Lọc Truyện

Dị Giới - Chân Mệnh Thiên Tử - Diệp Lãng (FULL)

Ta gọi là Lãng, là một gã rất bình thường trong cái xã hội này, có một gia đình bình thường, trải qua những ngày bình thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là sẽ lấy một nữ nhân cũng bình thường, dễ nuôi làm thê tử. Mà trọng yếu hơn, nữ nhân của ta phải dễ dàng thỏa mãn, không cần theo đuổi cái gì cao sang, đương nhiên lâu lâu ta cũng sẽ xa xỉ một lần, cho nàng một cái kinh hỉ.

Tiếp theo đó, lại tiếp tục cuộc sống của người bình thường, sinh một đứa nhỏ, lại bồi dưỡng đứa nhỏ thành tài, giống như những người thường khác, mong đứa nhỏ thành rồng thành hổ.

Cả đời này, có lẽ có một hai chuyện hơi "khác thường" một chút, nhưng nhìn chung, ta vẫn là một người bình thường, cả đời sống kiếp sống bình thường.

Bất quá, ta lại cảm thấy như vậy cũng không sai, có lẽ cũng vì ta là một người bình thường, nhưng lại có một chuyện ngoài ý muốn buông xuống trên người một kẻ bình thường như ta đây, làm cho cái tâm bình thường của ta chịu không nổi.

Một ngày nào đó, ta tâm huyết dâng trào, chạy tới hiến máu, kết quả lại bị người kiểm tra tra ra máu của ta có vấn đề, vì vậy đi bệnh viện kiểm chứng lại một chút. Nhìn bản xét nghiệm kia, tâm tình của ta không biết hình dung ra sao, có lẽ vì đầu óc ta căn bản là trống rỗng.

Loại bệnh này tên gì ta chẳng nhớ được, dù sao tên khoa học rất dài, là một loại bệnh rất hiếm thấy, toàn thế giới mắc bệnh này không vượt quá ngàn người, tuyệt đối không nên là một người bình thường như ta mắc phải chứ... Người thường như ta, hẳn là nên bị mấy cái bệnh bình thường như cảm mạo phát sốt vân vân...

Lão thiên à, ngươi thật sự là rất để mắt ta nha.

Loại bệnh này không chắc phải chết, khi chưa phát bệnh thì vẫn giống như người bình thường vậy. Nhưng một khi phát bệnh sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng. Bởi nó hiếm thấy, nên cũng không có nhiều biện pháp trị liệu lắm, hơn nữa phí dụng cũng không phải người bình thường như ta có thể thừa nhận.

Không nói mấy cái này, cha mẹ ta có thể thừa nhận nổi tin tức này sao?

Vì thế, ta liền làm một cái quyết định, dùng một chút thời gian để thay đổi chính mình, làm cho người ta cảm thấy mình có một cái tâm phiêu bạt chân tời, ai bảo trong cái tên của ta có một chữ lãng, nhất định sế trở thành một lãng tử.

Lúc đó, ta nghĩ là có thể đi khắp thiên hạ trong kiếp này hẳn cũng là một chuyện thật vĩ đại nha.

Mà ba năm trước đây, có lẽ là ba năm a, ta cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó ta tâm huyết dâng trào, một mình mang theo một ít công cụ dã ngoại đi vào trong thâm sơn cùng cốc không có bước chân người.

Bất hạnh, cũng là thực may mắn, ta trượt chân rơi xuống một cái vách núi.

Trượt chân rơi xuống hiển nhiên là bất hạnh, may mắn là bên dưới cái vách núi này lại có một cái thủy đàm. Nhưng vẫn bất hạnh như cũ, vì dưới này là một cái sơn cốc, một cái sơn cốc không có lối ra.

Tương tự vậy, vẫn có một chuyện may mắn đi song song với bất hạnh, trong sơn cốc này thậm chí có một võ lâm bảo khố, đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, ta cũng không nói sai, chính là võ lâm bảo khố.

