Lọc Truyện

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường

Điều đó quá độc ác.

Chữ “thì” đầy chần chờ ấy đã chứng minh người nhân viên này có tình người, chứng minh anh ta sẽ đi cứu người.

Chẳng qua, bên cạnh sự lưỡng lự, anh ta vẫn không thay đổi suy nghĩ rằng người được chở vào chắc chắn đã chết rồi.

Biết nhân viên này không phải người xấu, Tô Nhược Hân điềm đạm cười: “Anh xem, nếu là anh, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu mà.

Cái này gọi là lòng hướng thiện, anh là một người hiền lành đấy.”

Thoáng chốc, Tô Nhược Hân hết lời tâng bốc nhân viên.

Hết cách rồi, cô muốn đi vào cứu đứa bé kia với Hạ Thiên Tường nên để cứu nó, muốn cô nói gì cô cũng chịu, miễn là cứu sống được đứa bé.

Được Tô Nhược Hân khen, nhân viên kia ngượng ngùng gãi đầu: “Người ở đây theo Phật nên đương nhiên đều hướng thiện rồi.”

Thấy nhân viên này đã buông lỏng cảnh giác, Tô Nhược Hân lại hỏi: ‘Gần đây anh có nghe nói ở thị trấn có một bác sĩ Tô không?”

“Có, cô cũng biết bác sĩ Tô sao? Tiếc là gân đây ngày nào tôi cũng phải đi làm, khi nào đến phiên tôi nghỉ tôi cũng phải lên thị trấn nhờ cô ấy khám bệnh mới được. Nghe nói cô ấy chữa bệnh giỏi lắm, nhưng bây giờ rất khó để được cô ấy xem bệnh, toàn là hai ông bác sĩ già còn lại phụ trách khám bệnh cả.” Nhân viên vừa nghe Tô Nhược Hân nhắc tới bác sĩ Tô thì ánh mắt anh ta đầy kính nể.

Trong cảm nhận của họ, bác sĩ Tô đã được truyền như thánh thần.

Là thần trong lòng họ.

“Anh muốn nhờ cô ấy khám cho cái chân bị thấp khớp của anh đúng không?” Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn đầu gối của nhân viên này.

Nghe Tô Nhược Hân đề cập tới cái chân bị thấp khớp của mình, còn thấy Tô Nhược Hân nhìn đầu gối mình thì nhân viên sửng sốt, hỏi ngay: “Sao anh biết tôi bị thấp khớp?” Hình như anh ta chưa nói với cô gái trước mắt mà, anh ta thấy hơi kỳ quặc.

“Tôi là bác sĩ Tô.’ Để cứu đứa bé kia, Tô Nhược Hân không từ bất cứ giá nào. Cô không giấu tên nữa Vì cứu người quan trọng hơn.

Điều quan trọng nhất trước mắt là lấy được sự tin tưởng của nhân viên này, để anh ta biết cô muốn cứu đứa bé kia thật, có thế anh ta mới cho cô đi.

Nếu không, cô và Hạ Thiên Tường không vào được thì sao cứu nổi đứa bé.

Nếu chuyện đến mức đó, nghỉ thức đã sắp bắt đầu rồi, cô thật sự không gánh nổi trách nhiệm.

“Cô… cô nói gì? Cô nói cô là bác sĩ Tô ư?” Nhân viên giật mình, bắt đầu đánh giá Tô Nhược Hân từ trên xuống dưới. Cô gái này quá trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy, một cô gái thế này nhìn kiểu gì cũng chẳng liên quan gì tới bác sĩ.

Thật sự vì trông cô trẻ măng.

Không thể nào một cô gái còn trẻ như vậy đã làm bác sĩ được.

Chắc chắn cô gái này muốn mượn tên bác sĩ Tô để khiến anh ta cho cô đi vào, sau đó vào trong gây mất trật tự, quấy rối nghi thức thiêng liêng không thể xâm phạm của nơi đây.

“Đúng vậy, tôi chính là bác sĩ Tô, anh có thể cho. . Truyện mới cập nhật

tôi vào cứu người được không? Rồi sau đó tôi sẽ châm cứu chữa chân cho anh.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, nói qua nói lại nãy giờ đã mất mấy phút rồi.

Nếu cô còn không vào thì nghi thức sẽ bắt đầu mất.

Đúng vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa có thông báo hoãn nghi thức lại.
Nhấn Mở Bình Luận