Lọc Truyện
Đường Ninh không thèm để ý đến anh nữa, quay người vào nhà. Sau đó Mộ Dung Nam Dương mới đi theo.

Lan Hồ và Diệp Thánh Sinh đã ngồi vào chỗ, nhìn thấy Mộ Dung Nam Dương đến gần, Lan Hồ mỉm cười vẫy tay với anh.

"Anh Dương…”

Mộ Dung Nam Dương ‘ừm’ một tiếng, lại không thấy Diệp Vân Triệt ở đó. Anh bước tới và hỏi Diệp Thánh Sinh.

"Diệp Vân Triệt đâu?"

"Về Diệp gia rồi."

Thấy còn thiếu một người, Lan Hồ hỏi:

"Chị Đường, anh Vãn Quân đâu? Sao anh ấy không có ở đây?"

"Anh ấy ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về, chúng ta đừng không cần chờ, ăn cơm đi."

Đường Ninh gắp thức ăn cho Lan Hồ.

"Em thử xem có hợp khẩu vị không."

Lan Hồ cười cười, bắt đầu không khách khí mà động đũa. Cô ấy thích ăn nhất. Chỉ cần không độc, căn bản không kén người ăn. Ngoài ra, đồ ăn của Đường Ninh rất ngon, Lan Hồ chỉ sau vài lần cắn đã hết lời khen ngợi.

Diệp Thánh Sinh biết chị gái cô đã làm việc chăm chỉ, cô gắp thức ăn cho cô ấy.

"Chị Ninh, chị phải bận rộn với công việc và nấu ăn cho chúng em, nên ăn nhiều hơn một chút."

Đường Ninh mỉm cười.

"Em vẫn muốn chị ăn. Gần đây chị đang giảm cân.."

Đường Ninh gắp thức ăn cho tất cả mọi người, nhưng không có Mộ Dung Nam Dương. Hành động như thể anh không tồn tại.

Ngược lại, Tiểu Bắc thỉnh thoảng ngước nhìn chú Mộ Dung Nam Dương và thì thầm với chú.

May mắn thay, có một người có thể nói chuyện với anh, nếu không Mộ Dung Nam Dương cảm thấy rất xấu hổ.

Sau bữa tối, Mộ Dung Nam Dương chủ động thu dọn bát đĩa đi rửa. Đường Ninh phớt lờ anh, gọi Diệp Thánh Sinh và Lan Hồ ăn món tráng miệng trong phòng khách.

Ba người ở lại đến rất khuya mới về nhà nghỉ ngơi.

Đường Vãn Quân đã không trở lại vào buổi tối, vì vậy Mộ Dung Nam Dương là người cuối cùng rời đi.

Ngay khi Đường Ninh chuẩn bị đóng cửa, anh dừng lại nhìn cô.

“A Ninh, anh…”

“Anh Mộ Dung có gì cứ nói để hôm khác, tôi đi nghỉ.”

Không cho người đàn ông này có cơ hội nói chuyện, Đường Ninh đẩy anh ra ngoài, trực tiếp đóng cửa lại.

Còn lại Mộ Dung Nam Dương đứng đó, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Người cuối cùng ra đi trong tuyệt vọng.

...

Diệp Thánh Sinh đi tắm, uống thuốc rồi trở về phòng ngủ.

Thấy thuốc của Diệp Vân Triệt còn chưa dùng, cô có chút bất đắc dĩ, trở về phòng ngồi ở trên giường, lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Liên Liên trả lời cuộc gọi, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?"

Diệp Thánh Sinh trả lời: "Mẹ đang ở nhà, Liên Liên, ba của con đâu?."

"Ba đang chơi với con."

“Để ba con nghe điện thoại.”

Liên Liên ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Diệp Vân Triệt.

Diệp Vân Triệt không trả lời, nhỏ giọng nói:

"Con nói ba không rảnh."

Liên Liên nghe vậy lập tức nói với điện thoại:

"Mẹ, ba nói ba không rảnh, ba đang ngồi đây chơi đồ chơi."

Diệp Thánh Sinh không nói nên lời.

Anh bao nhiêu tuổi mà vẫn chơi với đồ chơi.

Cô ấy kiên nhẫn nói: "Liên Liên, đưa điện thoại cho ba."

Liên Liên lại đưa điện thoại cho bà.

"Ba cầm lấy đi, nếu không mẹ sẽ tức giận."

Diệp Vân Triệt giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, anh cầm điện thoại đi ra ban công.

“Anh làm sao vậy?”

“Tối nay sao không về?”

Người đàn ông chua xót nói.

"Tôi về làm gì? Chẳng phải tôi đã nói là tôi và con gái sẽ ở đây mấy ngày sao?"

Tại sao phải trở về? Không thể ăn thịt, anh cảm thấy khó chịu.

“Diệp Vân Triệt, anh muốn chọc giận em đúng không?”

Diệp Thánh Sinh nổi giận.

Anh từ chối uống thuốc mà Mộ Dung Nam Dương đổi lấy cả đời của anh.

Anh muốn chết?

Nếu muốn chết, cô sẽ thành toàn cho anh.

Diệp Vân Triệt cúi đầu nghịch ngón tay, lại trầm mặc không nói. Anh biết rằng những gì anh làm là quá đáng. Nhưng anh chỉ muốn người phụ nữ đó chú ý đến anh nhiều hơn.

Hmm.... Cầu xin anh quay lại cũng được.

"Diệp Vân Triệt, em hỏi anh một lần nữa, anh có về nhà không? Nếu không về, sau này cũng đừng về nữa."

Ba ngày làm việc lớn, hai ngày làm việc nhỏ. Có phải là con dâu nhỏ không, vẫn muốn cô dỗ dành.

Cảm giác cô đang tức giận, Diệp Vân Triệt cố ý nói:

"Anh không trở về, em đi tìm người khác đi."

Anh cúp điện thoại, xoay người đi vào phòng, gọi đứa nhỏ đang ngồi trên mặt đất.

“Dậy đi cục cưng, chúng ta về nhà thôi, mẹ tức giận rồi.”

Liên Liên vội vàng đứng dậy, cười nói:

“Được, về nhà đi, mẹ tức giận muốn ba quỳ gối sầu riêng.”

Diệp Vân Triệt ôm con gái ra khỏi phòng, cười hỏi cô: "Ai dạy cho con, mẹ con dám cho ba quỳ gối sầu riêng."

"Tiểu Hy, mẹ chị ấy bắt ba quỳ xuống trên những quả sầu riêng."

Diệp Vân Triệt vừa nghe, cũng không có để ý.

Diệp Thánh Sinh thực sự nghĩ Diệp Vân Triệt sẽ không quay lại.

Rất tức giận, một mình ngồi ở đầu giường chán nản.

Lúc Diệp Vân Triệt ôm con gái trở về, đã là mười hai giờ đêm.

Con gái ngủ gục trên vai anh.

Sau khi vào phòng, anh lặng lẽ bế con gái trở về phòng, sau đó xuống nhà uống chút thuốc rồi lẳng lặng chuồn về phòng.

Diệp Thánh Sinh đã ngủ rồi.

Nghe thấy âm thanh từ phòng tắm, cô bật đèn ra khỏi giường.

Đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy anh đang súc miệng bên trong, cô khoanh tay trước ngực nghiêng người sang một bên, giọng nói trầm thấp vang lên.

“Còn dám trở về sao?”

Diệp Vân Triệt liếc cô một cái, không để ý tới cô.

"Diệp Vân Triệt, anh đã 36 tuổi rồi, ngây thơ như đứa trẻ ba tuổi, nói ra cũng không sợ bị chê cười sao?"

Người đàn ông nhổ nước bọt trong miệng, quay mặt về phía cô.

"Em không nói ra, ai biết anh thành bộ dạng này."

Diệp Vân Triệt nghiêng người tránh cô, đi vào phòng thay đồ ngủ.

Diệp Thánh Sinh đi theo sau anh, không thể không khuyên nhủ.

“Mộ Dung Nam Dương dùng hôn nhân của mình mua thuốc, anh không uống, không có lỗi với anh ấy sao?”

Thay xong bộ đồ ngủ, Diệp Vân Triệt quay đầu nhìn cô.

“Anh nói là anh không uống sao?”

“Anh quên buổi sáng đã nói những gì?”

Diệp Thánh Sinh đối mặt với anh.

Thấy tư thế kiêu ngạo của cô, Diệp Vân Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua cô đến bên giường lớn.

“Ngủ đi!”

Anh nhất định sẽ uống thuốc, nhưng chẳng qua là đùa giỡn tính tình của cô mà thôi.

