Lọc Truyện

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

 Chuông Huyền Âm mạnh mẽ áp xuống lại bị công kích bực này chấn bay. Thân chuông đầy vết nứt, hoa văn tán loạn, ngọn lửa màu vàng bùng lên, tràn đầy khí tức khủng bố khiến lòng người hãi hùng khiếp đảm.

Nó đang không ngừng rung động, giống như sắp nổ tung.  

 

Lâm Nhất vừa thoát khỏi sự khống chế ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn.  

 

Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ hoảng sợ, không kịp nữa, chuông Huyền Âm này sắp nổ rồi. Nhưng hắn đã mất hết sức lực, hoàn toàn không thể tránh né.  

 

Lúc này, một bóng dáng màu đỏ vung cánh nhào vào người hắn.  

 

“Không… Không… Không!!!!”  

 

Sắc mặt Lâm Nhất thoáng chốc tái nhợt, người cũng không ngừng run rẩy, phát ra tiếng gào tuyệt vọng, muốn ngăn cản.  

 

Ầm!  

 

Chuông Huyền Âm nổ tung, nó giống như một mặt trời phát nổ giữa không trung, bộc phát ra năng lượng đáng sợ vô cùng vô tận. Bầu trời đó trở nên cực kỳ nhức mắt, ánh sáng sáng rực, từ cách đó nghìn dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.  

 

Ầm!  

 

Thiên địa run rẩy, khu vực trong phạm vi nghìn dặm đang tràn đầy sức sống chợt như biến thành một vùng đất chết, không còn chút sinh khí nào.  

 

Trong hố sâu, một bóng người lảo đảo đứng lên, người đó là Lâm Nhất, áo quần hắn rách rưới, khuôn mặt đen nhẻm, nhưng hắn chẳng hề để tâm, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.  

 

Trong tầm mắt là rất nhiều đoạn tay chân cụt, trước mắt Lâm Nhất tối sầm, gần như sắp ngã xuống.  

 

Thịch! Thịch!  

 

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng tim đập nên vội vàng lấy lại tinh thần, tập trung nhìn lại. Trong mảnh đá vụn trước mặt có chôn một cái kén máu tựa như trứng rồng, bên trong tràn đầy sức sống, tiếng tim đập vang lên từ đó.  

 

“Tiểu Hồng!”  

 

Lâm Nhất vội vàng tiến lên, ôm lấy kén máu rồi lại vội vàng rời đi.  

 

Phụt!  

 

Mấy người Tần Húc đã lùi lại cả trăm dặm nhưng vẫn bị ảnh hưởng, phun máu bay ngược ra xa, vô cùng chật vật.  

 

“Đây…”  

 

Sau khi cố đứng dậy, bọn họ nhìn cảnh tượng trước mặt, đều sợ đến mức nói không nên lời.  

 

Quá đáng sợ.  

 

Núi rừng trước đó vẫn tràn đầy sức sống đều đã trở thành một đống đổ nát, không còn chút sinh khí. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn không thể tin tưởng được.  

 

Trần Tử Ngọc sa sầm mặt, hắn ta không nói một lời, nhanh chóng di chuyển về phía trung tâm.  

 

Không lâu sau đó, hắn ta đã đi tới đáy của hố sâu.  

Vù! Vù! Vù!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận