Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 381:  Nhiệm vụ của người mới (II)

Long Bân vẫn đi theo Kỷ Hi Nguyệt, ở phía sau nói với theo: “Vương Nguyệt, chỉ cần cô còn ở chỗ làm thì mọi lúc mọi nơi tôi đều phải đi theo cô, nếu không bác cả tôi nhìn thấy lại bảo tôi không theo cô chăm chỉ học tập, dám chừng tôi lại bị ăn mắng.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết phải làm sao, đứng trước cửa thang máy, cười nói: “Tôi xuống dưới lấy chuyển phát nhanh rồi lên ngay ấy mà.”

“Chuyển phát nhanh? Tại sao không giao lên đây?” Long Bân giật mình.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Nhiều kiện hàng quá nên không giao lên đây được, kêu tôi tự mình xuống lấy.”

“Vậy để tôi giúp cô cầm lên.” Long Bân xung phong nhận việc.

“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cửa thang máy mở ra thì lật đật bước vào, kết quả vừa xoay người đã thấy Long Bân cũng vào theo, “Tôi đi với cô.”

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, anh chàng này sao lại dính người như vậy? Chuyện này sẽ rất khủng khiếp đấy.

“Haha, tôi đi làm quen môi trường luôn, tiện thể lỡ như kiện hàng của cô to quá thì có thể mang lên giúp cô.” Long Bân mới tiếp nhận nhiệm vụ nên không dám lơ là.

Anh ta biết, nếu không phải nhiệm vụ đặc biệt thì cậu chủ đã không kêu anh ta quay về, cho nên anh ta không thể để Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi tầm  mắt của mình được.

“Chỉ có một túi tài liệu thôi à.” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nói, nhưng cửa thang máy đã khép lại, chỉ còn cách để anh ta đi theo xuống dưới.

Tài liệu là do Tiêu Ân gửi qua, đó là danh sách diễn viên, biên kịch và quản lý của các công ty điện ảnh và truyền hình ở Cảng Thành. Hôm trước Kỷ Hi Nguyệt nhờ Triệu Húc Hàn lọc ra, nhưng không ngờ lại xong nhanh như vậy.

Ngoài ra còn có danh sách sinh viên khoa hí kịch của nhiều trường đại học ở Cảng Thành, cô cũng cần một bản. Suy cho cùng thì cô cũng không tài nào nhớ hết được những người trong năm năm ở kiếp trước, nhưng hy vọng nhìn thấy tên thì có thể nhớ ra ai là diễn viên nổi tiếng ở kiếp trước, để công ty Húc Nguyệt tìm ký hợp đồng trước.

Trong bãi đỗ xe rất yên ắng. Còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ tan ca, khoảng thời gian này thường rất bận rộn, do đó không có ai qua lại. Xe chuyển phát nhanh đúng là đang đậu cách đó không xa.

Kỷ Hi Nguyệt  và Long Bân bước nhanh qua đó.

Anh chàng giao hàng lấy một túi chuyển phát nhanh ra, nói: “Cô Vương Nguyệt, mời ký nhận.”

Kỷ Hi Nguyệt nhận túi tài liệu rồi ký tên lên, sau đó đánh mắt nhìn Long Bân.

Long Bân khẽ nhún vai, thấy anh chàng giao hàng không có gì bất thường, anh ta cũng bỏ bớt căng thẳng.

Chuyển phát  nhanh giao cho Kỷ Hi Nguyệt túi tài liệu xong thì lên xe rời đi.

Hai người bước vào trong, Kỷ Hi Nguyệt đi trước, Long Bân theo sau.

Đang định bước tới thang máy, đột nhiên từ hai chiếc xe bên cạnh có một bóng người nhảy ra, trên tay còn cầm thanh gỗ, vụt về phía bả vai của Kỷ Hi Nguyệt.

“Cẩn thận!” Long Bân phản ứng siêu nhanh, đưa một chân đá văng thanh gỗ.

Kỷ Hi  Nguyệt cũng phản ứng rất nhanh, nhìn thấy có người xông lên, cô lập tức lùi lại.

“Tào Quang!” Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy rõ ràng là Tào Quang thì hết sức giật mình.

Sắc mặt của Long Bân rất lạnh lùng, anh ta phát hiện người đàn ông đột ngột xông ra này là con nhà võ, nhưng đã lao vào đánh nhau nên đành phải trốn đông trốn tây để không bị lộ thực lực, còn xém chút nữa bị thanh gỗ sượt qua mấy lần.

“Vương Nguyệt, cô quá đáng lắm biết không? Cho dù Châu Lê không phải đi nữa thì cô cũng không nên sa thải cô ấy như vậy!” Tào Quang âm thầm kinh ngạc, người mới đến này là ai vậy?

Mặc dù có thể đánh nhau, nhưng anh ta cũng giả vờ nghiệp dư, vung vẩy thanh gỗ loạn xạ, còn Long Bân thì đòn nào cũng tránh được.

Kỷ Hi Nguyệt đổ mồ hôi hột, chuyện này thì liên quan quái gì đến cô? Với lại không phải Tào Quang với Châu Lê chỉ là quan hệ bình thường thôi sao? Sao lại có chuyện vì Châu Lê mà xuống tay với cô?

Còn dùng gậy gỗ?

“Đừng đánh nữa!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên thét lên.

Long Bân nhanh tay cướp lấy gậy gỗ của Tào Quang, sau đó dùng tay đánh Tào Quang ngã xuống đất.

Chương 382:Nhiệm vụ của người mới (III)

Tào Quang ôm một bụng tức, nhưng anh ta phải kìm nén rất vất vả, bởi vì không thể trắng trợn đánh trả lại, nếu không Kỷ Hi Nguyệt sẽ dễ dàng nhận ra sơ hở là anh ta được huấn luyện từ Triệu Gia.

Song tốt xấu gì anh ta cũng là người nhanh nhẹn, bản năng đánh đấm vẫn tồn tại trong người, nhưng Long Bân này lại là người giấu nghề, tốc độ chộp lấy cây gậy vừa rồi phải nói là quá nhanh, anh ta cảm thấy cho dù mình có dốc toàn lực cũng không thể nhanh như vậy.

Long Bân đang định đánh cho Tào Quang một trận nên trò, nhưng sau khi nghe Kỷ Hi Nguyệt gọi, anh ta đành rút lui.

Nội tâm của anh ta cũng không kém Tào Quang.

“Tào Quang, anh bị gì vậy? Chẳng lẽ anh còn không rõ chuyện của Châu Lê? Sa thải cô ta là sếp chứ đâu phải tôi, hơn nữa anh không biết anh làm như vậy là đang phạm pháp sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói năng sắc bén.

“Hừ! Cô ấy còn con nít nên chỉ đố kị một chút, các cô đâu cần phải nhẫn tâm với cô ấy như vậy. Tôi chẳng qua chỉ muốn giúp cô ấy trút giận thôi!” Tào Quang bực bội nói.

“Vương Nguyệt, có cần báo cảnh sát không?” Long Bân cau mày nói.

“Báo cảnh sát thì quá lắm chỉ nhốt vài ngày rồi lại thả ra.” Kỷ Hi Nguyệt biết cũng vô ích, “Anh ta đã muốn đánh tôi một trận, vậy thì chúng ta đánh trả lại anh ta một trận đi!”

Nói xong cô đưa mắt nhìn camera xung quanh, lúc này mới phát hiện camera đã đổi hướng, xem  ra Tào Quang đã sớm chuẩn bị.

Long Bân đưa thanh gỗ cho cô, nói: “Cô đến trút giận đi!”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, trong lòng cô thực ra rất kinh ngạc. Cô không ngờ Long Bân lại biết đánh nhau như vậy, có lẽ công tử con nhà giàu có nên mấy thuật phòng thân đều phải học qua.

“Anh đánh đi, đánh mạnh vào. Đánh tới khi nào anh ta biết sợ thì thôi.” Kỷ Hi Nguyệt sợ cô ra tay sẽ làm Long Bân giật mình, nhưng bỏ qua cho Tào Quang thì chỉ sợ là lần sau anh ta lại tái phạm, nên chỉ còn cách đánh cho anh ta biết sợ mới không làm việc ngu xuẩn nữa.

Long Bân và Tào Quang đều hết hồn, sau đó ánh mắt của hai người đàn ông lập tức chạm nhau, trong không khí dường như có tia lửa đang nổ tung.

“Vương Nguyệt, vậy cô lên trước đi! Đây là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông.” Long Bân nói với Kỷ Hi  Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nổi quạu: “Tôi kêu anh đánh, chứ đọ sức cái gì? Bộ anh tưởng đang quay phim truyền hình hả?”

Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, hết cách rồi, chỉ có thể xách thanh gỗ bước lên phía trước.

Tào Quang sầu não, bây giờ nên phản kháng hay là chịu đòn đây? Cuối cùng chỉ còn cách ôm đầu ngồi xổm, bị Long Bân đánh cho mấy gậy rồi nằm lăn ra đất.

“Tào Quang, anh là người thông minh, vì Châu Lê mà làm ra chuyện  như vậy anh thấy có đáng không? Hôm nay tôi bỏ qua cho anh, nhưng nếu còn  lần sau, tôi nhất định sẽ tự tay đưa anh vào tù!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói với Tào Quang.

Tào Quang không đáp lại. Kỷ Hi Nguyệt kêu Long Bân rời đi.

Long Bân lau dấu tay trên thanh gỗ, sau đó vứt xuống đất rồi theo Kỷ Hi Nguyệt lên lầu.

Trong thang máy, Long Bân hỏi thăm: “Vương Nguyệt, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao. Long Bân, anh biết đánh nhau à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.

Long Bân mỉm cười: “Biết sơ sơ à. Từ nhỏ bố tôi đã bắt tôi học kỹ thuật phòng thân, với lại tôi cũng thích vận động thể thao, thành ra không đến nỗi bị người khác bắt nạt. Vương Nguyệt, phản ứng của cô cũng rất nhanh, lẽ nào cô cũng học kỹ năng tự vệ?”

“Ừm, có học một chút. Thật không ngờ Tào Quang vì Châu Lê lại làm ra chuyện mất trí như vậy. Đúng là làm người không nên nhìn vẻ bề ngòai.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, có khả năng Tào Quang đã phải lòng Châu Lê rồi.

“Đúng đấy, cho nên lúc các cô chạy tin phải hết sức cẩn thận, còn rất  nhiều nhân tố nguy hiểm ở bên ngoài.” Long Bân nói với Kỷ Hi  Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Bây giờ không phải anh cũng là phóng viên sao?”

“Tôi không sợ, tôi là người yêu thích sự kích thích, càng kích thích càng thú vị, haha.” Long Bân cười lưu manh.

Kỷ Hi Nguyệt thở dài trong lòng, quả nhiên là thiếu gia sống trong nhung lụa chưa từng nếm qua cực khổ, nếu không cũng đâu có tâm lý chơi đùa như vậy.

Chương 383: Đệ nhất mỹ nam

Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân sau khi lên lại văn phòng thì không nhắc gì đến chuyện của Tào Quang. Qua một lúc Tào Quang mới lên, trên mặt còn xuất hiện vết bầm tím. Anh ta đi thẳng vào văn phòng của Lộc Hùng.

Trước khi tan ca, mọi người nghe tin Tào Quang bị chuyển  đi.

“Không phải chứ, mới đến chưa được bao lâu lại bị điều đi. Gần đây đài truyền hình rốt cuộc là bị gì thế nhỉ? Nhân sự cứ liên tục bị điều chuyển.” Cố Du Du ngạc nhiên.

“Chuyện của cấp trên ai mà biết được,” Anh Hâm nói vào một câu.

Long Bân ngồi trước bàn làm việc báo cáo tình hình cho Triệu Húc Hàn, còn nói Tào Quang  là một người không đơn giản, nhưng lúc biết ra Tào Quang là người của mình, anh ta mới vỡ lẽ.

Xem ra cửa ải đầu tiên anh ta đã được thông qua. Long Bân lau nhẹ cái trán đang đẫm mồ hôi, cũng may là anh ta kiên quyết theo cô xuống dưới, nếu không đã bị bị out ngay từ ngày đầu tiên rồi.

Kỷ Hi Nguyệt cầm xấp tài liệu về khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn vẫn chưa về. Cô nghiêm túc xem thông tin của các công ty điện ảnh và  truyền hình khác, dù sao sau này cũng là đối thủ cùng ngành, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Xem được một nửa thì di động vang lên. Cô cầm qua xem, là tin nhắn của Liễu Đông.

“Chị  Nguyệt, chị cảm thấy Long Bân là người như thế nào?”

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó khẽ cười, hồi âm lại: “Mới có nửa ngày, làm sao tôi biết anh ta như thế nào. Cậu đừng lo lắng, trưa mai mời cậu với anh Béo đi ăn cơm.”

Cả ngày hôm nay Liễu Đông rất khó chịu, trong ngực cứ cảm thấy tưng tức, kìm nén rất lâu mới quyết định gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Chị Nguyệt, chị có thể nói lại với sếp là chuyển tôi về làm chung với chị được không? Ban đầu lúc anh ta đào tôi qua đây cũng vì đồng ý chuyện này nên tôi mới qua, bây giờ mới được một tháng đã để tôi làm một mình, tôi thật sự không làm được.”

“Liễu Đông, cậu phải có niềm tin với bản thân chứ. Tôi cảm thấy cậu là phóng viên tài năng, đừng lo lắng chuyện không tìm được tin tức, tôi sẽ giúp cậu. Đã nói là thực ra cậu vẫn chung một nhóm với tôi mà.”

Liễu Đông không đáp lại, Kỷ Hi Nguyệt cũng đoán được tâm tư của cậu. Cô cảm thấy, phải chăng tâm tư của những người trẻ tuổi ai cũng mẫn cảm?

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một mặt cười, sau đó đổi chủ đề, “Phải rồi, mấy ngày nay dì Tuyết của cậu thế nào rồi?”

Liễu Đông gửi lại tin nhắn: “Hình như dì Tuyết rất bận. Tối qua tôi vẫn đi tìm dì ấy, nhưng dì ấy nói đang bận việc. Không biết có phải vì tài liệu mà Tần Hạo đưa cho dì ấy không.”

“Vậy thì thuận theo tự nhiên đi, cậu cũng đừng nghĩ lung tung nữa, vết thương mới khỏi chưa lâu, cố gắng nghĩ ngơi nhiều vào.” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một mặt cười.

Liễu Đông đành kết thúc cuộc nói chuyện ở đây, mặc dù cậu còn nhiều điều muốn nói với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Triệu Húc Hàn về nhà ăn cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt thành thật kể lại chuyện hôm nay có người mới đến và Tào Quang tập kích bất ngờ.

“Ồ, tính ra Long Bân ít nhất còn mạnh hơn Liễu Đông.” Triệu Húc Hàn nghe xong thì nói một câu.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, sau đó thở dài: “Nhưng xét về tính chuyên môn thì Liễu Đông hơn hẳn anh ta. Long Bân chỉ được cái đánh đấm là giỏi thôi.”

“An toàn mới quan trọng. Anh ta biết đánh nhau thì sau này em ra ngoài với anh ta sẽ giảm bớt nguy hiểm. Rất tốt.” Triệu Húc Hàn kết luận.

“Anh Hàn, anh ta đẹp trai lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, cố gắng kích thích anh.

Quả nhiên sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã lạnh đi một chút, anh liếc nhìn cô, làm cho máu huyết của Kỷ Hi Nguyệt đông cứng ngay lập tức. Xem ra trò đùa này không thể giỡn nhây được.

“Vậy thì cứ bôi xấu lên mặt anh ta đi.” Logic xử lý của đại ma vương quả nhiên rất bá đạo.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười. Đây đâu phải kích thích anh, là đang kích thích cô thì có?

Cô vội vàng dỗ dành: “Anh Hàn, anh ghen à? Nhưng đâu có người đàn ông nào đẹp như anh chứ, Trong mắt em, anh là người đẹp trai nhất quả đất.”

Chương 384: Tranh thủ thời gian (I)

Triệu Húc Hàn vẫn lạnh lùng liếc cô, sau đó nói: “Lão Khôi đã lắp đặt xong dụng cụ tập luyện. Mấy ngày nay em không tập luyện đàng hoàng, hôm nay nhớ tập luyện thêm một chút!” Nói xong liền rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt thực sự muốn vả vào mặt mình, miệng của cô sao lại thối thế không biết!

Đại ma vương là người mà cô có thể lấy ra đùa giỡn được sao? Đúng là sống sung sướng lâu ngày nên quên luôn vết sẹo đã đau thế nào.

Nhưng cũng may là nhờ có dụng cụ mới nên Kỷ Hi Nguyệt rất hứng thú, tập liên tục ba tiếng đồng hồ, đến khi người đầy mồ hôi, giống như được cá vớt từ dưới nước lên mới xuống lầu tắm rửa nghĩ ngơi.

Ngày hôm sau, cơ thể Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu đau nhức, cường độ tập luyện quá cao nhưng cô vẫn kiên trì buổi tập vào sáng sớm, bởi  vì bây giờ cô thích bản thân trở nên mạnh mẽ.

Cô nhớ đến Hạ Tâm Lan, khả năng đánh đấm của cô ấy rất giỏi, còn bản thân cô đến bây giờ vẫn chưa đánh cho Triệu Húc Hàn ra khỏi thảm. Cô tự động viên tinh thần rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành cao thủ.

Ra khỏi khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt thả bước chầm chầm tới đài truyền hình.

Long Bân đột nhiên từ phía sau chạy đến. Hôm nay anh ta mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, trông càng đẹp trai hơn.

“Vương Nguyệt, cô ở đây à?” Long Bân chỉ ngón tay về hướng khu dân cư Phong Nhã sau lưng.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, gật đầu nói: “Đúng vậy. Sao anh lại ở đây?”  Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thì có chút kinh ngạc.

“Haha, tôi cũng sống ở đây. Tôi ở toà nhà C. Sao mà khéo thế nhỉ!” Long Bân giả bộ bất ngờ.

“Tôi ở tòa nhà A. Đúng là khéo thật. Anh mới chuyển đến à?”

“Đúng vậy, tôi chuyển tới đây từ mấy ngày trước. Bố tôi đã mua hẳn cho tôi một căn hộ. Gần đài truyền hình chỉ có khu dân cư này là tốt nhất, cho nên tôi chọn bên đây.” Long Bân khẽ nhún vai.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Giàu có nên tùy hứng nhỉ.”

“Cô cũng giàu có đó thôi!” Long Bân khẽ sờ mũi mình.

“Tôi làm gì có tiền. Tôi chỉ đang sống nhờ nhà người thân thôi. Phải rồi, hôm qua anh xem xong quy trình viết báo chưa?” Kỷ Hi Nguyệt đổi chủ đề, mất công cô nói nhiều lại lộ nhiều.

Long Bân lập tức gật đầu: “Xem xong rồi, nhưng không hiểu lắm. Chuyên ngành của tôi không phải là phóng viên, cho nên phải phiền cô chỉ giáo thêm nhiều rồi.”

“Được, hiểu được quy trình rồi chúng ta sẽ từ từ  đi từng bước, viết tiêu  đề rồi viết nội  dung. Sắp xếp bức tranh cũng phải lần mò từng bước mà. Hôm nay chúng ta ra ngoài chạy tin đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“OK.” Long Bân sầu não, rõ ràng bản thân là một cận vệ, bây giờ phải đi làm phóng viên. Cậu chủ, anh làm khó tôi quá rồi đấy.

Nhưng anh ta không có quyền phản đối, chỉ có thể học tập, cũng may là năng lực học tập của anh ta vẫn đứng hạng nhất.

Vừa nói xong di động của Kỷ Hi Nguyệt  đã vang lên.

“Vương Nguyệt, đường vành đai trong trên đường Hoành Sơn bị sụt lún, bây giờ cô có thể qua bên đó không?” Là giọng nói gấp gáp của sếp Lộc Hùng, “Để Long Bân có thêm cơ hội học hỏi.”

“Được, tôi sẽ qua ngay!” Kỷ Hi Nguyệt bắt taxi, sau đó gọi điện thoại cho Liễu Đông, kêu cậu lập tức chạy qua bên đó.

Kỷ Hi Nguyệt giải thích sơ với Long Bân. Long Bân bắt đầu căng thẳng, xem qua tư liệu về đường vành đai bên phía đường Hoành Sơn.

Kỷ Hi Nguyệt thầm mắng bản thân. Chuyện này đã từng xảy ra ở kiếp trước, nhưng cô lại hoàn toàn quên bén. Đợi bây giờ xảy ra chuyện mới nhớ ra đó là một vụ tai nạn rất nghiêm trọng. Có năm người chết và hàng trăm người bị thương, hàng chục ô tô bị va chạm liên hoàn, còn nghiêm trọng hơn cả vụ tông xe trên cầu Giang Sơn.

Quan trọng hơn hết là Kỷ Hi Nguyệt biết đây là công trình rỗng ruột, sau đó còn tóm được một nhóm tội phạm tham nhũng có liên quan đến việc xây dựng.

Nhưng phóng viên đầu tiên đưa tin tức này là bộ phận tin tức của đài truyền hình Hương Thành.

Chương 385: Tranh thủ thời gian (II)

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân vừa đến hiện trường đã nhìn thấy Lưu Phi và Ma Huy của đài truyền hình Hương Thành ở đó, hai người bọn họ đang chụp ảnh và ghi chép tình hình xung quanh.

“Long Bân, nhanh, chụp ảnh! Để tôi viết thông cáo báo chí!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ muốn để Long Bân đến học hỏi, nhưng lần này phóng viên của đài truyền hình Hương Thành lại là Ma Huy và Lưu Phi, như vậy kiếp trước chính hai người họ là người đã đưa tin đầu tiên, làm Cảng Long bị chậm mất một bước.

Trước đó người phụ nữ Lưu Phi này còn chơi Kỷ Hi Nguyệt một vố, rõ ràng đã thống nhất với nhau là cùng đăng thông báo của đồn cảnh sát, cuối cùng cô ta lại đăng trước năm phút, khiến cô và Liễu Đông chịu tổn thất.

Lần này cô nhất định sẽ khiến cho hai người bọn họ biết thế nào là tổn thất!

Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói, Long Bân nhanh chóng lấy máy ảnh chuyên dụng ra chụp lấy chụp để. Khung cảnh là một mảnh hỗn loạn, xe cứu hỏa, xe cứu thương, xe cảnh sát đều có mặt ở đây.

Kỷ Hi Nguyệt đoán bên cô chậm hơn nhóm Lưu Phi ít nhất là mười phút, bởi vì ở đây gần Hương Thành hơn.

“Vương, Vương Nguyệt?” Ma Huy thấy Vương Nguyệt tới, có chút xấu hổ đánh tiếng chào hỏi.

Lưu Phi nhìn qua, cười khẩy một tiếng: “Aiyo, thì ra là thực tập sinh tài ba của Cảng Long đấy à. Nhưng ngại quá, lần này các cô đến muộn rồi.”

“Ơ? Thế cô viết xong bản tin rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, lúc này Lưu Phi vẫn đang soạn thảo văn bản bằng iPad, những bức ảnh chưa được đăng lên, hơn nữa số người chết và số người bị thương vẫn chưa được xác nhận, cho nên chắc chắn là chưa thể gửi đi.

“Tin tức là phải đưa đúng sự thật. Tôi đương nhiên là đang đợi số liệu được đưa ra. Nhưng các cô ngay cả ảnh còn chưa chụp thì nói gì tới viết được bản thảo, làm gì có khả năng nhanh hơn tôi được, haha. Ma Huy, anh đi chờ sẵn đi, số liệu vừa ra là phải báo cho tôi liền.”Lưu Phi quay qua nói với Ma Huy.

Trước đây Ma Huy cảm thấy cách làm việc của Lưu Phi có chút gian manh, nhưng sau đó được tuyên dương nên anh ta cũng không để ý đến việc này. Bây giờ dù sao mối quan hệ giữa hai đài cũng không mấy tốt đẹp nên anh ta cũng không muốn đạo đức giả như vậy nữa.

Anh ta xoay người đuổi theo xe cấp cứu.

Lúc này Liễu Đông và anh Béo cũng đã tới. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng kêu hai người đi thu thập tư liệu, còn bản thân cô thì leo lên xe anh Béo, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, năm người chết và hàng trăm người bị thương, một lát sau, bản thảo tin tức đã được viết xong.

Đợi Liễu Đông và Long Bân chụp ảnh xong chạy lại đây, Kỷ Hi Nguyệt chọn ra vài bức ảnh rồi nói: “Đã có số liệu tử  vong chưa?”

“Vẫn chưa!” Liễu Đông đáp, cậu cũng nhìn thấy Lưu Phi và Ma Huy, nỗi tức giận lần trước lại trỗi dậy, cậu thực sự hy vọng lần này có thể báo thù.

“Số liệu này phải chính xác nên họ không dám báo cáo bừa bãi.” Liễu Đông nói.

“Được rồi, các cậu đi canh đi, số liệu vừa ra thì lập tức giơ tay với tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói với bọn cậu.

Liễu Đông vội vàng chạy đi. Long Bân tiếp tục chụp ảnh. Dù sao sau bản tin này vẫn cần đưa các tin tức chi tiết có liên quan.

Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp nhập số liệu người chết là năm người vào bản tin, sau đó đưa mắt nhìn Lưu Phi.

Lưu Phi đang rất căng thẳng dõi theo Ma Huy, đột nhiên cô ta quay đầu  nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười nham hiểm với cô ta.

Lưu Phi bất chợt hoảng sợ, song cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Cho dù năng lực của Vương Nguyệt có giỏi đến đâu thì số liệu chưa ra, cô cũng không dám đăng bậy, cho nên cứ đợi bị sa thải đi.

Đây là tin tức xã hội nghiêm túc, không phải là tin ngẫu nhiên trên mạng, một khi đưa tin sai thì đó là vi phạm nguyên tắc,  hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Chương 386: Tranh thủ thời gian (III)

Hiện trường càng lúc càng hỗn loạn, người mỗi lúc một đông, bên tai mọi người đều là tiếng la hét hỗn loạn. Kỷ Hi Nguyệt đã viết xong bản thảo tin tức, ánh mắt dõi theo Ma Huy và Liễu Đông.

Sau đó khóe môi cô cong lên, nhấp chuột gửi đi.

Lộc Hùng là người nhận được thông báo đầu tiên, anh ta còn sốt ruột hơn cả Kỷ Hi Nguyệt.

Trong nháy mắt, các trang mạng và đài truyền hình thay nhau đăng tải tin tức. Đợi lúc Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên, Ma Huy đang đứng với Liễu Đông kích động chạy về phía Lưu Phi, giơ năm ngón tay lên.

Liễu Đông bên đây cũng giơ một bàn tay lên, có nghĩa số người tử vong là năm người.

Lưu Phi nhanh chóng nhập số liệu vào, đăng lên xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô ta quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, bày ra nụ cười khiêu khích.

Liễu Đông chạy lại, gấp gáp nói: “Chị Nguyệt, sao rồi? Chậm hơn bọn họ à?” Liễu Đông thầm trách bản thân không nhanh bằng tên Ma Huy.

“Không, chúng ta nhanh hơn.” Kỷ Hi Nguyệt cười, “Chuẩn bị tin tức liên quan thôi.”

“Vương Nguyệt, tôi đã chụp được rất nhiều ảnh. Cô có muốn phỏng vấn chủ  nhân của  mấy chiếc xe không bị ngã không?” Long Bân chạy tới hỏi.

“Ừm, mọi người đang chuẩn bị đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, xem ra tên Long Bân này cũng học khá nhanh đấy.

Bốn người cầm bút ghi âm chia nhau đi phỏng vấn. Đột nhiên Lưu Phi xuất hiện sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.

“Vương Nguyệt, làm sao có thể!?” Lưu Phi tức tối, lớn tiếng quát Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn cô ta với vẻ mặt hoang mang: “Lưu Phi, cô làm gì mà la hét um sùm vậy? Cái gì mà không thể?”

“Cô, cô không thể nào nhanh hơn tôi được! Rõ ràng tôi là người biết số liệu tử vong trước, tại sao lại có chuyện cô nhanh hơn tôi hẳn một phút!”

Lưu Phi suýt sụp đổ khi thấy tin nhắn của sếp gửi tới, bảo là Cảng Long đã đăng trước một phút.

“Tôi nhanh hơn cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt vờ vô tội mở di động ra xem, “Ồ, thật này, haha!”

“Cô, cô còn cười! Chuyện này không có khả năng được!” Lưu Phi tức giận suýt chút nữa vươn tay hất bay di động của Kỷ Hi Nguyệt.

Long Bân là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông cũng chạy lại. Anh Béo và Ma Huy nhìn thấy tình hình không ổn cũng chạy tới.

Sau đó mọi người đều biết là bản tin của Kỷ Hi Nguyệt nhanh hơn một phút.

“Chuyện này, không phải chứ?” Ma Huy cũng hết sức kinh ngạc, đưa mắt nhìn Liễu Đông. Anh ta biết Liễu Đông chậm hơn anh ta, làm sao có chuyện Vương Nguyệt nhanh hơn được?

Sau khi biết được số liệu tử vong, chỉ cần điền một chữ số vào có thể gửi đi ngay, vậy thì làm sao có chuyện nhanh hơn một phút?

“Haha, quá tốt rồi. Chị Nguyệt, cuối cùng lần này chúng ta cũng dẫn đầu rồi!” Liễu Đông vui vẻ bật cười, thật sự nở mày nở mặt.

“Ừm, có thể là mạng của tôi khá nhanh. Lưu Phi, xin lỗi nhé, lần này chúng ta đâu có hẹn đăng cùng nhau đâu!” Câu nói này của Kỷ Hi Nguyệt là đang nhắc khéo chuyện lần trước.

“Cô, các cô!” Lưu Phi tức đến run rẩy, sắc mặt của Ma Huy cũng rất khó coi.

“Wow, một triệu lượt xem rồi này. Chị Nguyệt, lần này chúng ta lại may mắn nữa rồi!” Liễu Đông hưng phấn nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười thầm, đây là tin tức của cấp trên đưa xuống, thực ra không được tính  vào thành tích, nhưng lần này nhanh hơn Hương Thành một phút, phỏng chừng ông sếp Lộc Hùng sẽ rất vui mừng.

Liễu Đông đương nhiên cũng biết, chỉ là muốn chọc cho Lưu Phi và Ma Huy sặc chết thôi.

“Chị Nguyệt đúng là chị đại của tin tức, có một số người giở thủ đoạn nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi.” Liễu Đông lại châm biếm, chuyện lần trước đối với cậu mà nói thực sự là đã bị đả kích rất lớn.

Bởi vì sự tín nhiệm giữa người với người đã bị chính khoảnh khắc đó phá vỡ. Vốn dĩ cảm thấy thế giới vẫn còn tươi đẹp, nhưng chính vì hành động lần đó của Lưu Phi, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự nham hiểm của lòng người, khiến cậu trở nên trưởng thành hơn.

Nơi làm việc quả thực tàn khốc như chiến trường.

Chương 387: Tranh thủ thời gian (IV)

Lưu Phi nhìn dáng vẻ vui sướng của bốn người Kỷ Hi Nguyệt mà tức đến chảy nước mắt. Cô ta không hiểu tại sao lại thua, rõ ràng là cô ta đến trước, viết bản tin xong trước, tại sao có thể thua Vương Nguyệt.

Lẽ nào bản thân thật sự không bằngVương Nguyệt? Cô ta dầu gì cũng là phóng viên xuất sắc của đài truyền hình Hương Thành mà.

Nhìn thấy cô ta run lên vì tức giận, Ma Huy chỉ có thể khuyên nhủ và an ủi mấy câu. Bởi vì sự việc đã ngã ngũ, bọn họ quả thực đã đi thua một nước cờ, bị mấy người Vương Nguyệt vượt mặt, nên tức giận cũng không có ích gì.

“Lưu Phi, đừng tức giận nữa. Lát về cứ nói với sếp là bên họ có bốn người, bên chúng ta làm sao có thể so với họ được.” Ma Huy tìm một cái cớ.

Lưu Phi căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Nguyệt, trong lòng không cách nào nghĩ thông suốt.

Lúc bốn người Kỷ Hi Nguyệt lên xe quay về đã là buổi trưa. Liễu Đông ngồi trên xe hưng phấn nói: “Chị Nguyệt, xem như lần này có thể phục thù rồi. Nhưng mà tôi cũng rất tò mò, chị Nguyệt, chị làm thế nào mà nhanh hơn bọn họ một phút vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Khả năng thứ nhất là tốc độ mạng của tôi quả thực nhanh hơn  bọn họ. Thứ hai là tôi chỉ gõ một chữ số 5 rồi gửi đi, còn Lưu Phi có thể là muốn gõ thêm vài chữ khác nữa, cho nên mới chậm hơn một chút. Thứ ba, là bên phía sếp của cô ta xét duyệt chậm một nhịp. Nhưng bất kể nói như thế nào thì lần này Lưu Phi và Ma Huy cũng cười không nổi rồi.”

“Đáng kiếp!” Liễu Đông và anh Béo đồng thanh lên tiếng.

“Kích thích thật đấy, thì ra làm tin tức lại thú vị như vậy!” Long Bân cười nói chêm vào.

Liễu Đông vội nói: “Quả thực rất kích thích, giành giật từng giây luôn ấy. Anh xem, nếu không phải chị Nguyệt nhanh tay mà để Hương Thành nhanh hơn chúng ta một phút, chắc chắn chúng ta lại bị sếp mắng cho tơi tả.”

“Tốc độ của các cậu thật sự rất nhanh. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ngành này. Rất tuyệt vời.” Thực ra Long Bân đã từng tiếp xúc với không ít nghề nghiệp, vì mục đích trở thành một cận vệ toàn năng, nhưng quả thực anh ta chưa từng tiếp xúc với nghề phóng viên này.

“Có gì mà tuyệt vời. Anh thấy đấy, sự cố này đã làm thiệt mạng biết bao nhiêu người. Đường vành đai này xây dựng chưa tới năm năm mà đã sụt lún, bên trong không biết có bao nhiêu người bỏ mạng rồi.” Liễu Đông thở dài.

“Vậy phải trình báo những ai là tội phạm tham nhũng, và lại có thêm một tin tức lớn nữa đúng không?” Long Bân nói.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, nhưng chưa có bằng chứng thì ai dám báo cáo bừa bãi. Điều tra kiểu này chỉ có cảnh sát mới có thể làm được. Kết quả sớm muốn gì cũng có, sau đó sẽ đưa ra thông báo. Chúng ta không cần tốn thời gian đi điều tra.”

“Ồ ồ.” Long Bân gật đầu nghe chỉ dạy.

“Chị Nguyệt, vậy sao chị còn tốn sức truy đuổi vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn ?” Liễu Đông cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững người, sau đó nói: “Đó là chuyện khác. Liên quan đến chị Trương Cầm nên tôi tò mò muốn biết chân tướng thôi.”

Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt lại muốn gọi cho Ngô Phương Châu để hỏi thăm tình hình một chút. Không biết tại sao Tần Hạo lại muốn vay nặng lãi của Dư Giang.

Chưa bắt được tên súc sinh Tần Hạo này, cô không cách nào an tâm được.

Bốn người ăn xong bữa trưa thì quay lại công ty, mệt mỏi nằm rạp trên bàn nghĩ ngơi chưa tới nửa tiếng, Kỷ Hi Nguyệt lại được Lộc Hùng gọi tới văn phòng.

“Vương  Nguyệt, sếp đài truyền hình Hương Thành mới gọi điện thoại cho tôi.” Lộc Hùng nói, “Bảo là phóng viên Lưu Phi bên bọn họ sau khi quay về thì khóc rất thảm thương, không hiểu tại sao tin tức của cô lại nhanh hơn cô ta một phút.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Sếp, chuyện này mà còn cần giải thích à? Cô ta làm việc lề mề tự nhiên đi trách tôi? Với lại, sếp, lẽ nào anh không muốn tôi nhanh hơn cô ta?”

Lộc Hùng bật cười: “Đương nhiên không phải. Nhưng Lưu Phi nói cô ta là người biết số liệu thương vong đầu tiên, chỉ điền vào là đăng ngay, mà sếp của cô ta cũng duyệt ngay lập tức, vậy thì làm sao lại chậm hơn một phút. Cô ta muốn suy sụp luôn rồi.”

Chương 388: Lý do vay mượn (I)

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai bật cười: “Cô ta suy sụp đâu liên quan đến tôi. Chuyện lần trước không tìm cô tính sổ, tôi mới là người suy sụp hơn mới phải chứ?”

Lộc Hùng đương nhiên cũng biết chuyện lần đó. Anh ta còn dạy cho Vương Nguyệt và Liễu Đông biết thương trường như chiến trường, đừng dễ dàng tin tưởng đối thủ.

“Người ta gọi hỏi thử tôi ấy mà. Xem cô ta chậm ở đâu để cải thiện. Sếp của bọn họ đã gọi điện tới, cùng là người quản lý nên tôi cũng ngại, cho nên mới tìm cô hỏi thử một chút. Nhưng lần này cô làm rất tốt, haha. Hồi nãy tôi còn lo là không nhanh bằng bọn họ đấy.”

Lộc Hùng rất vui, càng ngày càng hài lòng về Vương Nguyệt, nghĩ bụng cấp trên coi trọng Vương Nguyệt như vậy âu cũng có lý do cả rồi.

Kỷ Hi Nguyệt về lại chỗ ngồi. Long Bân xích lại thần bí hỏi: “Sếp khen cô à?”

“Khen cả hai nhóm của tôi và Liễu Đông.” Kỷ Hi Nguyệt cười.

Liễu Đông nghe thấy cũng vui vẻ bật cười, may mà Vương Nguyệt đã gọi cậu kịp thời, để cậu có cơ hội tham gia vào bản tin lớn như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp đồ đạc xong thì điện thoại báo tin nhắn tới. Cô đánh mắt xem, là Ngô Phương Châu.

Còn đang định tìm anh ấy nữa chứ, cô vội vàng đứng lên, cầm ba lô chuẩn bị đi: “Tôi ra ngoài một chuyến đây.”

Liễu Đông còn phải làm các tin tức liên quan, cho nên không để ý. Nhưng Long Bân vừa nghe là lập tức theo đuôi Kỷ Hi Nguyệt liền.

“Tôi đi giải quyết chút chuyện, anh không cần phải theo tôi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, tên này chẳng lẽ lúc nào cũng muốn theo sát cô hay gì?

“Vương Nguyệt, đã nói trong giờ làm việc tôi phải đi theo cô mà, bất kể là cô làm việc gì. Có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo, lỡ như bị báo cáo lên trên, tôi nhất định sẽ bị bố tôi lột da.” Long Bân vội nói.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết trợn mắt nhìn anh ta: “Anh xem hồ sơ vụ tai nạn trên cầu Ginag Sơn chưa?”

“Xem rồi, vụ tai nạn này có lẽ là do người cố ý làm ra.” Long Bân nói.

“Ừm, bên cảnh sát có tình hình muốn thông báo,  nên tôi sẽ qua đó một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Long Bân trố mắt: “Vậy thì cô càng phải dẫn tôi theo, vì đây là công việc!”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, cuối cùng bất lực gật đầu: “Vốn dĩ là tôi với Liễu Đông theo vụ này. Tôi không biết phải giải thích sao với cậu ấy đây.”

“Bây giờ cậu ấy đang bận bù đầu chuyện đường vành đai trong, cô đừng bận tâm.” Long Bân nhún nhún vai, dáng vẻ có chút vô lại.

Tới khu xe đạp công cộng, Long Bân nhăn mặt nói: “Cô không có xe à?”

“Không có! Không đạp thì anh quay về văn phòng đợi tôi đi.” Kỷ Hi Nguyệt đạp xe bỏ đi.

Long Bân vội vàng tìm một chiếc xe đạp theo. Xem ra anh ta phải xuất chiêu thôi, nếu không suốt ngày cứ dầm mình ngoài đường như vậy, gương mặt điển trai sẽ trở thành Bao Công mất.

Thoáng chốc đã đến đồn cảnh sát. Lúc gặp Ngô Phương Châu, Ngô Phương Châu thấy Long Bân thì thoáng giật mình: “Vương Nguyệt, lại đổi cộng sự à?”

“Đúng vậy, là người cấp trên điều xuống. Tôi cũng rất sầu não. Liễu Đông là người rất có  năng lực, nhưng bây giờ cậu ấy phải làm việc độc lập, cũng coi như là được thăng chức.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với anh ấy.

Ngô Phương Châu nhìn dáng vẻ giả vờ xấu xí của cô, liền nhớ đến bức ảnh xinh đẹp trên trang web của trường cô. Anh ấy thực sự không hiểu, rõ ràng đang là một cô gái xinh đẹp, tại sao lại biến mình trở nên xấu xí như vậy.

Lời giải thích duy nhất đó là cô không muốn mọi người biết mình là con cưng của chủ tịch Kỷ Thượng Hải của tập đoàn Kỷ Hải.

“Hôm nay gọi cô tới là vì tôi đã tìm ra lý do tại sao Tần Hạo lại vay nặng lãi.” Ngô Phương Châu làm quen với Long Bân xong, ba người cùng ngồi xuống bàn làm việc của anh ấy bắt đầu nói chuyện chính.

Hai mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Lý do là gì?”

“Năm kia và năm rồi Tần Hạo liên tiếp mượn khoảng một triệu tiền nặng lãi, có hẳn biên lai. Lần cuối cùng cũng chính là lần trước, mượn một triệu nhưng Dư Giang không đồng ý. Nhưng tôi  không chắc là Dư Giang có nói dối về lần cuối cùng hay không.”

Chương 389: Lý do vay mượn (II)

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Cũng chính là hai năm nay liên tục mượn một triệu nhân dân tệ? Mà không đúng, với tiền lương và tiền thưởng của anh ta thì một năm đã có một triệu tệ rồi chứ?”

Ánh mắt của Ngô Phương Châu khẽ lóe lên: “Chính xác. Tôi đã điều tra nguồn thu nhập của anh ta. Ở Bất Động Sản Kỷ Tinh, thu nhập thời điểm bắt đầu là bốn ngàn nhân dân tệ, đến bây giờ là năm mươi ngàn nhân dân tệ một tháng, cộng thêm tiền thưởng cuối năm của năm ngoái là ba mươi vạn nhân dân tệ, vị chi mấy năm nay anh ta cũng kiếm được không ít tiền.”

Long Bân ngắt lời: “Vậy có mua nhà mua xe không? Mà cũng không đúng, nếu như vậy thì cho vay mới phải, chứ đâu cần đi vay nặng lãi nhỉ?”

Ngô Phương Châu gật đầu: “Đúng  vậy, nhà và xe của anh ta tương đối cao cấp, nhưng thực tế là nó được mua bằng một khoản vay. Số tiền phải trả hàng tháng là hơn hai vạn, vì vậy tiền lương của anh ta không có vấn đề.”

Kỷ Hi Nguyệt trở nên lo lắng, Ngô Phương Châu tiếp tục nói: “Lý do anh ta vay nặng lãi là vì em trai của anh ta.”

“Em trai? Em trai của anh ta không phải đang ở thành phố Châu sao? Với lại còn ít khi lui tới  mà?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ Ngô Phương Châu đã từng nói qua.

Ngô Phương Châu khẽ gật đầu, nói: “Em trai của anh ta năm ngoái bị tai nạn hỏa hoạn, vết bỏng rất nghiêm trọng, khó khăn lắm mới giữ lại được mạng sống, nhưng phần mặt và cơ thể cần phải ghép da. Tần Hạo vay nặng lãi là để cho em trai được ghép da.”

“Cái gì?!” Kỷ Hi Nguyệt thất kinh, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi tầm suy nghĩ của cô.

“Điều thú vị là vết bỏng của cậu em trai là do đi giải quyết công việc giúp Tần Hạo, vì lẽ đó nên Tần Hạo rất áy náy, cho nên mới giúp người em thay da theo từng giai đoạn, nhưng chi phí phẫu thuật chỉnh hình không hề thấp. Bọn họ làm ở bệnh viện chỉnh hình Mỹ Thần ở thành phố Châu, phí điều trị mỗi lần tôi cũng đã điều tra, tương đương  với số tiền mà anh ta vay nặng lãi.”

Đôi mắt sau cặp kính gọng lớn của Kỷ Hi Nguyệt nheo lại, lẽ nào Tần Hạo thật sự vô tội?

“Em trai của anh ta giúp anh ta giải quyết công việc, là giải quyết công việc gì?” Long Bân đột nhiên cau mày hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Long Bân. Ngô Phương Châu nói: “Tần Hạo nhờ em trai đi thu tiền nhà, nhưng tiền nhà không thu được mà căn nhà đó còn cháy, khách thuê cũng chết. Vụ án này ở thành phố Châu cũng không nhỏ đâu.”

“Sao cơ? Chết người?” Tim Kỷ Hi Nguyệt co lại.

“Đúng vậy. Người thuê nhà đã tử vong, do hơi gas nổ mạnh. Nếu không phải lúc đó mẹ của Tần Hạo qua tìm thì e là em trai của anh ta cũng đã chết rồi.” Ngô Phương Châu thở dài.

Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt rối bời, cô cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tần Hạo thì không loại trừ  khả năng mưu sát.

“Sau khi cứu được mạng sống, em trai anh ta cứ đòi sống đòi chết, bởi vì vết bỏng rất kinh khủng, cho nên Tần Hạo đã hứa sẽ cho cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ, vì vậy mới có chuyện hai năm nay Tần Hạo liên tục vay nặng lãi. Tuy nhiên, Dư Giang cho biết số tiền mỗi lần vay mượn không lớn và lãi suất cũng không quá cao, cho nên Tần Hạo vẫn đủ khả năng trả lại.”

Long Bân lại tò mò hỏi: “Nổ hơi gas, vậy chắc bình gas nhỉ. Nhà ở nông thôn sao?”

“Là căn nhà tự xây ở ngoại ô thành phố Châu. Mấy năm trước mẹ và em trai của Tần Hạo đã chuyển đến một căn hộ nhỏ trong thành phố, vì vậy căn nhà cũ ở ngoại ô do Tần Hạo đứng tên, anh ta cho người làm công thuê.”

“Vậy căn nhà đó bây giờ thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Vẫn còn đấy, nhưng sau khi xảy ra vụ nổ thì không còn ai đến thuê nữa nên để trống, đó là một ngôi nhà cũ hai tầng.” Ngô Phương Châu thực sự điều tra rất tỉ mỉ.

“Người chết là lao động nhập cư sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Ngô Phương Châu gật đầu: “Là hai vợ chồng làm thuê cho một công xưởng gần đó.”

“Hai người?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.

“Phải, cả hai người đều chết, rất đáng thương, cũng may là không có con.” Ngô Phương Châu thở dài.

“Sao bình gas lại phát nổ nhỉ? Hơn nữa lúc khí gas rò rỉ không ngửi thấy được sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu điểm này.

Ngô Phương Châu đáp: “Tài liệu được chuyển đến máy tính của tôi chỉ viết như vậy, còn muốn biết cụ thể thế nào thì phải đích thân qua đó xem mới biết được.”

Chương 390: Lý do vay mượn (III)

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Tiểu Ngô, anh vẫn qua đó điều tra sao?”

“Vụ án này đã khép lại, có lẽ là tai nạn ngoài ý muốn, không có khúc mắc gì. E là cấp trên sẽ không đồng ý để tôi qua đó lật lại bản án. Vương Nguyệt, lẽ nào cô cảm thấy sự cố này có vấn đề?”

Kỷ Hi Nguyệt không đáp lại, nhưng gương mặt rất ảm đạm, cuối cùng nói: “Tôi chỉ cảm thấy vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn không đơn giản như vậy, và Tần Hạo cũng không phải là con người thật thà.”

“Vụ án này sẽ được tiếp tục được điều tra, cô yên tâm đi. Nếu Tần Hạo thật sự phạm tội thì sớm muốn gì anh ta cũng bị bắt thôi.” Ngô Phương Châu rất muốn hỏi tại sao cô lại kiên quyết điều tra Tần Hạo như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải?

Nhưng Bất Động Sản Kỷ Tinh là do chú hai của cô quản lý, cô cũng chưa bao giờ tham gia vào công việc làm ăn của gia đình, tại sao lại quan tâm như vậy?

Anh ấy đã điều tra qua, cô và Tần Hạo căn bản không quen biết nhau, thế thì thành kiến lớn như vậy là do đâu?

Sau khi Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi đồn cảnh sát, Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt cứ băn khoăn ngổn ngang thì hỏi thăm: “Vương Nguyệt, có vẻ cô rất căng thẳng về vụ án này?”

“Bởi vì tôi rất có lòng tin vào trực giác của mình. Vụ tai nạn giao thông này tuyệt đối không phải tai nạn đơn thuần, chắc chắn Tần Hạo đã giở trò.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Cô tin tưởng trực giác của mình đến vậy sao? Phải kể đến bằng chứng chứ?” Long Bân rất muốn cười.

“Bây giờ không phải đang tìm bằng chứng sao?” Kỷ Hi Nguyệt không có tâm tư đi chấp nhất kiểu tò mò trẻ con này.

“Chi bằng chúng ta đi điều tra thử vụ nổ khí gas ở thành phố Châu xem sao?” Mắt của Long Bân sáng lên.

Kỷ Hi Nguyệt đang định bước ra ngoài, đột nhiên dừng bước xoay người nhìn Long Bân.

Long Bân bị cô làm cho hết hồn, phát hiện ánh mắt của cô dưới cặp mắt kính vô cùng sắc bén, anh ta cũng rất kinh ngạc. Tiêu Ân nói, Vương Nguyệt này chẳng qua chỉ là ngụy trang của cô thôi, thực chất cô là một đại mỹ nhân.

Đôi mắt sau tròng kính của cô lúc này đang mở to hết cỡ, còn rất lấp lánh, nếu không bị lớp kính cản trở thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

“Tại sao anh lại có suy nghĩ  này?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi anh ta.

Long Bân lập tức làm động tác đặc trưng của mình, hai tay đưa lên một cách phóng khoáng vuốt ngược mái tóc: “Kích thích, tôi vừa nghe là đã cảm thấy kích thích rồi. Chẳng phải rất thú vị sao?”

Kỷ Hi Nguyệt cũng đến chịu, nhưng trong lòng cô quả thực đã bị lay động.

Tần Hạo kêu em trai đi thu tiền nhà, nhưng kết quả em trai lại bị thương, còn có cái chết của đôi vợ chồng. Chuyện này nói ra đều cảm thấy trùng hợp đến kỳ lạ đúng không?

Hay là do Tần Hạo mạng lớn, ngày đó không tự mình đi thu tiền nhà?

Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ, trong lòng càng lạnh. Với tính cách lạnh lùng tàn nhẫn của Tần Hạo, có khi nào sẽ hãm hại chính em trai ruột của mình không?

Cô cảm thấy loại súc sinh như Tần Hạo thì việc gì cũng có thể làm ra được.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận