Lọc Truyện

Em Đừng Hòng Chạy

Khung cảnh bên khu C lúc này vô cùng yên tĩnh, ngột thở đến đáng sợ. Một người sĩ quan bước lại về phía A Tứ thủ thỉ vào tai anh gì đó khiến anh vội vã quay người rời đi.

- Trịnh Khương bị bắt cóc rồi, người đối diện là giả. Một nửa theo Anh Tứ quay về, một nửa chia ra hành động xử lý đám giả mạo phía trước.

- Rõ.

Cảnh Tứ vừa lên xe người sĩ quan cũng vội vàng bước lên theo sau. Dáng vẻ vội vàng nhìn xuống máy tính của người vệ sĩ trên xe.

- Bật định vị của em ấy lên.

- Anh Tứ, định vị em ấy bị bọn chúng phát hiện …tắt rồi.

Cảnh Tứ tức giận ném bộ đàm trên tai xuống, hai tay anh siết chặt lấy nhau. Vẻ mặt đáng sợ hơn bao giờ hết.

- Nghe đây, chia đội làm năm nhóm lật tung khu C và B lên tìm con bé. Tuyệt đối không được để Ngũ Cảnh biết chuyện.

- Vâng.

" Trịnh Khương chờ bọn anh, anh Tứ sẽ đến cứu em ngay thôi. "

Một dòng tin nhắn bất chợt gửi đến máy tính của bọn họ.Nội gián của chúng mày xinh lắm. Tao rất muốn chơi thử một lần.- Mẹ nó! Anh Ngũ,chúng nó đe dọa mình.Mày đủ nhanh để đến nhà kho 951 khu B may ra anh em tao sẽ tha cho nó hhahahhhahahhah

Cảnh Tứ vứt toàn bộ súng trên người xuống. Chỉ giữ một khẩu súng lục và một con dao ngăm trong người …

- Anh Tứ, như vậy không phải rất nguy hiểm sao?

- Nguy hiểm nhưng cứu được con bé vẫn là trên hết. Cậu về căn cứ triệu tập người, tôi đến đó trước.

Người sĩ quan gật đầu rồi lên xe lao nhanh về phía Khu A. A Tứ thấy đồng đội rời đi liền liếc mắt với ba tên đàn em lên xe vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

- -----

Khu B.

Một cô bé ở độ tuổi vị thành niên mặc độ đồ đen tuyền đang bị chói chặt người trên chiếc ghế gỗ giữa nhà kho. Bao quanh cô bé là đám người lạ mặt cầm vũ khí cẩn thận quan sát bên ngoài.

Trên nét mặt cô bé chưa từng có dấu hiệu sợ hãi. Cô bé ung dung nhai đi nhai lại bã keo cao su trong miệng không nói một lời, chỉ âm thầm quan sát đối phương.

- Trịnh Khương sao? Tên em hay lắm đấy. Ôi cái đùi trắng này mà được chơi thì…

Ông ta vừa nói vừa sờ soạng khắp chiếc đùi nhỏ của cô từ trên xuống dưới.

Pìiii. Cô nhủ bã keo cao su vừa nhai được lên người tên cầm đầu khiến hắn tức điên người vung tay tát cô hai phát. Khoang miệng cô bé rỉ máu nhẹ.

- Chú à. Cháu bằng tuổi xon gái chú đấy, hiếp dâm trẻ thành niên như cháu khác gì chú sỉ nhục con gái mình nữa chứ?

- Mày dám sỉ nhục con gái tao! Con ranh con này.

***

Một chiếc phi tiêu lao đến thẳng cánh tay của tên cầm đầu ngăn chặn hành vi bệnh hoạn của ông ta với cô gái nhỏ.

- Ai!!

Ba tên cảnh vệ đứng ngoài liền bị đám Cảnh Tứ đâm chết tại chỗ không một tiếng động. Liên tiếp sau đó là năm tên canh gác bên ngoài đều bị bốn người Cảnh Tứ xứ lí gọn gàng.

- Trợ lý của Fritz sao!

Cảnh Tứ trượt dây từ trên mái nhà kho xuống khiến bọn họ vô cùng bất ngờ. Tất cả gần trăm nòng súng đều chĩa vào anh.

- Ồ! Là đám chó trung thành của Lục Cảnh Thành đây sao!.

- Lục Cảnh Thành đâu? Người tao muốn gặp là Lục Cảnh Thành không phải bọn oắt con chúng mày.

Cảnh Tứ trìu mến nhìn Trịnh Khương rồi nhẹ nhàng lắc đầu an ủi cô bé. Nhận lại hành động ân cần ấy Trịnh Khương liền mỉm cười gật đầu đồng ý.

- Mày muốn gì?

- Không phải tao đã nói sao? Tao muốn gặp Lục Cảnh Thành.

Cảnh Tứ chầm chậm bước lại gần phía tên cầm đầu.

- Mày qua đây tao bắn nó.

- Lão đại tao sẽ không gặp những đứa như mày đâu.

Tên cầm đầu vô cùng cảnh giác anh không thể tiếp cận với Trịnh Khương được. Cảnh Tứ liếc nhìn xung quanh gần một trăm người của bọn chúng.

Nhưng anh không dám đánh cược tính mạng của đồng đội mình, quay người nhìn đồng đội bọn họ liền ra hiệu cho anh hành động.

Tiếng súng nổ hai bên ra, bằng sự nhanh nhẹn huấn luyện đặc biệt trong tổ chức, bọ họ nhanh chóng luồn lách qua những nòng súng ghê rợn.

- Bắn chúng cho tao.

- Giết chúng nó.

Aaaaaaa

Lần lượt nhưng tên cầm súng đều bị đám Cảnh Tứ bẻ gãy cổ tay. Một viên đạn bắn xuyên qua cánh tay của A Tứ.

- Anh Cảnh Tứ!!!

- Hóa ra, Lục Cảnh Thành cũng chỉ dạy lũ chó chúng mày tí võ quèn này thôi à. Tao còn nhiều người lắm, cho chúng mày chơi hết. …

- Đứa nào giết được bốn thằng này tao thưởng đứa đó được 1000 vạn.

Số người vừa vơi đi một nửa lại có thêm một lượng người xông vào hỗ trợ.Cảnh Tứ vừa tiến vừa liên tiếp hạ ngục đối thủ cản trở đường đi.

Anh lao đến phía tên cầm đầu của bọn chúng, hai bên không bên nào chịu thua bên nào. Tên cầm đầu bị Cảnh Tứ đá văng khẩu súng trong tay, nhưng đàn em hắn lại nhanh chóng cầm gậy sắt đập mạnh lên xuống đầu anh.

- Anh Cảnh Tứ, cẩn thận.

- --------

Hungary - Tòa Thành FT

Sự im lặng, trầm ngâm sảy ra suốt hai ngày khi đám tang của Fritz được cử hành. Khách đến mườn mượt người tiếc thương, người vui vẻ đắc ý nhìn di ảnh hắn.

Quáng Quang khi đó vừa nghe tin đã lập tức chạy đến nhưng đã chậm hơn một bước. Ông ta bây giờ lại đang rất bình tĩnh uống trà chiều cùng con gái lớn của vợ mới.

- Sao đang học lại quay về?

- Được nghỉ rồi mà ba.

Quáng Phiên là con gái duy nhất của ông và cô vợ mới cách đây hai mươi năm trước. Cô gái thừa hưởng nét giống ba y đúc thêm sự kiêu ngạo, ngang bướng của Quáng Quang.

- Ngài Fritz mới mất ba không qua viếng một tiếng sao!

- Không cần qua.

Cô gái nghe thế thì khó hiểu nhìn ba mình, cô đặt tách trà trong tay xuống nghiêm giọng nói.

- Ba bỏ ý định lấn chiếm Đông Nam Á đi, nguy hiểm lắm.

- Bà ấy nói với con sao? Đây là chuyện của ba không phải chuyện của hai mẹ con.

Quáng Phiên nói những lời này căn bản ông ta rất để tâm nhưng ông ta là ai chứ? Chuyện đã làm đến bước đường này không thể nói bỏ là bỏ được.

- vậy ba cho con theo ba với.

- Làm càn.

- Ba àaaaaa.

Cô lại gần chỗ ba mình,ôm lấy cánh tay ông nũng nịu nịnh ông.

- Ba biết mà, Phiên Phiên ở nhà chỉ biết vinh tiền theo gió chứ…

- Ba cho con vung thoải mái.

- …

- Ba à, Phiên Phiên muốn giúp ba thật mà, nha ba nha, nhaaa.

- Ngày mai qua làm việc cùng trợ lý Bân.

- Vâng ạ. Yêu ba nhất.

Quáng Quang mỉm cười khẽ xoa đầu cô con gái bé bỏng đang dụi trong lòng.

- Việc này nguy hiểm đến tín mạng con phải cẩn thận cho ba.

- Rõ thưa Ngài Quáng.

- ---------

Tiếng boom đạn vang trời khắp mát biển. Tình hình nguy hiểm hơn bao giờ hết, đám Cảnh Ngũ người bị thương người kiệt sức nhưng đối phương lại dư sức chơi bọn họ đến cùng.

Mồ hôi chảy xuống gò má cao của bọn họ. Mùi thuốc súng nặng đến khó tả, Cảnh Ngũ bố trí người chống với đám người ở trên còn một mình nhảy xuống biển tìm Cảnh Tam.

- Tiếp ứng đội phó nào anh em.

- Rất nhanh đội yểm trợ sẽ qua thôi, chúng ta giữ chân chúng.

- RÕ!! - RÕ!!

Nước biển lành lạnh xâm nhập vào từng lớp da của Cảnh Ngũ, những viên đạn, quả pháo đều được bắn xuống biển không ngừng gây ra áp suất lớn khiến anh rất khó di chuyển.

Ánh sáng le lói của chiếc đèn từ mũ đặc vụ của A Tam suốt hiện từ phía đối diện. Cảnh Ngũ lập tức bơi tới tiếp cận A Tam.

Càng bơi lại gần anh càng cảm nhận được nước biển có chút đậm màu, mùi tanh cũng rất khó ngửi …

- Tam …

Máu từ đầu và cơ thể Cảnh Tam không ngừng chảy. Chân anh bị kẹt vào một hốc đá nhỏ sâu và nhọn. Cảnh Ngũ nhanh chóng xé rách cánh tay áo buộc qua chân Cảnh Tam dùng hết sức lực để kéo chiếc chân đang rỉ máu của anh ra.

Anh vừa kéo vừa liên tục gọi tên A Tam nhưng lại không có một chút động tĩnh nào từ anh. Hơi thở yếu ớt do bình oxi hết khí sẽ có khả năng biến mất trong chớp mắt nếu Cảnh Ngũ không nhanh chóng kéo anh ấy lên mặt biển.

- Tam! Nhịn đau một chút nhé.

Nói xong A Ngũ kéo mạnh cánh chân đang bị kẹt tra khỏi hốc đá. Nhưng ông trời đúng là biết trêu đùa mạng sống người khác …

Một của pháo hảo lực mạnh bắn thẳng xuống chỗ hai người đang chuẩn bị bơi lên. Cảnh Ngũ chưa kịp tránh, A Tam đã chắn cho anh một đòn. Từ giây phút đó anh hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

- TAM …

- Yểm trợ của bọn chúng tới rồi.

- Chúng mày chơi nước cờ cuối bắn nát toàn bộ con thuyền trước mặt cho tao.

- Vâng.

Tiếng quát đầy uy dũng của tên cầm đầu đối diện ngay sau đó liền vụt tắt. Một viên đạn lao trực tiếp vào cổ họng hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Tiếp sau đó là hàng trăm tên đồng phạm nửa bị bắt nửa do phản kháng liền bị bọn họ bắn chết ngay tại chỗ.

Cảnh Ngũ dùng hết sức lực cuối cùng của mình kéo Cảnh Tam cùng một người đồng đội khác ngoi lên mặt biển.

- Mau đưa Tam đến Bệnh viện.

- Đội trưởng, đội phó.

- Đội trưởng, đội phó.

Nghe được giọng nói quen thuộc Cảnh Ngũ do mất sức, thiếu không khí trong một thời gian liền ngất đi.

- Mau lên, đưa họ đến bệnh viện.

- MAU

Xác người nổi lênh đênh trên biển, mùi máu và mùi thuốc súng hòa tan xuống nước biển trong vắt phái dưới.

Khung cảnh chấm dứt giao tranh giữ hai bên thật điên cuồng. Sau lần này bọn họ sẽ phải đối mật với những nước cờ lớn …mạng người cũng sẽ theo đó mà biến mất.

- -------

Busdapest - Hungary

- Được tối nay khởi hành.

- Liên hệ với người của Cố Trạch rồi chứ?



- ừ.

Lục Cảnh Thành vẻ mặt tối sầm quay về phía bàn ăn dưới sự kinh ngạc của những người có mặt trong bàn ăn.

- Tất cả thu xếp thành lý chuẩn bị trở về Đông Nam Á trừ Nhất.

Ngữ Âm ngưng đũa khó hiểu nhìn về phía Lục Cảnh Thành.

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Vùng biển Đông Nam gặp chuyện.

Cảnh Kỳ khẽ run run tay đôi đũa nhỏ trong tay bất giác rơi xuống bàn.

- Mọi …người đều bình an chứ …lão đại.

- Không chắc. Ngày mai về mới có thể nói.



Cảnh Kỳ ậm ừ rồi kéo ghế lên phòng. Tim cô như bị bóp nát vậy khó thở đến thắt lại. Cảnh Nhất định đi theo Kỳ nhưng lại bị Ngữ Âm ngăn lại, lắc đầu nhìn anh.

- Cố Miên đâu?

- cô ta không ăn, nói có tôi thì cô ta không ăn.

- Ngày mai theo tôi về Đông Nam Á.

- ờ.

Lục Cảnh Thành buông đũa quay người rời khỏi phòng ăn không một lời làm Ngữ Âm và Cảnh Nhất không khỏi nghi ngờ. Rốt cuộc, là cuộc gọi như thế nào mới có thể khiến tảng băng như Lục Cảnh Thành bị phân tâm như này.



Khu B

Cảnh Tứ và ba người đồng đội rơi vào thế khó. Anh bị bọn chúng kéo đến trước mặt cô bé Trịnh Khương trong tình trạng mặt be bét máu. Khắp người thương tích không thôi.

Không ai có thể tưởng tượng được hành vi của bọn chúng ác đến mức nào.

- Làm ơn!! đừng làm hại các anh ấy …

- Trịnh Khương, không khóc.

Tên trợ lý của Fritz thấy thế liền gãi tai ra vẻ khinh bỉ

- Sĩ gái hả mày.

Hắn liên tục đấm mạnh vào bụng Cảnh Tứ đến khi anh hộc máu thì mới nở nụ cười thỏa mãn.

- Đừng …

Hắn nắm chặt tóc Trịnh Khương đưa chiếc dao vuốt nhẹ qua làn da mỏng trắng mịn của cô bé khiêu khích Cảnh Tứ.

- Em gái mày mà mày không bảo vệ được, không ra dáng đàn ông chút nào.

Cảnh Tứ bỏ ngoài tay lời nói của tên trợ lý quèn đó mà quay sang chấn an tinh thần Trịnh Khương.

- Trịnh Khương, chúng ta sẽ không sao đâu.

- Khương Khương …nghe anh Cảnh Tứ …

- Ngoan.

- Con mẹ nó, tao ở đây không phải nghe chúng mày an ủi nhau nghe chưa.

Hắn cầm khẩu súng lục trên tay vả mạnh lên mặt cô bé Trịnh Khương hoàn toàn kích động Cảnh Tứ.

Anh tức giận vùng ra khỏi người bọn chúng, lao đến trực tiếp đấm liên tục vào mặt tên vầu vả mặt Trịnh Khương.

P * ng!! p*ng

Liên tiếp những viên đạn trước sau đều hướng vào Cảnh Tứ …và ba người đồng đội của anh. Anh ngã khụy xuống đất …máu không ngừng chảy ra

- Anh …Cảnh Tứ

Trịnh Khương vùng khỏi đám người sợ hãi chạy lại ôm chặt lấy Cảnh Tứ, hai tay cô bé run rẩy không dám chạm vào tay A Tứ …

- Anh…A …A. a …tứ

- Trịnh…Khươ…ng…ngoan…nhớ…phải …nghe …l…ời …lão đại …đấy…

- Trịnh Khương nghe hết …nghe hết …Trịnh…

Cô bé vẫn chưa trả lời A Tứ xong anh đã bất động trong lòng cô bé …Trịnh Khương chết lặng, đôi môi nhỏ nhợt nhạt run không nói lên lời.

- Anh…c…ảnh…tứ …đừng …đ…ừng …bỏ Khương…khương mà …

- Mẹ nó, lôi con này ra ngoài. Tao chơi nó trước.

- Rõ thưa ngài.

Trịnh Khương bị bọn họ thô bạo kéo khỏi người Cảnh Tứ, cô bé cố gắng níu lấy vạt áo Cảnh Tứ mong anh tỉnh dậy cứu cô …

- Anh Cảnh …Tứ …Quả …Cầu,…Bí…Ngô …Lương Bị cứu em …các anh ơi…cứu em…

- Câm Mồm.

Một loạt tiếng súng nổi lên trong chốc lát, Cố Trạch và đàn em bước vào. Anh nhìn cô bé nhỏ đang khóc lóc van xin bọn chúng lại nhìn thấy Cảnh Tứ và ba người đồng đội người chi chít những viên đạn chết một cách oan uổng thì hận không thôi.

Liền cầm cây súng tỉa nhắm thẳng đầu tên trợ lý

- Lũ bỉ ổi chúng mày đ*o đáng sống.

Pằng!!

Anh dứt câu cũng là lúc tên đó ngục xuống, đám đàn em của hắn thấy thế liền kéo lên đối đầu với người của Cố Trạch.

Còn Cố Trạch lại bình tĩnh bước lại gần hai tên đang sợ hãi giữ chặt cô bé trong tay tung cước vào của quý của bọn chúng rồi ôm lấy cô bé.

- Trịnh Khương, không sao, không sao. Anh Cố đến rồi.

Cô bé thế mà lại vùng khỏi người anh chạy về phía Cảnh Tứ và ba người đồng đội ôm chặt lấy bọn họ …anh cười ngượng rồi ngồi xuống nắm lấy tay bốn người bọn họ nói nhỏ.

- Cảnh Tứ! Tôi đến muộn, xin lỗi các cậu. Bọn chúng sẽ không chết dễ dàng như này đâu, tôi Cố Trạch giúp các cậu trả thù.

- Bắt sống tất cả.

- Vâng.
Nhấn Mở Bình Luận