Diệp Thánh Sinh đi theo sau, khuôn mặt đầy hận thù sắt đá.

“Sau này không được phép.”

Diệp Vân Triệt cười mà không nói lời nào.

“Anh cười cái gì?”

“Em không cần quan tâm.”

Anh nhướng mày, vẫn mỉm cười.

Diệp Thánh Sinh cảm thấy khó hiểu, phớt lờ anh, lên giường ngủ.

Bây giờ đã muộn.

Diệp Vân Triệt thấy cô đã ngủ, nhưng anh thì không, khoanh tay ngồi ở chỗ đó, thèm thuồng nhìn cô chằm chằm.

Nhìn đến mức Diệp Thánh Sinh cảm thấy khó chịu.

Cô lật người nhìn anh.

“Anh không ngủ thì muốn làm gì?”

“Em nghĩ anh muốn làm gì?”

Diệp Thánh Sinh cho rằng anh đang nghĩ là chuyện vợ chồng.

"Diệp Vân Triệt, em nói chờ anh khỏi bệnh liền đi bệnh viện kiểm tra, nếu như không có việc gì, chúng ta..."

Nhìn thấy anh nhìn chằm chằm cô cười cười, Diệp Thánh Sinh nhất thời không nói nên lời.

Diệp Vân Triệt còn đang cười, không nhìn cô nữa, liền đi ngủ.

“Ngủ đi.”

Diệp Thánh Sinh thật sự cảm thấy người đàn ông này rất kỳ quái, cô nhìn anh chằm chằm hỏi:

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì.”

“Diệp Vân Triệt, em phát hiện anh điên rồi.”

“Ừm, anh.. anh điên rồi, ngủ đi.”

Anh quay lưng về phía cô.

Nhưng càng làm như vậy, Diệp Thánh Sinh càng tò mò.

Cô giơ tay túm lấy anh.

"Anh về một mình sao? Liên Liên đâu?"

"Sang hàng xóm ngủ rồi."

"Vừa rồi anh cười cái gì?"

"Không có gì."

"Diệp Vân Triệt..."

Giọng điệu cô trở nên lạnh lùng.

Diệp Vân Triệt quay đầu lại nhìn cô.

“Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”

Diệp Thánh Sinh không muốn cùng anh nói chuyện, nhưng cô cũng muốn biết anh đang cười cái gì.

Cô cúi xuống gần anh hơn, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh giá của anh.

Diệp Vân Triệt càng cười đắc ý.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thánh Sinh nhìn thấy anh như thế này.

Lập tức hỏi lại: “Nói cho em biết, anh đang cười cái gì?”

Người đàn ông vươn cánh tay dài, ôm cả thân hình gầy gò của cô vào trong ngực, trầm giọng nói:

“Buổi trưa anh đưa Liên Liên đến biệt thự, ở đó, anh nhớ lại rất nhiều chuyện của hai chúng ta trong quá khứ."

"Anh nhớ em từng rất tốt với với anh, anh dỗ dành là sẽ ngoan, nhưng đôi lúc em cũng sẽ rất nóng này."

Anh đưa tay lên nhéo chóp mũi cô.

“Thì ra em đối với anh như vậy không kiên nhẫn, như vậy có nghĩa là em không yêu anh?”

“…”

Người này nhất định có vấn đề.

Nhớ lại quá khứ, thật tốt khi cô không đá anh đi.

“Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nữa.”

Cô nép vào trong lòng anh, trong đầu vô thức nhớ lại một số chuyện giữa cô và người đàn ông này.

Diệp Vân Triệt ôm chặt lấy cô, thanh âm mềm đi rất nhiều.

"Thánh Sinh, so với Thánh Sinh trước đây, em thực sự đã thay đổi rất nhiều. Anh chỉ hy vọng em không thay đổi nữa, đừng quên yêu anh."

"Mặc dù anh là đàn ông, lớn hơn em vài tuổi, nhưng đôi khi anh muốn được người phụ nữ của mình nuông chiều."

"..."

Diệp Thánh Sinh không biết tại sao người đàn ông này bỗng trở nên yếu đuối như vậy.

Cô nhìn anh mỉm cười, chạm vào mặt anh.

“Được, em cưng nựng anh, sau này sẽ đối xử tốt với anh.”

Cô lại hôn anh một cái để cho anh cảm thấy được yêu thương.

“Này, chúc ngủ ngon.”

Diệp Vân Triệt vòng tay qua người cô, hôn lên trán cô.

"Chúc ngủ ngon, Thánh Sinh."

...

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nam Dương làm bữa sáng và đưa Lan Hồ đến bệnh viện.

Diệp Thánh Sinh bảo Diệp Vân Triệt uống thuốc và chuẩn bị đến bệnh viện.

Ai ngờ Diệp Vân Triệt gọi cô ngăn lại.

"Em mang Liên Liên đi, hôm nay anh phải đến công ty."

Công ty xảy ra chuyện.

Trong thời gian anh vắng mặt, hai người con rể đã có những động thái lớn trong công ty, thậm chí hội đồng quản trị đã đồng loạt bãi nhiệm anh khỏi vị trí của mình.

Nếu anh không đi xem, công ty sẽ thay đổi triều đại.

Diệp Thánh Sinh biết Diệp Vân Triệt phụ trách một đế chế khổng lồ, anh đã lâu không đến đó, vì vậy anh nên đi xem.

"Được, em trông Liên Liên, nhưng anh đến công ty, mang theo thuốc đi, buổi trưa bảo thư ký hâm nóng cho anh, uống đúng giờ."

"Ừm."

Diệp Vân Triệt sau khi uống thuốc, đến công ty.

Diệp Thánh Sinh đưa con gái đến bệnh viện để gặp Mộ Dung Kỳ.

Mộ Dung Nam Dương không có ở đó, chỉ có Lan Hồ trong phòng bệnh.

Sợ đi vào sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn, Diệp Thánh Sinh chỉ đứng ở cửa phòng bệnh gọi lớn:

"Lan Hồ, chị có thể vào được không?"

Nghe vậy, Lan Hồ mỉm cười hỏi người nằm trên giường:

"Em gái của anh đến rồi, có thể cho cô ấy vào không?"

Mộ Dung Kỳ lập tức nói: "Không cho cô ấy vào."

Lan Hồ ghé sát vào anh.

"Van cầu tôi, tôi sẽ không cho cô ấy vào."

Nhìn chằm chằm nữ ma đầu trước mặt, Mộ Dung Kỳ sắc mặt tối như đáy nồi.

"Cô có thể ra ngoài?"

“Anh sao ngu như vậy, tôi là cứu tinh của anh.”

Mộ Dung Kỳ không chút khách khí đáp: "Tôi muốn cô cứu tôi?"

"Anh..."

Lan Hồ lườm anh một cách hằn học, nghiến răng.

“Anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ làm cho anh khóc lóc van xin.”

Lan Hồ biết anh đã bắt đầu có cảm giác, lấy ra một cây kim bạc châm vào đầu ngón chân anh.

Mộ Dung Kỳ đau đớn cau mày, nhưng nghiến răng không chịu nhận thua.

Lan Hồ tiếp tục.

Anh ta đau chỗ nào, cô sẽ đâm chỗ đó.

Lan Hồ cũng hét lên với Diệp Thánh Sinh ở cửa.

“Bây giờ chị vào không tiện, lát nữa quay lại lấy xác anh ta.”

Cô tức giận đến mức cắm mấy chiếc kim bạc vào 20 ngón tay chân của Mộ Dung Kỳ, khiến anh ta đau đớn cào xé tim phổi, toàn thân như muốn gục ngã.

Những hạt mồ hôi to chảy ra từ chân tóc, khuôn mặt nhợt nhạt.

“Nữ mà đầu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tự tay giết chết cô.”

Mộ Dung Kỳ tức giận quát.

Nó thực sự đau.

Nhưng loại đau đớn này vẫn không cử động được chân tay.

Lan Hồ đắc ý nhướng mày nhìn anh.

"Đau thì cầu xin tôi.”

“Coo nằm mơ, có chết tối cũng không cầu cô thương xót.”

Anh rất cố chấp.

Lan Hồ thấy mình không thể làm gì với anh ta, mắt Lan Hồ đột nhiên sáng lên, cô tập trung vào bộ phận quan trọng nhất của người đàn ông.

Cô cười nham hiểm, rút ra một cây kim ngân rất dài, định đâm vào chỗ hiểm nhất của anh.

Nhìn thấy hành vi của cô, Mộ Dung Kỳ tái mặt.

"Ma đầu, cô định làm gì?”

“Anh nghĩ thế nào, nếu tôi đâm kim vào, anh sẽ thực sự trở thành phụ nữ.“

"Sao cô dám.”

Mộ Dung Kỳ kích động hét lên

"Nếu cô dám đâm xuống, tôi sẽ nghiền nát cô thành tro bụi."

Lan Hồ cười tà mị.

"Đợi anh hồi phục rồi hãy nói."

Sắc mặt cô thay đổi, lòng dạ trở nên tàn nhẫn, khi cô chuẩn bị đâm vào...

Mộ Dung Kỳ lập tức thỏa hiệp.

"Cầu xin cô, Lan Hồ, van cầu cô đừng liều lĩnh, tôi thừa nhận."

Nhìn thấy đối phương đầu hàng, Lan Hồ trông rất tự mãn.

Cô cầm lấy cây kim bạc, nhìn Mộ Dung Kỳ cười nói: “Nói cho tôi nghe, tôi là gì của anh.”

Mộ Dung Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm, lại không thể làm trái ý muốn của cô.

“Bồ Tát sống, cô là ân nhân của tôi, là cứu tinh của tôi. ”

“Anh tỉnh lại, định báo đáp tôi như thế nào?”

"Muốn tôi báo đáp cô thế nào?”

Lan Hồ nghiêng đầu suy nghĩ.

Trong vô thức, cô lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên giường, thấy anh vẫn không phục, cô tiến lại gần anh nói:

"Anh phải hứa với tôi ba điều kiện, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra. Sau này sẽ nói cho anh"

"..."

Anh có thể nói không sao.

Nếu không, mũi kim sẽ rơi vào chỗ chí mạng.

Dù không vui như thế nào, Mộ Dung Kỳ vẫn tuân theo.

"Được, tôi đáp ứng cô ba điều kiện."

"Sớm đầu hàng thì tôi đâu cần dùng bạo lực với anh."

Cô ra cửa để gặp Diệp Thánh Sinh.

"Lát nữa chị trở lại thăm anh ta đi, gần đây anh ta không tiện."

Diệp Thánh Sinh vẻ mặt lo lắng, hỏi.

"Anh ấy không sao chứ? Vừa rồi anh ấy có vẻ rất khổ sở."

“Yên tâm đi, cho dù có khổ sở thế nào, cũng sẽ không chết.”

“Bác A Kỳ đỡ hơn chưa?”

Liên Liên đôi mắt to sáng ngời hỏi.

Lan Hồ cười với cô: "Tốt hơn nhiều rồi, có thể cảm nhận được cơn đau, không bao lâu nữa có thể xuống giường chơi với Liên Liên."

Lan Hồ khá thích trẻ con nên đưa tay lên xoa đầu cô bé.

"Đợi chị rảnh rỗi, sẽ dạy em một ít công pháp, sư phụ nói em có thiên phú, hẳn là lập tức học được."

Nghe nói Mộ Dung Kỳ đã tỉnh, Diệp Thánh Sinh tin tưởng vào y thuật của Lan Hồ.

Cô cảm kích nói:

"Cám ơn Lan Hồ, lát nữa em muốn ăn gì, chị đưa em đi "

"Không sao, để anh Dương đưa em đi ăn, chị đi làm việc của mình đi."

"Được."

Diệp Thánh Sinh dạy con gái.

"Liên Liên, tạm biệt chị Lan Hồ đi."

"Tạm biệt, dì Lan Hồ."

Diệp Thánh Sinh cau mày.

"Không phải mẹ bảo con gọi là chị sao?"

Cô bé bĩu môi cười im lặng.

"Không sao, đứa nhỏ kêu cái gì cũng không sao."

Nghĩ đến cô ở chỗ này không có chuyện gì, Diệp Thánh Sinh ôm con gái đi.

Cô dạo quanh quán lẩu và trở về nhà lúc sáu giờ chiều.

Đường Ninh và Đường Vãn Quân cũng đi làm, hai chị em họ đều không về, chỉ có một mình Tiểu Bắc ở nhà.

Diệp Thánh Sinh đặt con gái bên cạnh Tiểu Bắc để học cùng anh, còn cô vào bếp nấu ăn.

Sau khi bữa ăn đã sẵn sàng, đã bảy giờ.

Không ai trở về.

Cô gọi từng người một.

Công việc của Đường Ninh là người đại diện ngôi sao, vì cô ấy mới trở về Trung Quốc nên có thể hơi bận.

Cô ấy nói sẽ quay lại sau và nhờ Thánh Sinh chăm sóc Tiểu Bắc.

Đường Vãn Quân rút lui khỏi vai trò diễn viên về phía sau hậu trường, hiện tại anh ấy đang làm đạo diễn và tự mình bắt đầu chuẩn bị quay phim, anh ấy cũng rất bận rộn.

Cuối cùng, Diệp Thánh Sinh bấm số của Diệp Vân Triệt.

Nhưng là Dương Thần trả lời.

Đầu dây bên kia hỏi: “Cô Thánh Sinh, có chuyện gì vậy?”

Diệp Thánh Sinh nói:

“Đã bảy giờ rồi, tại sao Diệp Vân Triệt vẫn chưa đi làm về?”

"Anh ấy đã uống thuốc chưa?"

"Thuốc gì?"

Dương Thần không biết anh phải uống thuốc.

Khi nghe điều này, Diệp Thánh Sinh biết Diệp Vân Triệt có thể bận rộn với công việc và quên uống thuốc, và cũng quên nói với Dương Thần.

Cô cúp điện thoại vội vàng làm lại thuốc.

Khi anh trở lại, cô phải kỷ luật anh....

Mộ Dung Nam Dương đưa Lan Hồ từ bệnh viện về nhà.

Trên đường đi, Lan Hồ dựa vào cửa sổ xe và cười khúc khích suốt.

Thỉnh thoảng, cô lấy điện thoại xem một vài bức ảnh cô chụp.

Đó là Mộ Dung Kỳ trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt hung dữ, hoặc cầu xin cô thỏa hiệp.

Cô càng nhìn cô ấy, càng thấy vui.

Mộ Dung Nam Dương liếc nhìn cô, hỏi:

"Có chuyện gì tốt sao? Em cười rất vui vẻ."

Lan Hồ nghe vậy, áy náy giấu điện thoại đi, liếc nhìn Mộ Dung Nam Dương rồi vội vàng phủ nhận:

"Không, không."

"Còn tình hình của A Kỳ."

"Anh ta, đừng lo lắng, anh ta sẽ ổn thôi."

Khi anh về đến nhà, bữa tối của Diệp Thánh Sinh đã sẵn sàng.

Nhưng Mộ Dung Nam Dương còn có việc phải làm, chỉ giao Lan Hồ rồi rời đi trước.

Lan Hồ vẫn cười khúc khích khi đang ăn cùng Diệp Thánh Sinh.

Diệp Thánh Sinh cảm thấy có chút không hiểu, quan tâm hỏi cô:

"Em cười cái gì vậy?"

Sau khi phản ứng lại, Lan Hồ lảng tránh: "Em cười sao? Em cười ở đâu?"

“Không, em vẫn luôn như vậy.”

Đột nhiên sợ người khác nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhoi của mình, cô vội vàng trở về phòng sau khi ăn tối.

...

Lúc Diệp Vân Triệt về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.

Bọn trẻ đều đã ngủ.

Chỉ có Diệp Thánh Sinh đang ngồi trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, cô vội vàng đứng dậy.

Sau đó, cô thấy Diệp Vân Triệt bước vào trong bộ dạng mệt mỏi.

Diệp Thánh Sinh chạy đến hỏi:

"Sao anh về muộn thế? Anh có nhiều việc phải không? Anh có sao không?"

Nếu không phải Dương Thần nhắc nhở đã đến giờ nghỉ ngơi, có lẽ anh sẽ bận rộn đến tận ngày hôm sau.

Có rất nhiều vấn đề trong công ty, và anh ấy phải tự giải quyết chúng.

Một đám giám đốc bị hai người chú mua chuộc, đặt ra cho anh rất nhiều vấn đề, nửa tháng không giải quyết được thì nhất định phải nhường chỗ.

Một đám ngu xuẩn, bọn họ thật sự cho rằng Diệp Vân Triệt dễ dàng ngã xuống sao?

Bây giờ anh đã trở lại công ty, không ai có thể lay chuyển vị trí của anh.

Anh lúc này có chút đói bụng, Diệp Vân Triệt nhìn cô bên cạnh, mệt mỏi nói:

"Còn có đồ ăn không? Anh còn chưa ăn."

Diệp Thánh Sinh đau lòng nhìn anh, lập tức đi hâm nóng đồ ăn.
Nhấn Mở Bình Luận