Lọc Truyện
"Tái Tái, mau tỉnh lại, thầy tới!" Thanh âm thiếu nữ êm tai có chút lo lắng thúc giục.

"Ngô..." Nhiễm Tái Tái cảm giác có người lấy cùi chỏ đụng cánh tay cô, ý thức mông lung dần thức tỉnh, cô mở to mắt, động thân thể rất mệt mỏi, cảm giác chung quanh thanh âm huyên náo, ngẩng đầu mơ hồ nhìn lướt qua, phòng học?

"Truyền tống ký ức nguyên chủ... Truyền tống hoàn tất!!"

Tiếp nhận xong ký ức, ý thức Nhiễm Tái Tái chìm chìm nổi nổi cũng thanh tỉnh. Cô đeo kính, giấu ánh mắt hơi lóe, đây là lớp học, vì nguyên thân Nhiễm Tái Tái năm nay 14 tuổi, hiện tại chỗ này là trường trung học quốc tế.

"Làm sao, Tái Tái, không thoải mái sao?"

Tiếng thiếu nữ ngọt ngào truyền đến, cắt ngang suy nghĩ Nhiễm Tái Tái, cô quay đầu, thấy một cô bé dáng dấp ngọt ngào, tóc đuôi ngựa đơn giản, khuôn mặt nhỏ tròn trịa nhàn nhạt lo lắng. Đây là bạn tốt nhất của mình ở trường, cũng ngồi cùng bàn, tên là Mộ Thiên Tinh.
"Không, Thiên Tinh, tớ tốt hơn nhiều!" Nhiễm Tái Tái ôn nhã cười yếu ớt với cô bé, vừa rồi học vũ đạo, nguyên thân vì quá mức khắc khổ, thân thể gánh vác quá nặng, có chút mỏi mệt, tan học về ghé vào bàn học nghỉ ngơi một lát, liền ngủ thϊếp đi.

"Không sao là tốt..." Mộ Thiên Tinh thở phào, cười xán lạn!

Vì thầy vào lớp, bắt đầu học, hai thiếu nữ cũng không tiếp tục nói chuyện. Nhiễm Tái Tái lật sách giáo khoa, mặc dù nhìn như chăm chú nghe giảng, nhưng dung hợp tính cách cùng tình cảm của nguyên thân, tâm tư của cô đã toàn bộ đang tính toán đường đi sau đó!

Nguyên chủ ngoài mặt là một cô gái nhỏ mỹ lệ dịu dàng, khí chất trầm tĩnh, nhưng trên thực tế, cô từ lúc còn rất nhỏ liền rất có tâm cơ. Lúc đầu cô là một cô nhi bị ném bỏ, ở cô nhi viện lớn lên, từ bốn tuổi vì cô sơ lộ mánh khóe, liền bắt đầu có người muốn thu dưỡng cô, nhưng nguyên chủ trưởng thành rất sớm, cô cảm giác có ít người thu dưỡng cô mục đích không thuần, liền vừa khóc vừa gào một mực cự tuyệt.
Thẳng đến nguyên chủ năm tuổi, ngẫu nhiên phát hiện một đôi vợ chồng thường thấy trên TV đến cô nhi viện, cô nhớ kỹ lúc xem truyền hình người lớn có nói, hai vợ chồng này tình cảm hòa thuận, yêu quý từ thiện, cũng rất có tiền, lại hết lần này đến lần khác không con. Ánh mắt cô tỏa sáng, cơ duyên của cô tới. Lúc đầu đôi phu phụ kia chỉ muốn thu dưỡng đứa khoảng chừng ba tuổi, nhưng vì cô cố ý biểu hiện đủ loại, đôi vợ chồng kia do dự. Cuối cùng, đôi phu phụ kia định trở về suy nghĩ, cô vô tội đáng thương ôm lấy chân người phụ nữ, hai mắt đẫm lệ mông lung cầu khẩn, "Cô thật giống như mẹ trong mộng của con, mẹ ơi, mẹ đừng đi, xin cô, cô đừng đi, con muốn cùng cô."

Bé gái kiều nộn đáng yêu ngửa đầu, miệng nhỏ cắn thật chặt, giọt nước mắt óng ánh đảo quanh đáy mắt, tay ôm chân thiếu phụ thật chặt run rẩy, làm cho người không chịu được nhất là cặp mắt kia, hai mắt trẻ thơ thanh tịnh đựng đầy lưu luyến, sợ hãi, không muốn xa rời... Lạc Hinh Nhụy vốn yêu thích nhất là bé gái, nháy mắt liền đỏ mắt gắt gao ôm cô vào ngực, "Bé ngoan, bé ngoan của mẹ, mẹ đưa con đi".
Về sau hết thảy cũng chứng minh, nguyên chủ mới năm tuổi ánh mắt sáng như tuyết, đôi vợ chồng thường xuất hiện trên TV này thu dưỡng cô, thật xem cô như con gái ruột của mình, toàn tâm toàn ý yêu thương cô, cho cô cuộc sống đầy đủ nhất, mua thứ cô thích, cho cô học trường tốt nhất, để cô tiếp xúc giáo dục tân tiến nhất.

Trường quốc tế Uy Nhã cô học liên kết với Anh, học phí thấp nhất hàng năm năm triệu tệ, mà lại giới hạn chiêu sinh, thường xuyên có mấy trăm học sinh đặt trước chờ đợi xếp hàng nhập học. Giáo dục tiên tiến, học phí cao, đầu vào hẹp, cái này cũng cho thấy, trẻ con có thể học trường này không có tiền tất có thế.

Trường quốc tế này rất nổi danh bốn trụ lớn, học thuật trác tuyệt, nghệ thuật tình cảm sâu đậm, tinh thần vận động cùng nhân văn quan tâm càng là phương châm cao nhất. Từ chương trình tiểu học mở bao quát phong trào thể dục thể thao, âm nhạc, vũ đạo, hí kịch phát triển. Thể dục cùng nghệ thuật là đặc sắc nhất. Từ góc độ này, tựa hồ liền có thể giải thích vì sao Uy Nhã được các minh tinh yêu thích, trường học này cũng có thể nói là một loại nôi bồi dưỡng nhân tài showbiz.
Nhiễm Tái Tái nháy mắt mấy cái, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ánh mắt mình, cô nghĩ, nếu mình có thể ở trường học tìm mấy chàng trai ưu tú tương lai muốn phát triển trong showbiz, hẳn là so sau này mới hạ gục các nam thần showbiz dễ dàng hơn! Dù sao trong sân trường, bất luận nam nữ, tâm tư còn tương đối đơn thuần, phòng bị cũng nhẹ, mà không bị showbiz ô nhiễm, tình cảm vẫn rất chân thành. Cho nên, cô từ đây bắt đầu phải không ngừng tìm kiếm mục tiêu!

Ẩn nấp quan sát một chút toàn bộ nam sinh, cô thất vọng thu mắt, không ai phù hợp! Cô cần tìm cơ hội mau mau đến xem hai mục tiêu nguyên chủ nhìn trúng trước đó. Hai mục tiêu là bạn trai nguyên chủ tự mình chọn tương lai, một người đặc biệt thích, nam sinh khác lớp, Tô Lạc, nhà rất có quyền thế, tính cách mềm mại thẹn thùng, học tập ưu dị, thích sáng tác văn học; một người là muốn chinh phục mạnh nhất, học trưởng bối cảnh thần bí cấp cao, Nam Lê Xuyên, con lai, khó tiếp cận, nhưng bề ngoài đỉnh cấp, thành tích âm nhạc một mực ưu dị.
Chuông tan học vang, Nhiễm Tái Tái nhìn Mộ Thiên Tinh vui vẻ nói, nghĩ, liền theo đại bộ phận nữ sinh đi đến toilet.

Trong toilet, Nhiễm Tái Tái bỏ kính gọng to, lộ ra kiều nhan thiếu nữ mười bốn tuổi ít có tuyệt mỹ. Trong thế giới này, bề ngoài nguyên chủ không hổ là max, chỉ thấy, gương mặt thiếu nữ trơn bóng phấn nộn, ôn nhuận như ngọc, tính cả lông mày cong cong, cái mũi kiều đĩnh, môi hồng nhuận tiểu xảo, không một chỗ không tinh xảo, không một chỗ không đẹp. Nhưng làm người say mê nhất vẫn là cặp mắt nước xanh róc rách, trầm tĩnh thanh tịnh, có chút ý cười, như gió xuân phất qua mặt hồ, làm trong lòng người kìm lòng không được từng cơn sóng gợn.

Nhiễm Tái Tái cũng thoảng qua kinh diễm, cô vô cùng hài lòng bề ngoài, như thiên sứ ngây thơ dịu dàng, không có tính xâm lược, lại giống như suối nước ngọt, thoải mái trái tim con người, đẹp giống như là một bài thơ trữ tình, tại showbiz, cô gái như vậy dễ dàng nhất để người ta ấn tượng tốt, cũng dễ dàng tích lũy nhân khí nhất. Nhiễm Tái Tái mừng rỡ bình phục, liền phất tay buông tóc mái xuống, đeo kính, một lần nữa trở nên chẳng khiến người chú ý, trở lại phòng học.
Nhấn Mở Bình Luận