Lọc Truyện

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

 Đồng thời, bọn họ như sực tỉnh khỏi cơn mê, khảo nghiệm của ba thế lực lớn nào phải trò đùa.  

 

Đừng nói mấy lời ngu ngốc, nếu không… thứ vứt đi có thể là tính mạng.  

 

“Đồ vô dụng, tưởng rằng lôi đài của Thiên Yêu Các là nơi mà mèo chó nào cũng leo lên được à? Để ta!”  

 

Trên sườn núi yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường, mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, những tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.  

 

“Là Tần Húc!”  

 

Người vừa phát ra tiếng cười khẩy kia chính là Tần Húc – một trong thất tú Thiên Lăng.  

 

Tần Húc rất ngông cuồng!  

 

Há miệng liền gọi người thanh niên khiêu chiến thất bại kia là vô dụng, hắn ta liên tục cười khẩy, một thân duệ khí tùy ý phóng thích, có vài phần ngạo mạn.  

 

Không ai dám xem nhẹ hắn ta, càng không ai lên tiếng phản bác.  

 

Mỗi một người trong thất tú Thiên Lăng đều nổi danh ngạo mạn, ương bướng, lại hung hăng ngang ngược, cực kỳ bá đạo, ở thành Thiên Lăng, bọn họ nói một, không ai dám nói hai. Đám người này vẫn luôn kiêu ngạo, không để ai vào mắt.  

 

Nhưng ở trong thành, danh tiếng của bọn họ rất tốt, bởi vì bọn họ là thất tú Thiên Lăng, là niềm kiêu hãnh của thành Thiên Lăng. Thất đại tân tú, mỗi một người đều có thiên phú dị bẩm, thực lực siêu quần, chính là những nhân tài kiệt xuất vạn người có một.  

 

“Không ngờ Tần Húc lại ra mặt sớm như vậy, không có ý định xem xét tình hình à”.  

 

“Đúng rồi, lôi đài của ba thế lực lớn không có cái nào là đơn giản cả, không dễ dàng như vẻ ngoài đâu. Ngẫm lại, người kia chết thảm quá, lại nói, tên Tần Húc này cũng quá tự tin rồi!”  

 

“Ha ha, nhưng hắn là Tần Húc, một khi đã đứng dậy ắt có mười phần chắc chắn, nhất định sẽ không làm mất mặt thành Thiên Lăng ta!”  

 

Tần Húc rất được yêu mến tại Thành Thiên Lăng, trong vô số âm thanh bàn tán, có rất nhiều người ca ngợi hắn ta.  

 

Các vị cao tuổi của Tần gia cũng nở nụ cười bình thản, hiện tại chính là cơ hội cho Tần Húc, và cũng là cơ hội của Tần Gian.  

 

Lâm Nhất đứng trong đám đông, hắn mặc một bộ đồ trắng, mang một cái mặt nạ màu trắng, không vác theo hộp đựng kiếm mà nắm chặt kiếm Táng Hoa trong tay. Trà trộn giữa đám đông, với vẻ ngoài hiện tại, hắn cũng không quá nổi bật.  

Nhìn thấy Tần Húc xuất hiện, sát ý lạnh lẽo bộc phát từ trên người Lâm Nhất.  

 

Hắn nhớ rất rõ tên này.  

 

Ngày đó, Lâm Nhất bị chuông Huyền Âm trấn áp, tên này tỏ thái độ cực kỳ hống hách, gọi Lâm Nhất là Kiếm Nô, còn bảo hắn đáng phải chịu nỗi nhục này, chẳng thể trách ai.  

Nhấn Mở Bình Luận