Lọc Truyện

Em Chồng Anh Đừng Qua Đây

Chuyện vợ chồng nên làm?

Khả Hân lúc này mới ý thức được câu nói của ‘Vĩ Thành’ là nói về chuyện gì, cô từ trên đùi anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngại ngùng:

“Anh Vĩ Thành, anh đừng nói vậy có được không?”

Lần này cũng như lần trước, Khả Hân vẫn có ý muốn từ chối nhưng lần này cô lại dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng mà hỏi ý ‘Vĩ Thành’ khiến cho anh thiếu chút nữa đã không định trêu ghẹo cô nữa.

“Em cũng gả cho anh rồi, chúng ta đã là vợ chồng, em trốn tránh chuyện này là vì em chê anh xấu xí sao?”

“Không có, em không có chê gì anh hết.” – Khả Hân vội vàng giải thích, hai tay không biết làm sao cứ nắm chặt lấy nhau – “Em xin lỗi, là do em chưa chuẩn bị tâm lý.”

Lâm Vĩ Phong thật sự rất thích nhìn thấy dáng vẻ e thẹn hai má ửng hồng này của cô, tựa hồ lúc này anh chính là một con sói xám đang cùng chú cừu nhỏ của mình chơi một trò chơi thú vị.

“Chuyện này có cái gì mà phải chuẩn bị tâm lý, em chỉ cần ngoan ngoãn nằm xuống đó mọi chuyện còn lại cứ để cho anh.” – Giọng của anh khàn khàn trầm thấp càng làm cho câu nói thêm phần ái muội.

Khả Hân càng nghe càng đỏ mặt, xấu hổ tột độ, cô cứ nghĩ hiện tại Vĩ Thành hành động không được thuận tiện chắc hẳn không có nhu cầu đối với mấy chuyện hoan ái của vợ chồng kia. Không ngờ anh lại nhất định muốn làm với cô như vậy, Khả Hân thật lòng thấy có hơi sợ.

“Vĩ Thành, chúng ta có thể tạm thời làm bạn trước không? Dù sao thời gian của chúng ta còn rất nhiều, từ từ thân thiết sẽ tốt cho sự phát triển tình cảm của chúng ta hơn mà.” – Khả Hân vẫn tìm cách thoái thác.

“Đừng gọi anh là Vĩ Thành!” – Anh đột nhiên nghiêm giọng.

Khả Hân nhìn sâu vào mắt anh cảm thấy có cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ, giống như khi nãy anh gằn giọng nói khiến cô cảm thấy mình từng nghe qua kiểu nói này nhiều lần rồi. Nhưng bọn họ rõ ràng chỉ nói chuyện mới có hai lần, làm sao cô có thể cảm thấy quen thuộc được.

“Không gọi anh là Vĩ Thành, em có thể gọi anh là gì?”

Lâm Vĩ Phong nghiêng mặt qua một bên không nhìn thẳng cô, trầm giọng phun ra hai chữ ‘Ông xã’.

Khả Hân ngại ngùng không dám gọi, hai từ ông xã này thật sự quá thân mật, hơn nữa đến bây giờ Vĩ Thành vẫn chỉ là một người đàn ông mới quen biết với cô mà thôi.

Lâm Vĩ Phong thấy cô cứ chần chừ mãi không gọi trong lòng có chút không vui nhưng cũng không muốn bức ép cô làm gì. Anh chỉ nghĩ nhân lúc này có thể mượn cớ thử dò hỏi cô.

“Nhìn em chần chừ như thế hẳn là em cũng không tự nguyện gả cho một kẻ tàn phế như anh, nhà họ Đặng ép buộc em sao?”

Khả Hân trầm mặt, cúi đầu suy tư, cô biết nếu lúc này nói mấy lời hoa mỹ thì lại càng giả dối xáo rỗng. Quan trọng đây là cuộc nói chuyện chân thành đầu tiên giữa cô và anh, cô không nên nói dối.

“Em thật sự tự nguyện gả đến đây, công ơn dưỡng dục của chú em không thể không trả.”

Câu này của Khả Hân vô cùng rõ ràng, cô tự nguyện gả đến đây là bởi vì trả món nợ ân tình cho Đặng Thế Tùng, mặc dù không phải ý của cô nhưng cô không oán không trách. Lâm Vĩ Phong nheo mắt nhìn cô, giọng nói trở nên lãnh đạm:

“Vậy sau này em tính thế nào? Ở lại nhà họ Lâm đến già? Chết đi trở thành con ma nhà họ Lâm?”

Chết già ở đây, ý tứ của anh chính là như vậy. Khả Hân tất nhiên nghe hiểu, cô không dám ngẩng đầu lên cũng không dám phản bác, sự thật này có lẽ là chuyện không thể thay đổi nữa rồi. Khả Hân cũng đã từng sợ, từng tiếc thương cho chính mình. Cô còn rất trẻ, cô còn chưa được nhìn ngắm thế giờ vậy mà cả đời đã định phải chôn chân trong bốn bức tường của một căn biệt phủ lạnh lẽo.

Nhưng cuộc sống này vốn dĩ là như vậy, không phải lúc nào hiện thực cũng đồng dạng với mong ước của bản thân. Khả Hân cắn môi, nói ra một câu:

“Chắc là vậy.”

Lâm Vĩ Phong thật sự không đoán ra người ở trước mặt là một cô gái tâm hồn sạch sẽ đơn thuần hay là một người mưu mô giấu mình quá kỹ. Anh không phải không muốn tin cô nhưng cái giá phải trả cho việc đặt niềm tin sai chỗ quá đắt. Anh không thể làm liều được.

“Khả Hân, dù sao em cũng đã gả đến đây rồi, em cứ an tâm làm người phụ nữ của anh đi.”

Lâm Vĩ Phong thấy cô vẫn đang co người lại, môi hồng mím chặt thật sự khiến chọc cho người khác phải yêu thương nên mới nói một câu để Khả Hân an lòng.

Khả Hân cũng rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy lấy khay thức ăn trên tủ qua:

“Để em giúp anh ăn tối, em sợ để một lát nữa sẽ nguội mất. Hôm nay dì Ba hầm móng heo, mềm lắm, cho vào miệng là tan ngay, món này giàu collagen, có lợi cho quá trình tái tạo da nữa.”

Khả Hân tự mình thử trước một ít sau khi thấy độ ấm vừa phải mới đưa muỗng tới bên miệng ‘Vĩ Thành’. Anh nếm qua một muỗng, không có mùi vị gì cả, vô cùng khó ăn, bởi vì đây vốn dĩ là nấu cho anh trai. Nhưng trước mắt lại là một Khả Hân quá dịu dàng chu đáo, từng muỗng từng muỗng đều cẩn thận thổi qua mới đưa cho anh, Vĩ Phong chỉ có thể cắn răng ăn hơn nửa bát.

“Sau này hãy để những chuyện chăm lo ăn uống của anh cho em, Vĩ Phong mỗi ngày đều phải đi làm, không nên làm phiền cậu ấy nữa, em cũng muốn được chăm sóc cho anh.” – Khả Hân đem điều vẫn luôn đặt ở trong lòng nói ra.

Trong lòng Vĩ Phong rõ ràng có chút cảm động nhưng miệng vẫn lạnh nhạt như cũ:

“Em đang muốn chia rẽ tình cảm anh em của chúng tôi?”

“Ý em không phải như vậy, em là vợ của anh, chăm sóc anh chính là bổn phận của em. Vĩ Phong sau này cũng sẽ kết hôn sinh con, em chỉ là lo lắng chậm trễ chuyện cá nhân của cậu ấy.”

Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, anh có thể nhìn ra trong mắt của Khả Hân không có tình yêu hay tình ý gì nhưng lại có sự thật tâm. Cô nghĩ rằng cả đời này có lẽ sẽ chăm sóc cho Vĩ Thành, vậy nên mới muốn từ từ học tập, muốn bản thân có thể gánh vác chuyện này thay cho Vĩ Phong.

Đây cũng là một điểm hấp dẫn của cô trong mắt anh.

“Đêm nay anh sẽ ngủ lại đây.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận