Lọc Truyện

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

 Cô gái lại nói: “Cô đợi một lát”.  

 

Dứt lời, cô ta xoay người chạy vào trong.  

 

Một lát sau, cô gái ôm một cái rương đi ra ngoài, cô ta mở rương, bên trong là một bộ đồ dân tộc Miêu, bộ đồ này đẹp hơn mấy bộ trưng bày rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều trang sức kết hợp.  

 

Nhìn thấy bộ đồ này, hai mắt Từ Chân lập tức sáng lên.  

 

Cô gái dân tộc Miêu cười nói: “Cô nương thử cái này xem?”  

 

Từ Chân nhìn về phía cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Trang phục lộng lẫy kết hợp với trang sức bạc… Đây là áo cưới của cô sao?”  

 

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.  

 

Từ Chân cười khẽ từ chối: “Nếu đã là áo cưới của cô thì sao có thể cho người khác mặc được?”  

 

Cô gái cười đáp: “Có sao đâu chứ? Tôi cũng muốn xem người xinh đẹp như cô mặc đồ dân tộc Miêu lộng lẫy như thế sẽ như thế nào? Đi nào, chúng ta vào trong mặc thử”.

Dứt lời, cô ta ôm lấy quần áo, sau đó kéo Từ Chân đi vào trong phòng.  

 

Nhìn hai người đi vào trong, Diệp Quân cười khẽ, trong lòng cũng hơi chờ mong.  

 

Không lâu sau đó, Từ Chân đi ra từ trong phòng, khi nhìn thấy Từ Chân, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.  

 

Lúc này, Từ Chân đội mũ bạc, mũ bạc được làm từ bạc, vô cùng tinh xảo, trang sức bạc rũ xuống từ trên mũ, nhẹ nhàng rũ xuống trước trán và sau tai của cô ta. Theo nhịp bước của cô ta, trang sức bạc va vào nhau, âm thanh đinh đang nhỏ nhất rất trong trẻo.  

 

Cô ta mặc một bộ đồ dân tộc Miêu được dệt nhuộm hai màu đỏ tươi và xanh lam, đồ dân tộc Miêu đều được thêu thủ công, vô cùng tinh xảo, bên trên vẽ một vài hình rất đẹp, trông rất sống động, vô cùng xinh đẹp. Trên cổ Từ Chân đeo dây chuyền màu bạc, dây chuyền loé lên ánh bạc nhàn nhạt, ánh sáng chói mắt.  

 

Vì đồ dân tộc Miêu dài khoảng tám phân, nên cổ tay cổ chân trắng nõn nà của cô ta cũng lộ ra ngoài, cô ta vốn rất trắng, lúc này dưới sự chiếu rọi của trang sức bạc càng trở nên trắng như tuyết như ngọc, vô cùng xinh đẹp.  

 

Đẹp!  

 

Nhìn Từ Chân trước mắt, Diệp Quân cũng không khỏi mất hồn. Vẻ đẹp của Từ Chân vốn là cổ điển tao nhã, mà lúc này sau khi mặc đồ dân tộc Miêu, vẻ đẹp của cô ta đã trở thành một phong cách khác, sáng chói mắt, nhiệt tình như lửa.  

 

Nhìn vào mắt Diệp Quân, Từ Chân nở một nụ cười quyến rũ: “Xinh không?”  

 

Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, gật đầu: “Rất xinh”.  

 

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Từ Chân càng cười rạng rỡ hơn.  

Lúc này cô gái dân tộc Miêu ở bên cạnh cũng thở dài nói: “Chị gái này thật sự rất xinh đẹp, nếu cô mặc bộ đồ này đi ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu anh trai dân tộc Miêu phát điên đây”.  

 

Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta nhìn mình trong tấm gương ở cách đó không xa, thầm thấy vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười.  

 

Lúc này, cô gái bên cạnh chợt nói: “Anh trai này, anh có muốn thay một bộ đồ dân tộc Miêu luôn không, tôi chụp cho hai người bức ảnh?”  

 

Nhấn Mở Bình Luận