn nhạt.

"Anh không có cảm giác."

Ngoại trừ thân thể cùng trái tim đau, chân tay không có chút cảm giác nào.

Thật vô dụng, anh không biết mình còn sống để làm gì.

“Sẽ không sao đâu, A Kỳ, đừng nản lòng, bác sĩ nói anh sẽ không sao, chúng ta sẽ từ từ chữa trị.”

Sợ anh sẽ bị áp lực, Diệp Thánh Sinh vội vàng an ủi.

Mộ Dung Kỳ nhìn cô, người phụ nữ anh yêu đã biến thành em gái của mình, trong lòng lại đau khổ.

Nhưng anh không muốn làm cô buồn.

Chỉ cần anh vĩnh viễn ở bên hai mẹ con, làm anh trai cũng không sao.

“Thánh…”

Mộ Dung kêu lên yếu ớt.

“Em ở chỗ này.”

Diệp Thánh Sinh lại vội vàng tới gần anh.

“Em thật sự muốn anh sống sao?”

Chỉ cần cô nói đồng ý, anh sẽ cố gắng hết sức mà sống.

Diệp Thánh Sinh vội vàng gật đầu, nước mắt lưng tròng.

"Tất nhiên là em muốn anh sống, em muốn anh sống hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy, A Kỳ, anh phải mau chóng khỏe lại, được không?"

"Nhưng tay chân đều phế rồi."

Diệp Thánh Sinh vội vàng giải thích: "Bác sĩ nói sẽ không sao, chúng ta điều trị từ từ, rồi một ngày anh sẽ hồi phục."

"Sẽ không thể hồi phục."

"A Kỳ, anh thực sự sẽ khoẻ lại đừng nản lòng."

Thấy anh lại muốn bỏ cuộc, trong lòng Diệp Thánh Sinh nóng nảy.

"Anh phải nhanh chóng khoẻ lại. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc Liên Liên."

"Anh có nhớ anh nói muốn dạy Liên Liên tập võ không? Anh dạy con bé, sau này sẽ không sợ ai bắt nạt nữa."

"A Kỳ, em biết, anh rất thích Liên Liên, anh sẽ không để nó thất vọng, đúng không?"

Mộ Dung Kỳ "..."

Liên Liên đáng yêu đó, anh chợt nhớ cô nhiều lắm.

Chỉ tiếc là sau này cô không thể gọi anh là ba được nữa.

Thay vào đó, cô phải gọi anh là bác.

Thật ra, gọi bác cũng khá hay.

Nhìn Diệp Thánh Sinh, Mộ Dung Kỳ lại nói:

"Thánh Sinh..."

Diệp Thánh Sinh đến gần anh hơn, nhỏ giọng đáp lại:

"Em nghe đây."

"Anh sẵn sàng tiếp nhận điều trị, nhưng em phải đồng ý với anh một yêu cầu."

Diệp Thánh Sinh gật đầu mà không cần suy nghĩ.

"Được, nói cho em biết, em hứa với anh tất cả."

Mộ Dung Kỳ nghĩ đến bộ dạng hiện tại của mình, tất cả đều nhờ có Diệp Vân Triệt.

Đối với người đàn ông đó, anh sẽ không hòa giải.

Trong mắt mang theo hận ý, anh mở miệng nói:

"Đời này, em không được ở cùng Diệp Vân Triệt."
Nhấn Mở Bình Luận