Lọc Truyện
Sau khi Diệp Vân Triệt xong việc, anh trở lại bãi đậu xe lúc bảy giờ tối.

Chỉ là lúc lên xe, Diệp Vân Triệt phát hiện bên trong không có người, không khỏi liếc mắt tìm xung quanh.

Vẫn không thấy bóng dáng mình muốn gặp, liền nói với Dương Thần: “Gọi cô gái kia đi.”

Dương Thần lấy điện thoại di động ra, bấm số của Diệp Thánh Sinh.

Số đã được kết nối, nhưng không ai trả lời.

Liên tục gọi mấy cuộc, Dương Thần nhìn về phía anh báo cáo: “Sếp, cô Thánh Sinh không nghe máy.”

Diệp Vân Triệt rút điện thoại ra, tự mình gọi cho cô.

Anh biết cô đang giận.

Nhưng giận thì giận, trời tối thì phải lên xe về với mọi người.

Ngọn núi khô cằn này, nếu họ rời đi, một lúc nữa cô ấy sẽ quay về với ai.

Số của Diệp Vân Triệt vẫn không có ai trả lời.

Anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, xuống xe nói với Dương Thần: “Cậu tìm xung quanh xem có nhà dân nào gần đây không. Có lẽ cô ấy đến nhà dân nghỉ ngơi. Gọi thêm người đi tìm cô ấy.”

Diệp Vân Triệt nhớ ra Thư Vũ không đi với mọi người, vì vậy anh đi đến chiếc xe Thư Vũ đang ngồi và hỏi cô ấy: “Em có thấy Diệp Thánh Sinh không?”

Thư Vũ tỉnh dậy giả vờ buồn ngủ, cau mày nói: “Anh nói cái gì?”

“Diệp Thánh Sinh, em có thấy cô ấy không?”



Thư Vũ vội vàng lắc đầu, mặt không đỏ, tim đập loạn nhịp.

“Không có. Em không thấy Thánh Sinh ở đâu. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”

Diệp Vân Triệt “…”

Thư Vũ cũng không có nhìn thấy, cô gái nhỏ kia đi nơi nào?

Thấy trời đã tối, Diệp Vân Triệt càng thêm bất an. Anh ra lệnh cho các giám đốc điều hành khác.

“Xuống xe vào núi tìm người. Đừng quay lại nếu các người không tìm thấy Diệp Thánh Sinh.”

“Ai mất tích?”

“Ai mất tích?”

“Diệp Thánh Sinh là ai?”

Có người giải thích: “Là cô bé cùng chủ tịch đi tới.”

Mọi người có chút ấn tượng, thấy sếp khá lo lắng nên nghĩ người đó rất quan trọng với anh. Mọi người không dám đoán nữa, vội vàng vào trong núi tìm người.

Diệp Vân Triệt giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối, lúc anh tách khỏi cô gái cũng chỉ mới ba giờ rưỡi. Đã bao nhiêu giờ trôi qua không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy.

Chính anh mang cô vào trong núi, anh rất sốt ruột. Anh không muốn đợi ở đây.

Thư Vũ đột nhiên gọi anh.

“A Triệt, Thánh Sinh bây giờ đã là người lớn, nên biết tự bảo vệ mình. Có lẽ một mình trở về trước?”

Diệp Vân Triệt dừng một chút, anh gọi cho Cố Thành Lệ.

Rất nhanh, đầu dây bên kia đã bắt máy, anh vội vàng nói: “Anh Lệ, bảo vợ anh sang nhà em xem cô gái đó về chưa.”

“Cô gái nào?” Cố Thành Lệ cố ý hỏi.

Diệp Vân Triệt lo lắng muốn phát điên.

“Đi xem Diệp Thánh Sinh về nhà chưa, nếu cô ấy về thì lập tức gọi lại cho em.”

“Được rồi, khi nào thấy cô bé ấy về, anh sẽ gọi lại ngay.”

Diệp Vân Triệt không muốn lãng phí thời gian, liền cúp điện thoại.



Thư Vũ xuống xe đến bên anh, nói:

“A Triệt, một người lớn như vậy không nên lo lắng. Nhưng chẳng lẽ cô ấy không biết có nhiều người đang chờ mình? Liệu có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trái tim của Diệp Vân Triệt lỡ một nhịp, linh cảm xấu đó ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nó mạnh đến nỗi anh thậm chí không thể thở nhẹ nhàng.

Sẽ không có gì xảy ra.

Làm sao có thể xảy ra chuyện với cô ấy, một người mới hai mươi tuổi.

Nhưng nghĩ đến phản ứng của cô lúc trước rời đi, Diệp Vân Triệt không khỏi lo lắng.

Anh nhớ bất kể anh làm gì với Thư Vũ, cô gái đó sẽ khóc và quấy rối.

Nhưng vừa nãy cô ấy không.

Chẳng những rất bình tĩnh, ngược lại còn cười nói, anh cùng Thư Vũ trai gái xứng đôi.

Cô sẽ không ức chế khó chịu, tránh mặt anh làm chuyện ngu xuẩn chứ?

Diệp Vân Triệt dường như nhớ lại một lời cô đã nói với anh trước đây.

Nếu anh muốn mạng của cô, cô có thể trao nó cho anh.

Chẳng lẽ cô thật sự…

Nghĩ tới đây, Diệp Vân Triệt đứng không vững, vội vàng đi theo vào trong núi tìm.

Trong khi tìm kiếm, anh hét lên mà không quan tâm đến hình ảnh của mình.

“Diệp Thánh Sinh, Diệp Thánh Sinh, ra đây với tôi.”

Diệp Vân Triệt hoảng hốt, hoảng sợ đứng dưới chân núi hét lớn: “Diệp Thánh Sinh, ngoan ngoãn đừng làm loạn. Đi ra ngoài anh đưa em về nhà, Diệp Thánh Sinh…”

Một thuộc hạ vội vàng đi tới.

Diệp Vân Triệt đứng im, trong lòng cảm thấy hoang mang chưa từng có.

Anh sợ.

Sợ rằng ai đó sẽ nói cho anh tin tức khiến anh không thể chấp nhận.



Anh cố gắng làm dịu cảm xúc của mình.

Hai tài xế cầm điện thoại của Diệp Thánh Sinh đi tới trước mặt Diệp Vân Triệt, vội vàng nói: “Sếp, chúng tôi không tìm thấy cô Thánh Sinh, nhưng chúng tôi tìm thấy một chiếc điện thoại bên bờ sông.”

“Cái gì?”

Anh cầm lấy điện thoại trong tay.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc điện thoại thuộc về cô gái đó. Màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ anh. Anh mở khóa thấy một bản ghi chú đập vào mắt anh.

“Diệp Vân Triệt, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những năm qua. Tôi đã đền đáp anh những gì tôi nợ, anh để tôi đi đi. Thật ra tôi không thích anh chút nào, nếu không phải anh có thể khiến tôi sống thoải mái, tôi thật sự không muốn ở bên anh. Kỳ thật trong lòng tôi đã có người mình thích, nhưng người đó lại chết ở trong tay anh. Tôi ghét anh, tôi không muốn ở bên anh dù chỉ một giây. Sau khi tôi chết, ngay cả khi anh không từ bỏ tìm kiếm thi thể tôi, xin đừng mang xác tôi đi. Tôi rất thích núi, hãy để tôi ngủ ở đây mãi mãi. Vĩnh biệt chú!”

Sau khi đọc xong nội dung, Diệp Vân Triệt cảm giác tim mình như ngừng đập. Anh đóng băng ở đó một lúc lâu mà không động đậy.

Cô gái của anh. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã muốn giữ cô gái nhỏ bên mình. Cô ấy rất lạc quan, hoạt bát, vui vẻ và thích cười.

Cô ấy nói rằng cô ấy yêu anh và không bao giờ muốn rời xa anh.

Vì vậy, cô sao có thể tự sát?

Diệp Vân Triệt không tin.

Anh không tin cô gái đó lại ngu ngốc đến mức tự tử.

Cho dù hành động của Diệp Vân Triệt tàn ác thế nào, sao cô có thể trừng phạt anh bằng cái chết.

Trong cơn mê.

Diệp Vân Triệt phản ứng kịp, đột nhiên túm lấy những người xung quanh, hét như điên: “Các người tìm thấy điện thoại ở đâu, đưa tôi đến đó.”
Nhấn Mở Bình Luận