Lọc Truyện

Con Dâu Trời Phú

Khi trời đông giá rét tới, sông ngầm dưới địa cung đã kết bằng.

Nghi An mặc áo bông do A Huyền mang tới nên hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Lớp áo ngoài cùng màu đỏ, đã lâu lắm rồi nàng mới nhìn thấy màu sắc tươi đẹp này, thế nên vô2cùng vui vẻ. Mỗi ngày vốn dĩ chỉ có hai bữa cơm, nhưng dưới sự kỳ kèo cầu khẩn của nàng mà trở thành ba bữa. Nói cách khác, mỗi ngày nàng có thể nhìn thấy hắn ba lần.

“A Huyền, sau quanh năm mà người chỉ mặc một bộ quần áo này5thế? Không lạnh à?”

“Không lạnh.”

“Ta nghe phụ… thân nói, người tập võ có nội công, có thể chống lạnh, có đúng không?”

“Bây giờ là ngày mấy tháng mấy rồi?”

“Ngày mùng tám tháng Chạp.”

Nghi An thổi khí vào lòng bàn tay, lại cười hỏi hắn: “Vậy ngươi đã uống cháo mùng tám tháng6Chạp chưa?”

“Cháo mùng tám tháng Chạp?” “Ồ, ta quên mất là người nước Tề các ngươi không có tập tục ăn cháo ngày mùng tám tháng Chạp.” Cô rũ mí

mắt, hai hàng mi run rẩy. “Cháo mùng tám tháng Chạp là gì?”

“Tháng Mười hai hằng năm, tụ tập vạn vật đãi khách.5Cháo mùng tám tháng Chạp gồm hạt kê vàng, gạo trắng, gạo nếp, gạo kê, củ ấu, hạt dẻ, đậu đỏ, mứt táo bỏ vỏ, nước đun sôi, ngoài ra còn cho thêm hồ đào, hạnh nhân, hạt dưa, đậu phộng, trái phỉ, hạt thông, đường đỏ, nho tô điếm…” Nghệ An3càng nói thì mắt càng sáng, cuối cùng không nhịn được nuốt nước bọt như thế nàng vừa mới ăn, vẫn còn đang chìm đắm trong mùi vị của nó,

“Ta đi đây.” Người đàn ông thu dọn bát đũa.

“Hả? Nhanh như vậy…”

Ba chữ cuối cùng nàng nói rất nhỏ nhưng nhĩ lực của người luyện võ thính cỡ nào chứ?

Bước chân người đàn ông càng nhanh hơn. Nghi An dựa lưng vào vách đá, túm chặt áo bông theo bản năng.

Mùa đông năm nay lạnh thật.

Buổi tối hôm đó, người đàn ông mang chào mừng tám tháng Chạp mà nàng mong mỏi tới. “… Ôi thơm quá! Vẫn còn nóng nữa chứ…” A Huyền không nói gì, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Nghệ An ăn vào một ngụm, kinh ngạc không nói nên lời, “Hương vị này…” Giống hệt hương vị mà trước kia Ngự Thiện Phòng thường làm.

Nàng muốn hỏi A Huyền lấy cháo này ở đầu ra, nhưng ngẫm lại, Đại Diệu đã bị diệt rồi, tất nhiên Tiêu Quý Thừa đã khống chế Trạm Đô, cung điện vẫn là cung điện cũ, Ngự Thiện Phòng cũng vẫn là Ngự Thiện Phòng trước đây, chẳng qua chỉ thay đổi người sở hữu mà thôi. Có thể làm ra hương vị giống hệt trước đây cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. “A Huyền, ngươi có muốn ăn thử một ngụm không?” Người đàn ông lắc đầu: “Ta đã ăn rồi.” “Ngươi cảm thấy hương vị thế nào?” “Quá ngọt. Không thích.”

“… Ừm.” Nàng cúi đầu, tiếp tục ăn cháo. Lần này, người đàn ông lại không vội vàng thu dọn bát đũa rời đi mà lấy từ trong tay áo ra một cây nến bằng sáp ong.

Nghi An hơi giật mình. Theo tập tục của Đại Diệu, tháng Chạp hằng năm sẽ tổ chức săn bắn, lấy thú vật săn được để hiến tế tổ tiên. Tại lễ tế, người trong tộc sẽ cầm nến trắng để bày tỏ sự thành kính, được gọi là lễ tế nến. Sau đó nữ tử sẽ thả đèn thể hiện nguyện vọng, nam tử nhảy múa với đuốc.

“Không có đèn nguyện, chỉ có cái này.” A Huyền lấy đá đánh lửa ra, tạch…

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận