Lọc Truyện

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Lại một hồi sau, hai huynh đệ Kim Triển và Kim Dực cùng xuất hiện, bọn họ lựa chọn lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang.

Hai người đã động đến chín thanh trường kiếm, mỗi người thi triển chiêu thức và thủ đoạn của mình, sau một hồi giao đấu, trả giá bằng chút thương nhẹ trên người, cuối cùng bọn họ cũng đã thông qua được bài kiểm tra, bước lên lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang.  

 

Tiếp sau đó, Cổ Dương xuất chiến.  

 

Hắn ta cũng giống như huynh đệ Kim gia, lựa chọn lôi đài Bắc Tuyết Sơn Trang, nhưng lại đánh động đến mười thanh trường kiếm, gây ra từng tràng tiếng hô kinh ngạc.  

 

Đúng vào lúc tất cả mọi người đang sợ hãi thay cho hắn ta thì trên người hắn ta bỗng bùng lên một luồng uy áp khủng bố, một thanh trường kiếm được tám luồng Huyền quang quấn xung quanh bỗng treo trên đỉnh đầu hắn ta.  

 

Thanh kiếm kia lạnh lẽo như động huyệt, kiếm mang lạnh lẽo, có sát ý sắc bén vô cùng.  

 

Một kiếm treo giữa trời, dựa vào kiếm Võ hồn Huyền cấp bát phẩm mà hắn ta đã chống lại được đòn tấn công của mười thanh trường kiếm, sau đó đáp xuống lôi đài.  

 

Ánh mắt nhà huynh đệ Kim gia loé lên, hơi lộ vẻ không vui.  

 

Hai người bọn họ cũng chỉ kinh động được đến chín thanh trường kiếm trong trận, mà Cổ Dương này lại có thể khiến mười thanh kiếm phải xuất ra, rõ ràng là đã áp đảo bọn họ.  

 

Quả nhiên như vậy, trên vị trí ngồi của Bắc Tuyết Sơn Trang, ánh mắt của rất nhiều trưởng lão đều đổ về phía Cổ Dương, mặt đầy ý cười, khẽ gật đầu.  

 

Có rất nhiều người thầm lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm.  

 

Bọn họ xem đến tận bây giờ coi như đã hiểu ra một chút. Ba đại thế thực này đồng thời thu nhận đồ đệ, khí thế chắc chắn càng nổi trội, cũng có thể coi như một việc trọng đại.  

 

Nhưng võ đài này lại giống như đã được chuẩn bị sẵn dành riêng cho Thất tú Thiên Lăng vậy.  

 

Bây giờ năm người đã thông qua kiểm tra, mà không hề có ngoại lệ, đều là những nhân tài yêu nghiệt trong số Thất tú Thiên Lăng. Còn về bọn họ, chẳng bất ngờ chút nào, tất cả đều trở thành khán giả, võ đài này chỉ có Thất tú Thiên Lăng là vai chính.  

 

Cuộc kiểm tra vẫn tiếp tục, cảnh tượng càng tàn khốc hơn cũng lại xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.  

 

“Ngươi cũng xứng để đứng chung với ta? Cút ra ngoài!”  

 

Mấy người may mắn thông qua kiểm tra, vừa mới đặt chân được lên lôi đài còn chưa kịp thở một hơi lấy sức thì đám người Tần Húc bên trên lôi đài đã lộ vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên ra tay đánh bay người may mắn thông qua kiểm tra nọ ra khỏi lôi đài.  

 

Cả một hàng người thông qua kiểm tra vốn đã bị thương không nhẹ, lại còn bị trúng đòn tấn công nặng như thế, nhẹ thì ngũ tạng nứt toác, nặng thì chết một cách nhục nhã.  

Nhưng trưởng lão của ba đại thế lực kia lại vẫn mặt lạnh không có chút biểu cảm nào. Hoặc có lẽ, trong mắt bọn họ, đây cũng là một vòng kiểm tra.  

 

Người có thể đứng đến cuối cùng trên lôi đài chính là người lọt được vào mắt xanh của bọn họ.  

 

Tình huống thê thảm như vậy làm dậy lên làn sóng bàn tán, trong tiếng rì rầm, hai người còn lại của Thất tú Thiên Lăng là Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc cùng đồng thời bước ra  

Nhấn Mở Bình Luận