Võ lâm bảo khố này có thể nói là cái gì cũng có, không chỉ có bí tịch võ công, còn có rất nhiều thứ khác như trung y học, cơ quan học, kỳ môn độn giáp vân vân, chỉ cần là kỹ năng ngươi có thể nhớ được trong tiểu thuyết vũ hiệp, nơi này đều có.

Còn có một việc, ta cảm thấy được vị lưu lại bảo khố này, tuyệt đối là một giáo dục gia kiệt xuất, bởi vì ở đây, vô luận là võ công hay những kỹ năng khác đều có sách nhập môn, nói lại rất kỹ kiến thức trụ cột.

Cho dù là ta đây, một người thường dốt đặc cán mai với võ công, trung y vân vân cũng có thể nhập môn được, sau đó dần dần học lên, dần dần tinh thông cũng vô tư.

Đương nhiên, lúc bắt đầu, ta cũng không cho rằng mấy thứ này là thật, cho rằng có một người đùa giỡn cho vui vậy thôi, nhưng thân mình vốn mang bệnh nan y, cho nên sẽ chữa ngựa chết thành ngựa sống, có lẽ có thể chữa khỏi thân thể mình nha, vì thế liền luyện luyện khí công, học học châm cứu linh tỉnh.

Sau khi bắt đầu lại không thể vãn hồi được nữa, ta hoàn toàn vùi đầu vào tu luyện, không biết tìm bao nhiêu thời gian, trải qua bao nhiêu năm, rốt cục học hơn phân nửa.

Ân, ta chỉ là một người bình thường, tự nhiên sẽ không học những thứ ta không có hứng thú. Ta chỉ học một ít kỹ năng thực phong cách, chuẩn bị sau này xuất quan, có thể làm thiên hạ rung động, thú vị nha.

Ai, nếu không có khỏa lưu tinh từ trên trời xuất hiện, vô cùng chuẩn xác đập vào †a, ta chắc chắn rằng một người đã vô địch thiên hạ như ta, cuộc sống sau này sẽ vô cùng tốt đẹp, muốn tiền có tiền, muốn nữ nhân có nữ nhân, dù sao là muốn cái gì có cái đó...

Các ngươi hỏi bệnh tình của ta có phải là đã chữa khỏi hay không? Gái này †a cũng chẳng rõ, ta cũng chưa đến bệnh viện kiểm tra lại mà, dù sao mấy năm này ta cũng chưa chết, căn cứ vào kinh mạch thân thể vân vân, ta tuyệt đối là một nam nhân cường tráng khỏe mạnh.

Di ngôn đến vậy cũng coi như đã xong a.

Cuối cùng ta muốn nói, lão ca, chiếu cố tốt cha mẹ chúng ta, còn có ông ngoại gần tám chục tuổi kia, đệ đệ ta phải đi rồi.

Cuối cùng, cuối cùng, ta còn muốn nói, nếu trời cao có thể cho ta làm lại một lần, lão tử tuyệt đối không học theo Vương Trùng Dương nữa, hô cái gì là thiên hạ vô địch, thật con mẹ nó xui, hắn vừa mới xuất quan đã bị cái giày đập vào đầu mà chết, nhưng ít ra cũng còn một cái thi thể nguyên vẹn, mà lão tử vừa xuất quan cũng hô vô địch thiên hạ, lại bị một viên lưu tinh ở đâu bay tới đập thành thịt vụn.

Tốt lắm, ta, Diệp Lãng, một người vốn có thể không hề bình thường, có thể thực ngưu bức, nhưng cuối cùng vẫn để lại một cái di ngôn cuối cùng của một người bình thường.

Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng, ta muốn nói một chút về nguyện vọng của †a, ân, nguyện vọng của cả đời sau của ta, cả đời này ta đã bình thường rồi, cả đời sau đầu thai, ta muốn tìm một nhà có quyền có thế có tiền nha.

'Ta muốn tiêu xài, ta muốn bại gia(*)I !

Trung Thổ Đại Lục, Đông Phương Tường Không Đế Quốc, đế quốc này nằm ở phía đông của đại lục, là nơi có thổ địa phì nhiêu nhất, lập thành thế chân vạc với Nam Phương Chu Tước, Tây Phương Ngã Lạp. Mà đại đa số các vương quốc khác chỉ có thể sinh tồn trong cái kế hở này, lựa chọn duy nhất của bọn họ là dựa vào tam đại đế quốc mà thôi.

Ở đế đô của Tường Không đế quốc, hôm nay xuất hiện một chuyện thật quái dị, hoặc có thể nói là một hiện tượng, nói chính xác hơn là một hiện tượng thời tiết, lại còn rất đẹp. đẹp đến nỗi làm cho người ta quên đi tất cả.

Trên trời, trong đám mây màu vàng, xuất hiện một đám hào quang mỹ lệ lạ kỳ, vô luận là thời gian, địa điểm hay điều kiện xuất hiện của nó cũng làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.

Một ít chuyên gia, cũng chính là học giả của thế giới này, đều gảy gảy cặp mắt kính của họ, rất nghiêm túc nói: "Đây là một loại dấu hiệu của thần."

Ở thế giới này, phàm là những chuyện mà con người không thể lý giải đều bị quy về thần tích, mà người ở thế giới này đều tin vào sự tồn tại của thần. Cái này cũng tốt, như vậy đỡ làm người ta đi để tâm vào ba cái chuyện vụn vặt. Về phần thần thực sự có tồn tại hay không, có quỷ mới biết.

Hào quang được quy về thần tích này, không chỉ nhuộm đám mây thành màu vàng mà còn đem toàn bộ đế đô biến thành màu vàng thế giới, trở thành một tòa thành hoàng kim.

Căn cứ lẽ thường, chuyện hôm nay xảy ra nhất định sẽ được khoác lên một sắc thái thần bí, cũng sẽ quan hệ đến thần, nếu hữu tâm nhân dồn hết tâm trí nhuộm thêm vào nó, vậy chỉ có thể dùng ba chữ - càng thần hơn.

Mà ngày này, có một sinh mệnh bé nhỏ buông xuống thế giới này, buông xuống thành phố này, cũng trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người.

Hắn được gọi là thần chỉ tử! Lại xưng là hài tử của thần, gọi tắt là thần tử...

... Tại đế đô, khu vực quyền quý nhất, có một "khu nhà cao cấp" cực kỳ khổng lồ, tại khu vực này, tại đế đô này, thậm chí toàn bộ đế quốc, thậm chí toàn bộ đại lục có diện tích lớn nhất - "Bàng trạch(*)."

Đại bộ phận vương cung của vương quốc cũng không lớn bằng "bàng trạch" này, không xa hoa bằng "bàng trạch" này, nếu nó không nằm ở đế đô của Tường. Không Đế Quốc, nếu không nằm tại khu vực quyền quý này, nhất định sẽ bị người ta hoài nghi là vương cung, tuy nó không xây dựng theo phong cách của cung điện, nhưng cũng không thể ngăn được sự hoài nghi của mọi người.

Nhưng vì hoàng cung Trường Không đế quốc cũng "siêu bự”, cũng lộng lẫy uy nga, "bàng trạch" này như gặp sư phụ, hơn nữa tại đây những quý tộc quyền quý cũng rất nhiều, nhà cũng toàn lớn cả, nên làm cho "bàng trạch' hơi ít "nổi", nhưng cũng chỉ là hơi mà thôi.

Nói nhiều như vậy, bây giờ cũng nên giới thiệu tên của cái "bàng trạch" này, hẳn có một cái tên hoàn toàn không bình thường - Diệp Trạch.

Cũng vì vậy, trong "khu nhà cao cấp" này không có nhà nào lấy cái tên gì đó xa hoa kiêu ngạo như đại trạch linh tinh cả, hơi kiêu ngạo cũng không được, có Diệp Trạch ở đây lại kêu đại trạch, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận