Lọc Truyện
 Sau ngày Quốc khánh, Thần Hi rõ ràng trở nên bận rộn.

  "Em hãy nói một chút về em và Nhan Đà, hai người xuất sắc như vậy, tại sao một cái lời mời mà cũng không nhận được a?"

  Giáo sư Trần Doanh tỏ ra chán nản khi đề cập đến vấn đề này: "Đáng lẽ các em đã có cơ hội thực tập sớm, nhưng bây giờ có vẻ như các em phải đợi đến khi tốt nghiệp."

  Thần Hi và Nhân Đà nhìn nhau, sau đó đứng trước bàn với lương tâm cắn rứt nghe để gia sư nói.

  Trên thực tế, không phải hai người bọn họ không có lời mời, ngược lại rất nhiều tiền bối lần trước đến đều đã lén lút liên hệ, hỏi bọn họ có ý định tới thực tập trước hay không.

  Thần Hi muốn trở thành một ngôi sao lớn, Nhan Đà muốn ở lại trường, nên cả hai đều từ chối.

  Cả hai không dám nói với giáo sư về việc này.

  Cứ tưởng thế này là xong, ai biết sau mùa thu sẽ có sự dàn xếp.

  "Không, chuyện này ta không cam lòng, hai học trò của ta ưu tú như vậy, tại sao bọn họ không chọn?"

  Thần Hi đưa tay ra để nói lên ý kiến: "Em cần phải biết lý do."

  Học sinh của giáo sư không thể chịu nổi sự bất bình này.

  Nhan Đà dùng khuỷu tay đẩy đẩy Thần Hi,và đôi mắt cô ấy ra hiệu cho Thần Hi ý định muốn ngăn Thần Hi lại.

  Nếu cuộc gọi này được thực hiện, nó sẽ được tiết lộ.

  "Lão sư, ngài đừng vội đuổi chúng ta đi." Thần Hi chớp chớp mắt, dùng ngón tay nhéo nhéo bắp đùi, hít một hơi, "Chúng ta muốn cùng ngươi ở lại thêm hai năm."

  Thần Hi đã thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình rằng nàng sẽ được bầu làm nữ diễn viên trong tương lai, và nàng đã suýt khóc khi thể hiện điều đó với giáo sư của mình.

  "Chúng em nhớ người rất nhiều."

  "thật sự?"

  Trần Doanh ngước mắt lên nhìn Thần Hi sau đó chuyển mắt sang Nhan Đà từ từ rút tay về điện thoại cố định.

  Nói thật, giáo sư cũng rất thích hai đứa trẻ ưu tú này.

  Đặc biệt là khi Trần Doanh lần đầu tiên dẫn dắt một sinh viên tốt nghiệp trong năm nay, cảm xúc của giáo sư đối với Thần Hi và Nhan Đà chắc chắn sẽ khác với cảm xúc của những sinh viên tương lai.

  Hai người gật đầu khẳng định, biểu thị ngầm hiểu đã chia sẻ sáu năm, đồng thanh nói:

  "thật sự!"

  Thật hơn cả kim cương.

  "Chỉ biết nói những lời hay" Trần Doanh cười trong hai phút với khuôn mặt trống rỗng.

  "Không muốn đi thì không đi."

  Trần Doanh bảo hai người tìm một chỗ ngồi, "Thực sự là không được, sắp tốt nghiệp giáo sự sẽ tìm cho các em một chỗ."

  Nhan Đà và Thần Hi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao đó cả hai điều trở nên căng thẳng.

  "Bất quá, học kỳ này hai người không có nhiều tiết học, bình thường viết bài, ở trường cũng nhàn rỗi, không bằng đi chăm sóc tân sinh đi."

  "Đầu năm học học nhiều, không có huấn luyện quân sự, trường học dự định sau quốc khánh sẽ khai giảng, hiện tại không nóng lắm, vừa vặn huấn luyện nửa tháng."

  Trần Doanh nhìn Thần Hi và Nhan Đà chống khuỷu tay lên bàn và chống cằm trên mu bàn tay, nở một nụ cười "cười tươi":

  "Thiến Thiến, hai người định thu nhận học sinh mới, hay là ta tìm mối quan hệ đưa các ngươi đi thực tập?"

  "..."

  Ý định của người hướng dẫn không cần phải quá rõ ràng.

  Trần Doanh dù sao cũng mang theo hai người bọn họ hơn một năm, vừa rồi Thần Hi ngăn cản nàng gọi điện thoại, nàng biết hai người bọn họ đều có ý nghĩ của mình.

"Thu nhận học sinh mới a."

  Thần Hi thở dài, biết rằng nàng không thể trốn thoát.

  Năm ngoái khi nàng học năm thứ nhất nghiên cứu, các tân sinh viên do chị năm thứ hai nghiên cứu dẫn đầu, năm nay đến lượt nàng cũng như thường lệ.

  Vài ngày trước khi Nhan Đà nói với nàng về vấn đề này, Thần Hi vẫn giả vờ như không nhìn thấy nó.

  "Ngoan~"

  Trần Doanh rất hài lòng với học sinh của mình.

  "Các em là gương mặt đại diện của trường chúng ta, và chắc hẳn các em rất nổi tiếng trong giới tân sinh viên."

  Trần Doanh rất tin tưởng vào Thần Hi và Nhan Đà.

  Huấn luyện quân sự sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, và các huấn luyện viên đã đến trường trước thời hạn, và sẽ phát quân phục huấn luyện theo lớp vào buổi chiều.

  Buổi trưa khi ăn đồ ăn mang đi trong ký túc xá, Nhan Đà nói với Thần Hi: "Chúng ta làm việc cùng nhau."

  "Phân công như thế nào?" Thần Hi nhướng khóe mắt ửng hồng, "Không được lười biếng."

  Thần Hi dùng một tay ôm mặt nàng, với vẻ mặt tinh tế.

  "Cậu làm sao có thể nhẫn tâm để tớ phơi nắng nữa tháng, với gương mặt trong tương lai trở thành đại minh tinh,?"

  Nhan Đà bị động tác của Thần Hi kích thích đến mức vô cớ rùng mình, "Mặc quần áo vào."

  Thần Hi tiếp điện thoại, "Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu sẽ phân chia công việc như thế nào?"

  "Huấn luyện quân sự lúc bắt đầu sẽ rất nhanh đến lúc kết thúc sẽ có nhiều việc,bình thường cũng không có việc gì làm, cho nên ba ngày đầu hai chúng ta đi làm quen, sau đó hai người thay phiên nhau."

  Sự sắp xếp khá hợp lý.

  "Được, " Thần Hi nói, "Mấy ngày nay tớ vừa vặn không có việc gì, tớ sẽ đi tìm ngừơi trước."

  "được rồi."

  "Thiến Thiến, cậu không định làm phim truyền hình sao? Đại tiểu thư không có ý kiến chứ?" Tiếu Tiếu tò mò xen vào.

  Là một fan lớn hâm mộ cp, cô ấy muốn được ăn mặt ngọt......

  "Bộ phim truyền hình sẽ không có vai diễn của tớ cho đến nửa cuối tháng."

  Về phần Lê Chỉ——

  "Đại tiểu thư đã đi công tác."

  Thần Hi đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Lê Chỉ:

  [Hôm nay chị có uống nước nóng không? ]

  Lê Chỉ đã đi công tác trong hai ngày qua nhưng trùng hợp là ngày mà bà dì( đèn đỏ) của Lê Chỉ đến, Thần Hi mỗi ngày đều sẽ gửi cho nàng những lời chào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối, để thể hiện rằng bản thân quan tâm đến đại tiểu thư.

  Tuy nhiên, trong mắt Lê Chỉ lời nói của Thần Hi dường như đang hỏi mình theo một cách khác, "Bảo bối, hôm nay bà dì đi rồi à?"

  Nửa ngọt nửa đắng.

  [Vẫn chưa. ]

  Lê Chỉ đáp lại Thần Hi hai từ và đặt điện thoại xuống.

  Trợ lý đưa tài liệu cho Lê Chỉ, nhẹ giọng hỏi: "Lê tổng, danh sách mời dự tiệc sinh nhật của ngài đã lập xong, ngài có muốn xem qua không?"

  "Đặt ở đâu, lát nữa sẽ xem," Lê Chỉ lạnh lùng nói, không giống như đang nói về tiệc sinh nhật của mình mà giống như đang giải quyết công việc, "Cậu đã quyết định địa điểm tổ chức tiệc chưa?"

  "Đã định, đến lúc đó ta đi xem trước."

  Lê Chỉ gật đầu, "Đừng phạm sai lầm."

  Trợ lý, "Vâng."

  Kể từ khi Lê Chỉ có thể nhớ, sinh nhật của nàng chưa bao giờ được tổ chức đơn thuần, mà chỉ để tập hợp mọi người lại với nhau để thảo luận về công việc kinh doanh dưới biểu ngữ sinh nhật của Lê Chỉ.

  Cũng như công việc bình thường, tất cả chỉ về vấn đề giới giải trí, không có gì vui cả.

  Điện thoại trên bàn rung lên, Lê Chỉ cau mày cầm lên xem.

  Là Thần Hi gửi cho nàng một tin nhắn:

  [Hôm nay tâm trạng đại tiểu thư không tốt~/em tức giận. ]

  Gói biểu cảm là một chú gấu trúc đỏ với hai tay chống nạnh và đôi má phúng phính, tròn trịa và dễ thương.

  Khóe miệng Lê Chỉ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

  Lê Chỉ nhắn hỏi Thần Hi:

  [Bây giờ em đang làm gì? ]

  Nhìn thấy tin tức này, Thần Hi chớp mắt hai lần.

  Thần Hi gửi tin nhắn cho Lê Chỉ vì Thần Hi quan tâm đến phú bà tỷ tỷ, nhưng tin nhắn cá nhân của Lê Chỉ có nghĩa là Lê Chỉ muốn trò chuyện với Thần Hi

  Thần Hi trả lời:

  [Đang nghĩ về chị. ]

  Lê Chỉ ở bên kia điện thoại ngơ ngác nhìn bốn chữ này, lông mi mất tự nhiên giật giật, tựa hồ có chút xấu hổ.

  Đó là một cảm giác kỳ lạ, giống như đột nhiên ăn một chiếc kẹo bông xốp rất ngọt ngào.

  Những viên đường mềm tan trong miệng, vị ngọt ngào chảy xuống gốc lưỡi đến tận đáy lòng, đến hơi thở thở ra cũng có vị ngọt ngào.

  Lê Chỉ di chuyển ngón tay, muốn trả lời Thần Hi, nhưng Lê Chỉ không biết nên trả lời gì.

  Cuối cùng, Lê Chỉ nói:

  [Ngày kia chị trở về, đến thời điểm sẽ gọi cho em. ]

  Lê Chỉ cảm thấy rằng bản thân khá tự ti khi chỉ là một công cụ.

  [Được rồi. ]

  Thần Hi không nghĩ về điều đó, quay trở lại giao diện chính để xem lớp diễn xuất mà mình đã báo cáo trực tuyến.

  Con gái mà ngày bà dì sẽ có tâm trạng không tốt, lúc này ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn nhiều.

  Tuy nhiên, đại tiểu thư đi công tác không ăn được tráng miệng, nghe chuyện tình ngọt ngào cũng không sao.

  Trong hai ngày qua, Thần Hi đã đặc biệt đặt đồng hồ báo thức để nhắc Lê Chỉ uống nước nóng.

  Thần Hi là người ngày nào cũng không thể dậy ăn sáng và ngủ đến trưa, tám giờ sáng nàng đã phải cố gắng lấy điện thoại di động ra, thậm chí không thể mở mí mắt, vì vậy Thần Hi đã gửi một giọng nói nhắn tin cho Lê Chỉ yêu cầu đại tiểu thư uống nước nóng chứ không phải trà.

  Ngay cả Nhan Đà cũng khen ngợi sự cống hiến của Thần Hi

  Thần Hi không tận tâm.

  Nàng cũn không thể nói tại sao, nhưng nàng chỉ cảm thấy rằng đại tiểu thư cần một người nào đó để dỗ dành quan tâm vào những lúc này.

  Hai người cũng đã quen nhau được một tháng, cuộc sống của Lê Chỉ không chỉ có công việc mà toàn là công việc, đôi khi bận rộn đến mức quên mất mình là con gái.

  Dù nữ hoàng có quyền lực đến đâu thì tận bên trong nàng vẫn là một cô công chúa nhỏ.

  "Phú bà tỷ tỷ cuả cậu vẫn cần cậu nhắc cô ấy uống nước nóng à?" Nhan Đà không có ấn tượng tốt với cô gái trẻ bao dưỡng Thần Hi.

  Chỉ có Tiếu Tiếu mới có những cái đam mê ngớ ngẩn này, người ngày nào cũng xem phim thần tượng và phát điên.

  "Đó không phải là vấn đề nước nóng? Đó là quan tâm."

  "Đó là tình yêu, tình yêu."

  Thần Hi không thích Nhan Đà, "Cả hai đều là cong, tại sao cậu lại thẳng như vậy?"

  Độc thân không phải là không có lý do.

  Tiếu Tiểu sững người một lúc, rồi muộn màng quay sang nhìn Thần Hi

  "Khó trách mấy ngày mà bà dì đến, Thiến Thiến khi trở lại đều chuẩn bị sữa, đồ ăn ngọt cho chúng ta."

  Tiếu Tiếu không quá căng thẳng,cho rằng đó là một sự trùng hợp và hoàn toàn không nghĩ về điều đó, bởi vì Thần Hi luôn hào phóng với những người xung quanh.

  Hóa ra cậu ấy đã cố tình nhớ nó.

  Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, đôi mắt ướt át, trái tim đầy nhiệt huyết, Tiếu Tiếu nheo nheo mắt nhìn.

"Thiến Thiến sao em lại tốt như vậy?"

  Bình thường, Nhan Đà và Tiếu Tiếu ngày bà dì đến, Thần Hi quay về kí túc xá điều mua hai lý trà sữa cùng đồ ăn vặt cho hai người họ.

  Thần Hi thẳng lưng, ậm ừ, cố ý hỏi: "Chị ơi, em xinh đẹp lại tốt bụng, chị có yêu em không?"

  Tiếu Tiếu mỉm cưởi "Không có khả năng."

  Tiếu Tiếu sụt sịt nước mắt, khẽ lẩm bẩm: "Ngày nào Nhan Đà cũng đưa tớ đi ăn cơm."

  Ôi chao~

  Có cái gì đó không đúng.

  Thần Hi khóe mắt liếc Nhan Đà một cái, đối phương giơ tay sờ mũi, ánh mắt lấp lóe, không có nhìn nàng ánh mắt, hiển nhiên là ngượng ngùng.

 . Thần Hicụp mắt xuống và mỉm cười.

  Sau khi ăn xong và chợp mắt, Thần Hi dậy sớm trang điểm nhẹ nhàng, che dù và vỗ nhẹ vào cột giường của Nhan Đà trước khi ra ngoài.

  "Trễ rồi."

  "Cậi đi trước đi, tớ so với cậu năm phút sau sẽ đến." Nhan Đà tóc rối bù ngồi dậy, ngay cả mở mắt cũng không mở.

  Khác với mái tóc dài xoăn tự nhiên của Tiếu Tiếu và mái tóc dài thẳng màu đen của Thần Hi khuôn mặt của Nhan Đà rất lười biếng.

  Nàng lười chăm sóc đầu tóc nên đã cắt đầu thành mái tóc ngắn màu trung tính, ngắn hơn mái tóc ngang vai của đại tiểu thư một chút, nửa tóc trên hầu như không thể buộc ra sau đầu.

  Thông thường, khi Nhan Đà dọn dẹp sạch sẽ, cùng với biểu hiện lười biếng của nàng, đều có cảm giác lười biếng.

  Đẹp trai hơn cả con trai, xinh đẹp hơn cả con gái.

  Tiếc là nàng lười.

  Thần Hi liếc nhìn thời gian, "Vậy tớ đi trước."

  Một trong hai phải đến trước.

  Nhan Đà lại làm động tác nằm xuống, "Ừ."

  Nắng tháng 10 tuy không làm bỏng da, cháy đế giày như tháng 7, tháng 8 nhưng vẫn tương đối khô ráo.

  Thần Hi che ô và đi về phía tòa nhà giảng dạy, có rất nhiều học sinh mới trên đường, vì vậy cô không thể không quay lại nhìn Thần Hi.

  Khi nàng đến, các tân sinh viên đã đợi sẵn trong lớp từ trước.

  Các sinh viên tốt nghiệp năm thứ nhất đã bắt đầu nhập học được một tháng, lớp trưởng đã được chọn từ lâu, lớp trưởng tổ chức cho sinh viên tập trung tại giảng đường lúc 2:40 chiều.

  Đối với những học sinh năm nhất mới nhập học, tình trạng của các chị gái năm hai cũng giống như một gia sư.

  Khi Thần Hi đi tới, chiếc dù đã che nửa khuôn mặt của nàng, chỉ lộ ra một nửa chiếc cằm.

  Lúc này rất nhiều nam sinh đã nhìn Thần Hi rồi, những người hoạt bát táo bạo còn huýt sáo với nàng, còn tưởng rằng nàng là sinh viên năm nhất.

  Thần Hi nâng mép ô lên để lộ toàn bộ khuôn mặt, với nụ cười trên môi, nàng liếc mắt nhìn người bên cửa sổ đang huýt sáo.

  Đôi mắt Thần Hi bình lặng như nước.

  Mặt đối phương lập tức đỏ bừng, cúi đầu kéo vành mũ bóng chày xuống, nằm trên bàn.

  Bạn cùng bàn nhìn thấy cái gì, kích động đẩy hắn một cái, "Lê Thanh Lê Thanh, nàng tiến vào."

  Thần Hi cất ô đi, đứng trên bục nhìn xuống.

  "Xin chào mọi người, ta là Thần Hi, sư tỷ của các ngươi, ta cùng sư tỷ khác phụ trách huấn luyện quân sự cho các em trong khoảng thời gian này."

  Tiếng cổ vũ nổ ra trong lớp ngay lập tức.

  Lê Thanh lén lút giương mắt nhìn về phía trước.

  Cùng ngày, hắn đã đăng một không gian nói rằng:

  [Tôi thực sự thích tiền bối này (ảnh). ]

  Đó rõ ràng là một bức ảnh chụp trực tiếp, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên.

  Người trong ảnh đang đứng trước hàng và nói chuyện với đội trưởng, chị ta có khí chất phi phàm và dung mạo tuyệt mỹ.

  Không muốn hoàn thành buổi huấn luyện, Lê Thanh không kìm được sự phấn khích và gửi nó cho chị gái cùng cha khác mẹ của mình.

  [Chị ơi, em nhìn thấy một nàng tiên, em muốn đuổi theo chị ấy. ]

  Khi tin nhắn hiện lên, Lê Chỉ thức dậy sau một giấc ngủ ngắn vừa đi tắm.

  Nhấc máy lên, Lê Chỉ thấy ông em trai ồn ào rẻ tiền đang "chọc" mình với Cánh Cụt.

  Cũng đã gửi một bức ảnh.

  Lê Thanh không quan tâm là đã có ai trả lời hay, Lê Thanh chỉ muốn nói chuyện với ai đó:

  [Giọng của chị ấy thật tuyệt! ]

  Lê Chỉ khẽ nhíu mày.

  Nàng chỉ biết rằng Lê Thanh đã được nhận vào trường cao học, nhưng nàng không biết rằng hắn học cùng trường với Thần Hi

  [Chị, đây là giọng nói được hôn bởi một thiên thần! Làm sao có thể tốt đẹp như vậy! ]

  Đoạn video được gửi là Thần Hi đang tổ chức mọi người dẫn đầu quân phục huấn luyện, các học sinh ồn ào và nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thần Hi.

  Lê Chỉ thừa dịp dựa vào khung cửa phòng tắm, lông mi rũ xuống, hiếm khi đáp lại hắn:

  [Tam tạm. ]

  Lê Thanh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không biết là kinh ngạc khi tỷ tỷ nhận xét giọng nói kia bình thường.

  [Chị chưa nghe tận tai, nếu chị nghe tận tai thì chắc chắc tỷ sẽ thấy rất hay a]

  Lê Chỉ cất điện thoại và không trả lời lại cho Lê Thanh

  Lê Chỉ đã nghe thấy nó bằng chính đôi tai của mình.

  nhiều lần.

  Trong bức ảnh, người bị nàng cắn vô thức thốt lên một vài tiếng rên vô cùng ngọt ngào và thật là tuyệt vời.......
Nhấn Mở Bình Luận