Lọc Truyện

Đại Minh Tinh Là Chồng Tôi - Lục Cẩm Nhiên - Trình Nhất Dương

Cả ngày dài chỉ để coi phim cùng nhau. Cẩm Nhiên giờ đây nằm gọn trong lòng anh một cách nhàm chán ăn snack tôm và coi bộ phim hoạt hình yêu thích. Nhất Dương nhìn xuống người con gái trong lòng mình, anh khẽ cười hôn nhẹ lên tóc cô.

- Ngày mai em có đi làm không vậy?

- Còn phải hỏi sao? Mẹ anh đã sắp xếp cho em nghỉ tận 5 ngày để chăm sóc cho anh đấy. Nhưng mà chắc ngày mai em sẽ đi làm.

- Sao vậy? Dành ba ngày còn lại cho anh tiếp đi.

- Không được, công việc vẫn nên ưu tiên mà.

- Năn nỉ đấy, anh thật sự muốn ở cạnh em để bù đắp.

Cẩm Nhiên bật cười, miệng vẫn nhai liên tục snack. Nhất Dương bĩu môi ôm lấy cô vào lòng. Bọn họ hạnh phúc tận hưởng cho mình không gian lãng mạng của tình yêu.

Cẩm Nhiên tối hôm ấy, vì không có đồ ngủ nên đành phải mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh. Vừa bước khỏi nhà vệ sinh đã khiến yết hầu ai kia trượt lên xuống vì độ nóng bỏng. Cẩm Nhiên nằm trong lòng anh. Bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh vuốt ve khuôn ngực rắn chắc qua lớp áo phông rộng.

- Tại sao anh lại uống rượu và dùng thuốc lá?

- Chỉ là buồn chán thôi, anh hứa sau này sẽ không đụng tới chúng nữa.

- Tại sao anh không kiếm một người khác để yêu?

Nhất Dương nhíu mày nhìn xuống cô, bàn tay khẽ siết chặt lại chiếc eo nhỏ bé như một sự khẳng định.

- Anh đã nói rồi, nếu không phải là em thì anh không hứng thú yêu đương.

Cẩm Nhiên khẽ cười nhắm mắt lại nhớ về khoảng thời gian ở Pari. 3 năm chẳng ngắn cũng chẳng dài nhưng cô thật sự rất nhớ anh. Đã từng nghĩ sẽ yêu ai đó thay thế anh nhưng rồi lại không thể, đến cuối cùng thì trái tim vẫn chỉ chọn anh để trở về.

Bất ngờ bị Nhất Dương lật người xuống giường. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, vén những loạn tóc rối trước mặt qua mang tai. Đôi môi anh cũng dần mấp máy.

- Em sẵn sàng trở thành phụ nữ chưa?

Cẩm Nhiên nghe đến đây liền đỏ mặt. Cô ngại ngùng quay mặt qua một bên né tránh ánh mắt nóng rực của anh.

- Sao lại đề cập tới chuyện này?

- Tại vì anh muốn trở thành người đàn ông của em!

Cẩm Nhiên quay mặt lại nhìn anh, đắn đo suy nghĩ một chút cô liền gật đầu.

- Nhưng mà...nhẹ một chút...

- Anh sao nỡ làm em đau đây?

Nhất Dương dứt lời đã áp môi lên môi cô. Nụ hôn bây giờ thật sự khác với những nụ hôn trước đây, sự nóng bỏng này làm cô có chút không quen. Môi anh dần mơn chớn qua tai xuống cổ cô tạo thành những âm sắc đáng xấu hổ.

- Ưm...ân...

Nhất Dương ngồi dậy cởi chiếc áo của mình ném qua một bên. Anh tiếp tục cúi xuống vùi mặt vào cổ cô mút máp, tận hưởng mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể. Bàn tay dần không yên phận từ eo cô đã lần tới dãy cúc áo. Chẳng mấy chốc cả cơ thể chỉ còn lại bộ nội y ren đỏ. Cẩm Nhiên đỏ mặt dùng tay che đi thân mình.

- Hay...chúng ta dừng lại được không?

- Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.

- Nhưng mà em...xấu hổ chết đi được.

Nhất Dương khẽ cười cúi xuống hôn vào môi cô. Bàn tay đưa tới cặp hồng đào xoa nắn sau lớp áo ngực. Anh đứng dậy thoát y cho mình, vật nóng hổi cũng bật ra ngay trước mắt cô. Cẩm Nhiên quay mặt né tránh khiến anh bật cười.

- Anh không xấu hổ thì em xấu hổ cái gì?

- Em không nhìn được đâu, chúng ta vẫn là nên để khi khác...aaa...

Nhất Dương nắm lấy tay cô đặt vào vật đang ngẩng cao đầu kia. Cẩm Nhiên rụt tay ra nhưng lại bị anh giữ lại. Anh nắm nhẹ tay cô trượt lên xuống.

- Đừng ngại...quay qua nhìn nó đi...

- Anh sao vậy? Sao lại thở dốc như vậy? Anh lại bị bệnh lại sao?

Nhất Dương thật chỉ muốn cắn lưỡi với cô. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô thủ thỉ.

- Anh đang thoải mái...vì em đấy, đồ ngốc...

Cẩm Nhiên khẽ đưa mắt xuống nhìn vật nam tính kia của anh. Cô khẽ run sợ vì độ to lớn của nó, tay cô vẫn được anh dẫn dắt vuốt ve lên xuống.

- Anh thích...vậy sao...

- Anh thích vào bên trong em hơn.

- Vào bên trong em??

- Ngoan, để anh giúp em.

Nhất Dương đưa tay mở khóa áo ngực cô ra. Cặp hồng đào nảy nở hiện trước mắt anh. Kiềm lòng không nổi mà cúi xuống mút máp như một đứa trẻ khát sữa, bên còn lại cũng được bàn tay anh chăm sóc mà xoa nắn thành đủ mọi hình dạng.

- Ưm...đừng cắn...

Chơi đến chán chê với cặp hồng đào, tay anh lại lần xuống nơi cấm địa. Vừa đụng vào Cẩm Nhiên đã ưỡn người lên.

- Híc...cảm giác này không thích...khó chịu...

- Trước kia chẳng phải em luôn muốn anh làm loại chuyện này sao?

- Híc...em không biết..em không nghĩ sẽ như này...

Anh cũng đến chào thua, rốt cuộc thì cô thật sự không biết gì về loại chuyện này sao?

- Cẩm Nhiên, em đón xem tại sao phụ nữ có thể có thai?

- Thì là quan hệ...ưm...anh đừng đụng...

- Vậy quan hệ như thế nào?

- Cái đó...ai mà quan tâm chứ!

Anh bật cười nhướn người lên hôn cô. Bàn tay liên tục vuốt ve bên ngoài chiếc quần lót của cô. Cẩm Nhiên thật muốn khóc, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu và trống rỗng.

- Ưm...khó chịu quá...

- Cho anh xem nhé?

Cẩm Nhiên đưa đôi mắt mù mịt lên nhìn anh khẽ gật đầu. Nhất Dương lập tức quăng luôn mảnh vải cuối cùng trên người cô xuống giường. Hai chân Cẩm Nhiên theo phản xạ mà khép chặt lại.

- Ưm...anh đừng nhìn...

- Ngoan, mở ra cho anh xem.

Cẩm Nhiên dần mở chân ra khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh. Nhất Dương khẽ cười đưa tay chạm nhẹ vào nơi huyệt mật.

- Đẹp lắm.

- Đừng nói mấy cái đó...ưm...

Anh cúi xuống không ngần ngại mà hôn vào nơi nữ tính ấy. Cẩm Nhiên giật mình đưa tay đẩy anh ra.

- Anh làm gì vậy? Dơ...ưm...ân...

Khoái cảm này làm cô khó khăn lên tiếng. Ngửa người ra sau thở dốc. Nhất Dương không quan tâm vẫn chăm chú làm công việc của mình.

- Ưm...ân...Nhất Dương...cảm giác này...híc...lạ quá...

- Hạnh phúc đúng không?

- Ưm...

Nhất Dương rời khỏi nơi ấy tìm đến môi cô hôn sâu. Bên dưới co bóp liên hồi làm cô cảm thấy trống rỗng.

- Anh...khó chịu...

- Anh biết rồi, đêm nay...cùng anh làm những chuyện điên rồ nhé!

Bên dưới vật nam tính liên tục chà xát bên ngoài khiến cô ngứa ngáy. Cẩm Nhiên như muốn khóc nhìn anh.

- Híc...em khó chịu...

Nhất Dương khẽ cười ấn vào lối mở hang động. Anh chỉ mới vào cô đã hét lên đánh vào người anh liên tục.

- Không được...đau quá...anh làm gì vậy?

- Nhiên...thả lỏng...em như vậy...anh chết mất...

- Híc...không...chướng lắm...ưm...

- Nghe lời anh...thả lỏng...

Nhìn khuôn mặt đau đớn của anh khiến cô không cam lòng. Cuối cùng là nghe lời anh thả lỏng cơ thể. Nhất Dương vào hết được thì cô đã nấc lên tủi thân.

- Đau quá...không thích gì cả...

- Ngoan...một chút thôi...anh sẽ giúp em thoải mái...

Từng cử động nhẹ nhàng của anh dần kích thích cô. Cảm giác đau đớn cũng dần qua đi chỉ còn lại những cảm giác mới lạ của lần đầu tiên. Miệng nhỏ của Cẩm Nhiên dần mất đi lý trí mà rên rỉ dưới thân anh.

- Ưm...ân...

- Cẩm Nhiên, mở mắt mắt nhìn anh. -Híc...ưm...anh...sâu quá...

- Thoải mái chứ?

- Ưm...nhẹ một chút...

Nhất Dương luân động liên hồi trong cô. Mãi hơn 30 phút sau anh mới dừng lại mà phóng thích lên chiếc bụng phẳng. Úp mặt lên bầu ngực căng tròn, cả hai thở dốc sau một hiệp dài.

- Cẩm Nhiên, em đã phụ nữ rồi đấy.

- Anh lừa em, chẳng nhẹ nhàng chút nào.

- Hiệp này anh sẽ nhẹ nhàng!

- Aaaaa không...em muốn ngủ...aaaa
Nhấn Mở Bình Luận