Lọc Truyện

Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị

"Anh có thấy đấy là câu hỏi rất nực cười không?"

Lục Nam Thần không hiểu ý cô muốn nói là gì

"Anh nghĩ gì khi một người mẹ đơn thân nuôi bản thân còn không xong, còn nuôi thêm một đứa trẻ, có chỗ ở đã là tốt lắm rồi, chứ nói gì đến việc có tiền chữa bệnh"

"Anh sống ở trên cao, chỉ cần thích sẽ luôn có cả đống tiền trong tay giải quyết được mọi chuyện. Tôi không được như anh, tôi vẫn phải lao động chân tay để nuôi con và nuôi mình"

"Sao em không mang những thứ tôi đã tặng đi bán, cuộc sống sẽ đỡ khổ cực hơn"

"Anh lầm rồi, trước khi tới đây tôi đi người không, sau khi rời khỏi tôi cũng không mang thei gì ngoài một trái tim rách nát, và cánh tay tàn phế này"

"Thời gian đầu, cuộc sống không quá mức khó khăn, tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm và tiền bán mảnh đất ở dưới quê, sống qua ngày cùng ông bà"

"Bệnh tật và cái chết không bỏ qua cho một ai cả, người giàu sẽ có tiền chữa trị, còn người nghèo như chúng tôi chỉ có thể nằm đó đợi thần chết tới mang đi mà thôi"

"Giữa lúc khó khăn như vậy, tôi biết tin mình có thai, dù rất sốc nhưng cũng vui vẻ, vui vì trong cơ thể đang có một thiên thần nhỏ bé. Cũng không giấu gì anh, khi đó dù bị đối xử tệ nhưng biết mình mang giọt máu của anh,tôi vẫn vui đến lạ, đúng là ngu vì tình"

"Sau đấy, ông bà đều lần lượt bỏ tôi lại, tiền trong nhà cũng hết.."

"Vậy em làm sao sống..."

"Lúc ấy tôi đang mang thai tháng thứ 8, tuy vậy nhưng bụng không quá lớn, vẫn có thể đi kiếm việc làm. Tôi cùng con đi hết quán này tới quán khác mong được nhận vào làm, họ thấy tôi ốm yếu, lại mang thai nên đều không dám nhận vì sợ bị ảnh hưởng...Thật may, cuối cùng cũng có một ông bà khá lớn tuổi, thấy thương mà nhận tôi vào làm bưng bê cho quán cơm nhỏ của gia đình"

"Ngày sinh bé Thiên, hôm ấy mưa rất lớn, tôi một mình chịu đau đớn sinh con ra trong căn nhà sập sệ, đến việc che mưa che nắng cũng không nổi. May sao ông trời còn thương, bảo bối sinh ra an toàn, lại rất ngoan"

"Có con rồi, tôi cố gắng đi làm nhiều, nhận nhiều công việc làm thêm ở nhà, thuê được một căn trọ ở khu ổ chuột, nó không quá lớn và đầy đủ tiện nghi, nhưng cũng là thứ tốt nhất tôi có thể làm được..."

"Bản thân tôi đến hiện tại luôn thấy có lỗi với con khi không cho nó một hạnh phúc trọn vẹn, cuộc sống đầy đủ, được đến trường vui chơi với bạn... Con luôn phải ăn cơm thừa ở quán tôi xin về, thi thoảng có tiền nhiều hơn chút tôi sẽ mua con cho con ăn, còn mình nhịn đói..."

"Ngay cả bữa ăn còn là một vấn đề lớn, tiền chữa bệnh cho bảo bối nữa, theo anh tôi đủ khả năng để chữa trị cánh tay này hay sao?"

Lục Nam Thần có điều tra biết mấy năm nay cô sống rất khổ cực, nhưng anh không hề biết những việc cô vừa nói

"Anh..." - Nam Thần không biết bản thân nên nói gì cho phù hợp



"Đừng nói chuyện quá khứ nữa, tôi có việc muốn bàn với anh"

"Em nói đi"

"Hai ngày nữa tôi sẽ rời đi"

Câu nói bất chợt của cô khiến anh sợ hãi và run rẩy

"Em nghĩ kĩ rồi sao, có thể đừng đi không em?"

"Không thể"

Đôi mắt anh sớm đã đỏ lên

"Em đã nói với con?"

"Không"

Anh ngơ ngác nhìn cô: cô định không nói với Thiên, cứ vậy mà mang con rời khỏi anh sao

"Bảo bối sẽ ở lại với anh"

"Em nói gì?"

"Tôi sẽ rời đi một mình"

"Vì sao?" - Tại sao cô để con ở lại nhưng không muốn ở cạnh anh

"Vì anh có thể cho con điều kiện sống tốt hơn, con có thể đến trường. Tôi cũng rất mong con luôn khỏe mạnh, nhưng đó là bệnh bẩm sinh, sợ rằng khi bệnh tái phát, bản thân không thể làm gì được.."

Ngay cả cô cũng không viết được sau này mình sẽ làm gì để sống, chỉ biết bản thân không thể ở đây

"Anh không hỏi điều đó"



"Hả"

"Vì sao em không thể ở lại cũng hai bố con anh"

"Tôi đã nói vào tối hôm đó rồi, tất cả những gì cần nói"

"Thiên sẽ không đồng ý rời xa mẹ"

"Tôi sẽ nói với con"

"Em lỡ sao?"

"Không lỡ"

"Vậy.."

"Tôi cần phải đi anh hiểu không, tôi là phụ nữ, cũng biết đau, tôi không mạnh mẽ đến mức có thể thản nhiên bỏ qua tất cả để sống với người đàn ông từng đánh đạp mình, khiến bản thân trở thành người khiếm khuyết"

Cô gần như hét lên với anh, tại sao anh không hiểu cho cố, không hiểu những gì cô phải đối mặt, tại sao anh luôn hỏi vì sao thay vì an ủi, cho cô cảm giác an toàn từ anh

"Anh xin lỗi"

"..."

"Con sẽ rất nhớ em"

"Thiên sẽ quen dần với việc không sống cùng mẹ, tôi cũng sẽ nói cho còn hiểu tôi không hề bỏ rơi nó"

"Em sẽ không quay lại" - Giọng anh trở nên run rẩy, giọt nước mắt cũng rơi xuống, anh hoàn toàn để lộ sự yếu đuối của mình trước cô

"Có lẽ"

Uyển Linh nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thẳng vào người đàn ông mình còn yêu rất sâu đậm, nhìn thẳng vào hiện thực đau lòng giữa anh và cô, nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống của người đàn ông ấy trước mắt, trái tim nhói lên đau đớn : Thần, em kiệt sức rồi..em đã giấu hết nỗi uất ức và những nỗi buồn phiền vào ban đêm. Em không thể miêu tả được bây giờ em đang tủi thân đến mức nào. Còn bây giờ em chỉ biết bản thân mình thật sự rất mệt mỏi. Không còn muốn đối mặt với bất kì điều gì nữa.. Thật sự, ngay lúc này em chỉ cần ở bên cạnh anh đã đủ lắm rồi....

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói với ai điều gì....
Nhấn Mở Bình Luận