Lọc Truyện

 Chương 130: Sở Tích Nguyệt - Rượu Ngon.  

             Nhìn thấy các cường liên tục xuất hiện, sau đó đều bị Cao Phàm chấn nhiếp, một tên hộ vệ của Lục Hoàng Tử đã không thể chịu nổi mà đứng dậy, từ nãy đến giờ hắn đã có gắng chịu đựng dục vọng trong người khi các cường giả xuất hiện, nhưng hiện tại các cường giả đã bình tỉnh trở lại, không ai lên tiếng, hắn bèn chủ động lại gần nơi mà Sở Tích Nguyệt đang dùng bữa.  

             "Các ngươi nhìn Ngụy Thống Lĩnh không nhịn được nữa rồi, haha".  

             "Tiểu cô nương thật xui xẻo, lọt vào mắt của Ngụy Thống Lĩnh, không biết có thể sống qua đêm nay hay không!"  

             "Haha, các huynh đệ cũng đừng quan tâm, chỉ là một Chân Ma Cảnh không đáng chú ý mà thôi"  

             Đám hộ vệ liên tục ồn ào khi nhìn thấy Ngụy Thống Lĩnh đi lại gần Sở Tích Nguyệt, Mạc Vấn Thiên cũng không quá để ý, dù sao cũng chỉ là một cái Chân Ma Cảnh không đáng để hắn lưu tâm.  

             Ngụy Cương đi lại gần Sở Tích Nguyệt, hắn cũng rất lễ độ mời nàng cùng hắn uống rượu.  

             "Cô nương có thể cùng tại hạ uống một chén!" Ngụy Cương ánh mắt liên tục nhìn vào chỗ nhạy cảm của nàng, ánh mắt thèm thuồng, chảy cả nước dãi.  

             "Cút!" Sở Tích Nguyệt không nhiều lời, chỉ đáp lại một câu.  

             Phía xa tại chỗ ngồi của Cao Xuyên Tuyệt cùng Cao Phàm, hai người cũng khá là bất ngờ khi nghe Sở Tích Nguyệt chửi một câu, nàng chỉ là Chân Ma Cảnh còn Ngụy Cương là Ma Tôn Cảnh, mà nàng lại dám mắng Ngụy Cương trước tất cả các cường giả có mặt tại đây như vậy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.  

             "Cao Phàm mỹ nhân gặp nạn, đến lúc ngươi xuất thủ rồi kìa!" Cao Xuyên Tuyệt giọng nói cười cười, ánh mắt liếc nhìn Cao Phàm nói.  

             "Công tử, đến lúc đó ta vô thanh vô thức ra tay là được, dù sao Ngụy Cương cũng là người của Ma Đình giết hắn cũng rất phiền phức." Cao Phàm giọng nói vui vẻ, tiếp tục uống rượu, không thèm để ý đến lời của Cao Xuyên Tuyệt, từ lúc vào khách sạn này đến giờ Điện Chủ nhà hắn đã đùa cợt hắn không biết bao nhiêu lần.  

             "Cút!".  

             "Hừ, thứ không biết sống chết, lại dám làm mất mặt ta trước nhiều tiền bối như vậy, đêm nay ta sẽ dày vò ngươi đến chết" Giọng nói Ngụy Cương vô cùng tức giận, ánh mắt lộ ra mấy phần ác độc, tay phải vương về phía Sở Tích Nguyệt.  

             Lúc này Cao Phàm định ra tay giúp đỡ, nhưng hắn chưa kịp làm gì đã thấy Ngụy Cương biến thành một biển máu, chết ngay tại chỗ.  

             Sở Tích Nguyệt nhìn thấy cánh tay vừa lao tới, nàng liền nhẹ nhàng phất tay một cái, Ngụy Cương liền nổ thành biển máu, chết ngay tại chỗ, máu me vang tung tóe khắp nơi, nhưng không có một vết máu nào dính trên người nàng.  

             BÙM!  

             "Thứ không biết sống chết!".  

             Sở Tích Nguyệt không để ý mọi thứ xung quanh tiếp tục dùng bữa của mình, nàng từ nãy đến giờ đều không chú ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên trong khách sạn, mỗi khi nàng dùng bữa nàng đều tập trung vào bữa ăn, không có thứ gì có thể làm phiền được nàng lúc ăn uống. Khi sống ở Ma Thiên Sơn đã là như vậy, ở Ma Thiên Sơn Yêu Thú khắp nơi, tiếng gầm thét inh õi rất nhiều, nên nàng đã luyện thành quen thói quen này.  

             Tất cả mọi người bên trong khách sạn đều không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra, nàng chỉ là một Chân Ma Cảnh, phất tay một cái liền giết chết một tên Ma Tôn Cảnh không tốn một chút công sức, rốt cuộc người này là ai? Chẳng lẽ cũng là một cường giả nào đó đến tham gia nào nhiệt.  

             "Hừ, dám giết Ngụy Thống Lĩnh, các huynh đệ giết nữ nhân này!" Hơn mười tên hộ vệ của Ma Đình hét lớn xông vào Sở Tích Nguyệt. Mạc Vấn Thiên không kịp cất lời thì đã nhìn thấy mười người biến thành biển máu mà chết ngay tại chỗ.  

             BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!  

             Sở Tích Nguyệt lần nữa bị làm phiền, lần này nàng cũng chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, hơn mười người liền chết. Nhưng mà lần này nàng lại không ngồi xuống tiếp tục dùng bữa, ánh mắt của nàng liếc nhìn sang đám người Ma Đình, vô tận sát khí tỏa ra đánh thẳng vào người Lục Hoàng Tử cảnh cáo.  

             "Quản người của ngươi cho tốt, nếu còn làm phiền ta một lần nữa, tên bên cạnh cũng không cứu được ngươi" Giọng nói của nàng vang vọng khắp khách sạn, nàng đả thương Lục Hoàng Tử trước mặt tất cả mọi người.  

             "Ngươi dám sỉ nhục bổn Hoàng Tử, ngươi không biết ta là ai sao?" Lục Hoàng Tử tức giận cực kì, Ma Khí trên người nổi lên, tu vi Thiên Ma Đế lộ ra, như muốn ập đến giết Sở Tích Nguyệt ngay lập tức.  

             "Ta quản ngươi là ai? Cho dù ngươi có là Thiên Vương Lão Tử thì làm sao?" Sở Tích Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Hoàng Tử nói.  

             "Ngươi, Mạc Vấn Thiên, giết nữ nhân đó cho ta" Lục Hoàng Tử nhổ ra một ngụm máu thật lớn, hắn ngã quỵ tại chỗ, từ khi sinh ra đến nay hắn chưa từng chịu sự sĩ nhục như ngày hôm nay, hôm nay hắn phải giết được nữ nhân ngông cuồng trước mặt.  

             "Điện Hạ chuyện này không ổn, chúng ta đến đây được Ma Quân giao nhiệm vụ không nên lỗ mãng" Mạc Vấn Thiên tuy muốn ra tay, nhưng bên cạnh Cao Phàm vẫn ngồi đó, hắn không dám kích động ra tay.  

             "Mạc Vấn Thiên, ngươi dám kháng lệnh của bổn Hoàng Tử?"   

             "Điện Hạ, người nên kiềm chế lại một chút, nếu không đừng trách thuộc hạ!" Mạc Vấn Thiên giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn đến đây là làm nhiệm vụ của Ma Quân giao cho, hắn không có trách nhiệm giải quyết những chuyện ngu ngốc mà Lục Hoàng Tử gây ra.  

             "Đạo hữu thứ lỗi, Điện Hạ nhà ta có hơi lỗ mãng, mong đạo hữu có thể bỏ qua" Mạc Vấn Thiên lần nữa lên tiếng, hắn không muốn chuyện này càng trở nên phiền phức, đành thay mặt tạ lỗi.  

             "Ừm, trong nom Điện Hạ nhà ngươi cho cận thận, nếu còn có lần sau đừng trách ta không nể mặt" Sở Tích Nguyệt giọng nói lạnh lùng phát ra.  

             "Đa tạ đạo hữu".  

             Cao Phàm không thể tin được điều hắn vừa nhìn thấy, nữ nhân này lại dám đe dọa cả Mạc Vấn Thiên, chẳng lẽ nàng không biết Mạc Vân Thiên tu vi mạnh cỡ nào sao. Cao Phàm kinh ngạc một hồi cũng bình tĩnh trở lại, hắn quay đầu trở lại muốn cùng Điện Chủ nhà mình nói chuyện, thì hắn lại không thấy Điện Chủ nhà mình đâu.  

             Cao Xuyên Tuyệt nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cực kỳ thú vị, hắn cũng không quá để ý nhiều chuyện, hắn hiện tại không quan tâm cái gì Nữ Đế nữa, hiện tại hắn chỉ muốn kết bạn cùng Sở Tích Nguyệt.  

             Cao Xuyên Tuyệt xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng nói.  

             "Cô nương có thể cùng tại hạ uống một ly!"  

             "Ngươi là ai? Tại sao muốn cùng ta uống rượu?" Sở Tích Nguyệt nhìn thấy người trước mặt nghi hoặc hỏi, nàng cũng không nhận ra tu vi của người này là gì.  

             "Tại hạ nhìn thấy cô nương rất thú vị, thú vị hơn vị Nữ Đế kia rất nhiều, chẳng lẽ uống cùng cô nương một chén không được sao?" Cao Xuyên Tuyệt giọng nói vẫn như vậy, bên trong giọng nói không chứa một chút sát khí, không chứa một chút lừa gạt.  

             "Có thể, mời" Sở Tích Nguyệt cũng không cự tuyệt, có người cùng nàng uống cũng không tệ, coi như giải sầu một chút.  

             "Đa tạ cô nương!"  

             Cao Phàm nhìn thấy Điện Chủ nhà mình ngồi trước mặt cùng nữ nhân không rõ lai lệch uống rượu, hắn cũng giật mình một chút, Điện Chủ nhà hắn cũng thật là nhanh chóng cứ như vậy tiến đến kết giao bằng hữu.  

             Các thế lực xung quanh ngay cả Mạc Vấn Thiên cũng không biết Cao Xuyên Tuyệt là ai, lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy, bọn họ chỉ biết người này đi cùng Cao Phàm, chắc chắn thân phận không phải tầm thường.  

             "Rượu hôm nay rất ngon, có thể cùng cô nương uống đúng thật là không tệ" Cao Xuyên Tuyệt vui vẻ nói, đã rất lâu rồi hắn không vui như vậy.  

             "Ừm, rượu rất ngon, đã lâu rồi, ta không cùng người khác uống rượu" Sở Tích Nguyệt uống một ly, nàng hoài niệm quản thời gian sống cùng Thanh Xà, hai người cũng rất hay lén trộm rượu của sư phụ uống như vậy.  

             "Cô nương có tâm sự?"  

             "Ừm, nhớ lại chuyện trước đây cùng tỷ tỷ uống rượu mà thôi!"  

             "Cô nương còn có tỷ tỷ, có thể kể cho tại hạ nghe một chút được hay không?" Cao Xuyên Tuyệt vô cùng hiếu kỳ với tất cả mọi chuyện của Sở Tích Nguyệt.  

             "Cũng không có gì để kể, đã rất lâu rồi ta cũng không nhớ rõ nữa!" Sở Tích Nguyệt lắc đầu, nàng không muốn nhớ lại chuyện cũ, nàng cứ như vậy sẽ trở lại Ma Thiên Sơn mất.  

             "Vậy được, tại hạ cũng sẽ không hỏi nữa, tại hạ gọi Cao Xuyên Tuyệt, không biết xưng hô với cô nương thế nào?"  

             "Cao Xuyên Tuyệt, tên rất không tệ, ta gọi là Sở Tích Nguyệt!"  

             "Haha, Sở cô nương, tên không tệ, uống uống!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận