Lọc Truyện

Dị Giới - Chân Mệnh Thiên Tử - Diệp Lãng (FULL)

Diệp Lãng, đừng đùa nữa, đi ra đi”

Thất công chúa bắt đầu tìm khắp phòng nhưng tìm mãi không thấy.

" Chẳng lẽ hắn ra ngoài đứng ngay người sao? Hắn rất thích ngây người như vậy a. Không đúng, bây giờ ở ngoài vẫn mưa to mà..."

"Công chúa, Diệp Lãng thiếu gia sao vẫn chưa vào... Công chúa đang tìm gì vậy?"

Thị nữ từ trong đi ra, vốn muốn gọi Diệp Lãng vào để nàng hầu hạ tắm rửa, kết quả lại thấy công chúa đang tìm cái gì trong phòng.

"Diệp Lãng, Diệp Lãng hẳn không biết đã trốn đi đâu, các ngươi giúp ta tìm xem, vừa rồi ai ở cùng với hắn?”

Thất công chúa có điểm sốt ruột hỏi.

"Công chúa, chúng ta đều hầu hạ người tâm rửa, không ai ở cùng với Diệp Lãng thiếu gia cả... Trước kia đều là Thái Nhã ở cùng hắn."

Thị nữ hồi đáp, thanh âm có phần nhỏ đi.

"Đúng vậy,trước kia đều là Thái Nhã ở cùng với hắn, chúng ta cũng đã quen như vậy rồi, lúc nấy quên để lại một người trông hắn, không biết hẳn chạy đi đâu rồi, các ngươi tìm từng phòng một xem."

Thất công chúa cau mày nói, đồng thời cũng đi xác định thử xem một cái suy đoán mà mình không muốn thấy nhất, nàng đi ra cửa.

"Các ngươi có thấy Diệp Lãng đâu không?"

Thất công chúa đẩy cửa ra, hỏi thị vệ.

“Thấy, không lâu trước một mình hẳn chạy ra ngoài rồi”

Thị vệ hồi đáp, mà đáp xong tựa hồ như hắn được có vấn đề, sắc mặt bắt đầu thay đổi.

"Cái gì? Một mình hắn chạy ra ngoài? Các ngươi để hẳn chạy ra ngoài một mình?"

Thất công chúa tức giận mắng.

"Chúng ta còn tưởng rằng hắn phải vẽ nhà."

Thị vệ đáp khẽ, bình thường ở đây Thập Tam thiếu gia muốn đến thì đến muốn đi thì đi, ra vào rất tự do, điều này làm cho thị về không có ngăn cản hẳn lại.

Chỉ là cái thời điểm

"bình thường” 

kia, bên cạnh hẳn luôn có Hổ Nữ, lúc nấy lại là một mình, chỗ này mới là vấn đề.

“Về nhà, một mình hắn có thể trở về nhà sao? Các người cũng không phải không biết hẳn có điểm khác người bình thường sao? Ta sẽ để cho hắn một mình đi về nhà sao? Hơn nữa lúc này trời vẫn đang mưa, vẫn sấm chớp rầm rầm.. Lập tức phái người đuổi theo cho ta!!"

Thất công chúa gầm lên giận dữ, lần đầu tiên nàng có loại thái độ này, trước kia cho dù phát sinh chuyện lớn đến đâu nàng vẫn có thể bình tĩnh mà đi phó.

"Không được, ta cũng phải đi tìm hắn!

Thất công chúa muốn đi ra ngoài ngay lập tức, mà nàng quên mất lúc này mình chỉ mặt một cái áo ngủ mà thôi, nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài thì sẽ gây nên một trận phong ba.

May thay lúc này một thị nữ nhanh tay lẹ mắt giữ Thất công chúa lại, vội vàng nói

"Công chúa, lúc này người không thể đi được, để bọn họ đi tìm Diệp Lăng thiếu gia là được, bên ngoài lại mưa to gi lớn, người chỉ căn chờ ở đây là được rồi”

"Buông tay, ngươi cũng biết bên ngoài mưa to gió lớn, hẳn ở ngoài sẽ bị mưa ướt, sẽ sinh bệnh. Không biết vì sao hắn ở trong này rồi còn muốn đi ra ngoài nhỉ?"

Thất công chúa không hiểu vì sao Diệp gia Thập Tam thiếu gia phải rời đi

Nếu nàng biết lý do mà Thập Tam thiếu gia rời đi, nhất định sẽ bị tức chết, mắng to Thập Tam thiếu gia là ngu ngốc, là ngu ngốc, là một đứa ngốc không thế ngốc hơn được nữa

"Ta muốn nói với Hổ Nữ là đêm nay ta không trở về, sẽ ở lại nhà lão bà”

Đây là câu mà Thập Tam thiếu gia tự nói với mình trước khi rời đi.

Bao nhiêu năm nay hẳn chưa bao giờ tách ra với Hổ Nữ, một ngày cũng không. Không, chuẩn xác hơn là chưa bao giờ vượt qua một canh giờ, càng không nói là một buổi tối. Mà hôm nay hẳn phải ở lại hoàng cung, Hổ Nữ lại ở nhà.

Hắn biết Hổ Nữ nhất định sẽ lo lắng cho mình, vì không để nàng lo lắng hắn phải đi về nói với nàng một tiếng là hắn sẽ ở lại hoàng cung, nàng không phải lo.

Nhưng mà nếu hắn có thể đi về thông trị thì hắn cần gì phải ở lại hoàng cung, Hổ Nữ có thể để cho hắn mạo hiểm đội mưa đi về sao?

Hắn cũng không quan tâm điều này, hắn chỉ biết là mình không để cho Hổ Nữ lo lẳng vì mình, mặc dù biết rõ bên ngoài mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm hắn cũng phải đi về nói với Hổ Nữ để nàng không lo lắng nữa.

Dưới mưa chớp, Thập Tam thiếu gia chạy trong hoàng cung, không ai đi quản hẳn, bởi vì mọi người đều biết hẳn là ai, toàn bộ hoàng cung không có chỗ nào là hắn không thể đi.

Cứ như vậy, Thập Tam thiếu gia chạy ra hoàng cung, chạy về phía Diệp Trạch. Kỳ thật Diệp Trạch cũng không xa hoàng cung lảm, khu quý tộc tự nhiên sẽ ở cạnh hoàng cung, tiện cho việc văn võ bá quan nhập triều, đồng thời cũng có thể làm hàng xóm với Hoàng Đế.

Đương nhiên, cũng không phải rất gàn, Thập Tam thiếu gia muốn chạy về nhà ít nhất cũng phải hai mươi phút, tất nhiên là nếu hắn vẫn chạy như vậy.

Lúc đó Thập Tam thiếu gia cầm một cái dù, một cái dù thực quý, dùng tơ vàng thay cho vải mà thành, khung cũng là nạm vàng, đây là một cái dù mà bại gia tử như hẳn phải có, là trong một lần bại gia mua được. 

Nhưng mà bây giờ mưa to gió lớn sấm chớp đầm rầm, cầm một cây dù như vậy sẽ có tỷ lệ bị sét đánh rất cao, quả thực là cầm một cột thu lôi di động.

Kết quả, Lôi Thần Điện Mẫu tựa hồ thực nể tình, đem một đạo lôi điện thực hoa lệ quãng vào người Thập Tam thiếu gia

"Đùng đoàng..”

"A..."

Toàn thân Thập Tam thiếu gia như bao phủ điện quang, kêu thảm một tiếng, sau đó ngã xuống trên đường cái đây mưa. Trong nháy mắt như có từng tia điện lưu tán loạn ra bốn phương.

Mà lúc đó, Thập Tam thiếu gia cảm thấy như có. một dòng điện chạy khắp thần thể mình, lại kích thích đại não của mình. Đây không phải là dòng điện từ tia chớp kia, tuy rằng có thể vì tia chớp kia mà xuất hiện, nhưng hắn cảm giác được đó cũng không phải là cái loại điện này, mà là một loại dòng điện khác thực thần kỳ, một loại cảm giác khó thể miêu tả bằng lời.

Đây là cái gì? Thập Tam thiếu gia chưa kịp nghĩ đã lâm vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận