Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Ba người họ đến nhà ga đường sắt cao tốc, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm Xuân vận [*], không có quá đông người ở nhà ga. Trên đường đi, Lục Tư Nghiên rất phấn khích, đối với chuyến đi xa nhà, trẻ con sẽ luôn mang theo niềm háo hức mong chờ. Có thể xem thành phố Khê là một thành phố du lịch, có cả chuyến tàu cao tốc đến thẳng đây từ Bắc Kinh, vì vậy, có rất nhiều hành khách trên chuyến tàu này, cô kéo vali vào toa xe trước, Lục Dĩ Thành dắt tay Lục Tư Nghiên đi phía sau, lại đụng phải mấy người chen ngang, nên tụt lại phía sau vài bước.

[*] Xuân vận: Từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người Trung Quốc, được biết đến như “cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại”. Vào Xuân vận, lưu lượng giao thông cực kỳ cao và lượng người đổ về các sân bay, nhà ga, bến xe để về quê là rất lớn.

Giang Nhược Kiều đặt vali ở một bên để không chặn lối đi nhỏ hẹp.

Trong lúc cô chờ soát vé, có một nam thanh niên đi tới, nhiệt tình chào hỏi: “Quý cô đi một mình à? Nào, để tôi giúp cô cất vali nhé.”

Giang Nhược Kiều đã quen với việc này từ lâu lắm rồi.

Mỗi lần cô đi xa, cô còn chưa nhờ ai giúp đỡ thì đã có người chủ động đến giúp cô cất vali.

Từ lâu, cả những ngày trước đây, Giang Nhược Kiều đã cảm nhận được thiện ý mà xã hội này dành cho cô.

Nhưng mà…

Chàng thanh niên kia vừa đặt tay lên tay kéo dài của vali thì một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau lưng: “Cảm ơn, nhưng để đó tôi làm được rồi.”

Thanh niên kia xoay người lại, chỉ thấy một chàng trai, trông có vẻ vẫn còn là sinh viên.

Chàng trai này rất cao, ước chừng anh cao khoảng mét tám mươi lăm, mặc áo khoác lông vũ màu đen, ngoại hình hay khí chất đều thuộc hạng thượng thừa.

Đây là…

Giang Nhược Kiều nhìn thấy Lục Dĩ Thành đi tới, cô bèn hỏi: “Sao cậu chậm thế?”

Lục Dĩ Thành đành phải giải thích: “Có người chen ngang nên tụt lại một chút.”

Lục Dĩ Thành lại nhìn sang nam thanh niên kia, nam thanh niên quả quyết rút tay về, cười khan: “Tôi còn tưởng quý cô này đi một mình.”

Nếu đã biết người ta có bạn trai rồi, chắc chắn anh ta sẽ không lại gần làm quen để rồi tự chuốc nhục vào thân làm gì, giờ người lúng túng lại thành anh ta.

“Dù gì thì cũng cảm ơn anh.” Lục Dĩ Thành cười ấm áp, sau đó, anh hơi dùng sức để nhấc vali của Giang Nhược Kiều lên rồi cất lên trên.

Bằng một cách nhanh chóng, trong toa xe đã kín chỗ.

Ba người họ ngồi cùng một dãy ghế.

Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.

Giang Nhược Kiều ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lục Tư Nghiên ngồi ở giữa, Lục Dĩ Thành thì ngồi ở ghế bên cạnh lối đi.

Cuối cùng thì việc lựa chọn những sinh viên xuất sắc cũng đã hoàn thành. Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều tham gia một hoạt động như vậy, cô không có kinh nghiệm viết bản thảo kiểu này, sau khi ngồi vào ghế trên toa xe, cô bật máy tính bảng lên định chuốt lại bản thảo, kẹt ở phần quan trọng nhất, cô đành xuyên qua Lục Tư Nghiên mà hỏi Lục Dĩ Thành: “Cậu viết xong bản thảo kia chưa?”

Lục Dĩ Thành nghiêng người, vượt qua người Lục Tư Nghiên trả lời: “Cũng viết được hòm hòm rồi, sao vậy, cậu đang mắc lại ở vấn đề nào à?”

Giang Nhược Kiều gật đầu: “Tôi cứ cảm thấy có một số phần tôi viết không được tốt lắm. Cậu xem qua giúp tôi nhé?”

Hai người cứ nói chuyện tới lui như vậy, Lục Tư Nghiên phàn nàn: “Con nên đổi chỗ ngồi với bố cho xong!”

Để nhóc đỡ phải bị kẹp ở giữa, khiến nhóc thấy mình cứ như là đồ thừa vậy.

Giang Nhược Kiều trầm ngâm: “Cũng được.”

Lục Dĩ Thành: “Đổi đi.”

Lục Tư Nghiên: “?”

Con chỉ thuận miệng nói thế thôi mà.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn đổi chỗ cho nhau, Lục Tư Nghiên ngồi ở ghế cạnh lối đi nhỏ. Lục Dĩ Thành hết sức tập trung đọc bản thảo mà Giang Nhược Kiều viết, thỉnh thoảng, hai người còn trao đổi đôi câu với nhau, Lục Tư Nghiên ngồi cạnh thì đã buồn chán đến mức hết nhìn đông lại ngó tây, không ngờ rằng, nhóc lại thu hút được ánh mắt của một đôi tình nhân bên cạnh. Lục Tư Nghiên được kết hợp nên từ tất cả những ưu điểm của Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều, đang ở thời kỳ trẻ con còn “đẹp tựa búp bê được chạm khắc từ ngọc”, nhóc năm nay đã năm tuổi và có đường nét khuôn mặt tuấn tú, cách mặc mặc hợp thời trang cùng với mái tóc xoăn xoăn, rất dễ đốn tim người khác.

Đôi tình nhân trêu chọc Lục Tư Nghiên: “Bạn nhỏ à, em đang đi du lịch à?”

Ban đầu, Lục Tư Nghiên vẫn giữ im lặng.

Nhưng càng về sau, nhóc thấy ngồi không quá chán, rồi lại nghĩ đến bố mẹ đang ngồi bên cạnh, nên nhóc chỉ dè dặt nói điểm đến, suy nghĩ một chút rồi lại nói thêm: “Không phải đi du lịch, mà là về quê của mẹ em.”

Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều cũng để ý rằng, Lục Tư Nghiên đang nói chuyện với ai đó.

Hai người nhìn sang cặp tình nhân kia.

Trông họ có vẻ cũng là sinh viên, hơn nữa, đây là tàu cao tốc, hai người đó đều ngồi cạnh họ, vậy nên hai người dời tầm mắt đi, tiếp tục thảo luận về chuyện bản thảo.

Nhưng Lục Dĩ Thành vẫn bị phân tâm, vừa đọc bản thảo của Giang Nhược Kiều, anh vừa chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Lục Tư Nghiên và cặp đôi kia.

Lục Tư Nghiên là một đứa trẻ rất thông minh, có đôi khi, cả Lục Dĩ Thành lẫn Giang Nhược Kiều còn nói không lại nhóc nữa cơ, nhóc thường có những câu nói hóm hỉnh, bây giờ, khi nói chuyện với cặp tình nhân kia, nhóc cũng có thể nói một cách say sưa thích thú. Đầu cuộc trò chuyện, Lục Dĩ Thành vẫn còn lơ là mất cảnh giác, cho đến khi cô gái kia hỏi Lục Tư Nghiên rằng: “Bạn nhỏ, anh đẹp trai và chị xinh gái ngồi bên cạnh em có quan hệ gì với em vậy?”

Cũng khó trách sao cô gái này lại tò mò về việc này.

Tổ hợp được tạo nên từ ba người họ quá thu hút, nữ sinh thì mặt mày tinh xảo, toàn thân như tỏa sáng, dáng người nam sinh cao gầy thẳng tắp, hai người họ đứng cạnh nhau như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhập vai để diễn một phim thần tượng, nhưng hai người họ lại dắt theo một cậu nhóc, ngoại hình cậu nhóc này cũng rất đáng yêu… Ba người họ có quan hệ gì với nhau vậy nhỉ? Không chỉ có cô gái kia thấy tò mò mà những người khác trong toa cũng có chút hiếu kỳ.

Lục Tư Nghiên chớp mắt, đá vấn đề này về lại: “Vậy chị thấy hai người họ là gì của em thế?”

Cô gái suy nghĩ hồi lâu, có lẽ ngoại hình mấy người đẹp mắt đều có chút giống nhau, trông thì rất giống một gia đình ba người, nhưng suy nghĩ kỹ hơn thì sẽ biết rằng, chắc chắn là không thể có khả năng ấy được, nữ sinh và nam sinh kia nhìn như mới ngoài hai mươi, mà nhóc con này chắc cũng năm hay sáu tuổi rồi…

“Không đoán ra.” Cô gái lắc đầu.

Lục Tư Nghiên thầm thì: “Một người là anh trai của em, người còn lại…” Nhóc thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Là chị dâu của em.”

Lục Dĩ Thành: “?”

Giang Nhược Kiều: “??”

Chỉ có thể nói là do trước đó ông ngoại của Giang Nhược Kiều đã truyền cảm hứng cho Lục Tư Nghiên.

Ban đầu, khi ông bà ngoại vẫn chưa biết thân phận của Lục Tư Nghiên, nói Lục Tư Nghiên và Lục Dĩ Thành là đôi anh em. Về sau, có một lần Lục Tư Nghiên luyên thuyên với người ngoài rồi kể ra chuyện Lục Dĩ Thành là anh trai, còn Giang Nhược Kiều là chị dâu của nhóc, sau này, khi Giang Nhược Kiều biết được chuyện này thì đã ra sức vò vò mái tóc xoăn xoăn của nhóc.

Lục Tư Nghiên phản ứng lại khá nhanh, nhóc ra vẻ ngây thơ mà nói rằng, phim truyền hình từng diễn một đoạn có câu anh trai như cha, chị dâu như mẹ, cậu nhóc nói Tiểu Kiều là chị dâu, thật ra đang nói về mẹ, kể Lục Dĩ Thành là anh trai, thật ra đang nói đến bố, người khác có hiểu hay không thì cũng chẳng phải là việc của nhóc.

Cái quỷ gì vậy chứ? Anh trai như cha, chị dâu như mẹ??

Nhóc này cứ hiểu và áp dụng câu này theo cách này đó hả?

Vẻ mặt cô gái như bừng tỉnh và đã hiểu ra: “Thì ra là thế!”

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn nhau: … Nhóc con này lại ngứa đòn đến nơi rồi!



Từ Bắc Kinh đến thành phố Khê mất tổng cộng năm tiếng hai mươi phút.

Khí hậu ở thành phố Khê hoàn toàn khác biệt so với Bắc Kinh, cái lạnh của mùa đông ở thành phố Khê mang theo ẩm ướt, suốt cả quãng đường từ lúc lên tàu cho đến khi xuống tàu, ông ngoại đã gọi cho họ ít nhất mười cuộc điện thoại. Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành đến thành phố Khê, nơi Giang Nhược Kiều sinh ra và lớn lên. Trong lòng anh chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ, nếu một thành phố có thể đại diện cho một người, thế thì, từ nay về sau, thành phố đẹp như tranh vẽ này sẽ là Giang Nhược Kiều trong lòng anh.

Rất nhiều năm sau, nếu hai người không còn ở bên nhau nữa, anh nghĩ rằng, cho dù khi ấy anh đã có mái tóc trắng phau, đôi mắt mờ mờ, hay có bị lãng tai đi chăng nữa, thì, khi anh nhớ tới thành phố Khê, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh sẽ là khuôn mặt cùng giọng nói lanh lảnh của cô…

“Lục Dĩ Thành.”

“Lục Dĩ Thành.”

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới hoàn hồn, vội vã nhìn sang phía Giang Nhược Kiều.

Anh nhận ra Giang Nhược Kiều đang kéo vali và đã đi xa được vài bước, cô quay đầu lại, cô nhíu mày nhìn anh: “Cậu đi nhanh lên!”

Lục Tư Nghiên đi bên cạnh Lục Dĩ Thành, trông nhóc vô cùng chán ngán, nhóc lắc đầu: “Anh trai à, anh đứng đó làm gì không biết.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Hai bố con vội vã đuổi theo.

Giang Nhược Kiều đã đặt một cuốc xe công nghệ, từ nhà ga đến nhà ông bà ngoại chỉ mất khoảng mười phút. Đây là phòng chung cư đã có tuổi đời khá cao do đơn vị cũ của ông ngoại phân cho, xung quanh nhà đều là hàng xóm quen biết cả.

“Hai người vào trước đi.” Rất nhanh đã đi đến cổng khu chung cư, Lục Dĩ Thành nói.

Giang Nhược Kiều nhìn anh với vẻ mặt ngờ vực: “Còn cậu thì sao?”

Mặt Lục Dĩ Thành lộ ra vẻ lúng túng: “Đừng để người khác thấy thì hơn, cậu dắt Tư Nghiên vào trước đi, tôi chờ thêm một lúc rồi vào sau.”

Giang Nhược Kiều: “Cậu chu đáo thật.”

“Cậu nói cho tôi biết số căn hộ và số tầng là được rồi.” Lục Dĩ Thành nói.

Giang Nhược Kiều biết người như anh có gánh nặng rất lớn, nên cô không ở đây tranh luận với anh nữa, cô gật đầu: “Được.”

Sau khi Giang Nhược Kiều dắt tay Lục Tư Nghiên vào khu chung cư, Lục Dĩ Thành mới thở phào nhẹ nhõm, sợ gây rắc rối không cần thiết cho cô là một phần, một phần khác là vì… anh cũng không thể để mình tay không đến nhà cô được. Như thế rất bất lịch sự, nhưng anh lại không biết tập tục nơi đây ra sao nữa…

Giang Nhược Kiều dắt theo Lục Tư Nghiên vào nhà, ông bà ngoại còn ló đầu nhìn ra ngoài cửa: “Tiểu Lục đâu? Thằng bé không tới sao?”

Lục Tư Nghiên lẻn vào rất tự nhiên, như thể nhóc chỉ đang về nhà mình thôi vậy.

Giang Nhược Kiều vẫn đang đổi dép: “Cậu ấy có chút chuyện ạ, đợi lát nữa sẽ lên sau.”

Bà ngoại như có điều gì cần suy nghĩ, lẩm bẩm một câu: “Không phải thằng bé định đi mua thứ gì đó chứ?”

Giang Nhược Kiều: “?”

Cô đứng thẳng dậy, vỗ trán một cái.

Sao cô không nghĩ ra chuyện này vậy nhỉ?

Gần đây, bằng mắt thường cũng thấy rõ cô thiếu nhạy bén đi rất nhiều.



Cuối cùng, vẫn là do bà ngoại cầm điện thoại của Giang Nhược Kiều nói với Lục Dĩ Thành ở đầu dây bên kia: “Đừng mua mấy loại thuốc lá hay rượu quý, sau này đỡ phải ra tiệm đổi lại, mua thuốc lá hai trăm tệ một bao, mua hai bao là được, rượu à? Rượu thì thôi đi, ngày mai để ông ngoại dẫn cháu đi mua rượu, ông ấy uống rượu tự cất, hoa quả thì cháu mua ít táo với cam, Kiều Kiều thích ăn cam, Tư Nghiên thích ăn táo, cái gì, xe [*] gì cơ? Cherry à [*], đừng, nhà chúng ta không có ai thích ăn cái đó đâu.”

[*] Cherry trong tiếng Trung được phát âm là /chē lí zǐ/, âm đầu /chē/ trong tiếng Trung có nghĩa là “xe”.

“Tổ yến ư? Đó không phải chỉ là nước bọt của chim yến thôi hả.” Bà ngoại chậc một tiếng: “Cháu đừng mua, cháu mà mua là bà nện cho đấy, mua hai hộp sữa là được! Thế thôi, đủ rồi đủ rồi.”

Giang Nhược Kiều: “??”

Cô tưởng bà ngoại sẽ khách sao nói với Lục Dĩ Thành, đừng mua gì cả…

Ai ngờ bà ngoại như đang dặn dò người trong nhà vậy, chỉ đích danh muốn mua món này món kia.

Đây có phải là bà ngoại mà cô biết không?

Mãi cho đến khi bà ngoài hài lòng cúp máy, thoáng thấy cháu gái đang nhìn mình, bà nói ngay: “Người là do cháu tự tay dắt về đấy.”

Giang Nhược Kiều: Ok ok.

Hai mươi phút sau, Lục Dĩ Thành gõ cửa nhà Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều đứng tựa người vào cửa, nhìn anh xách túi lớn túi nhỏ, như cười như không, nói: “Lục Dĩ Thành, không ngờ đấy.”

Lục Dĩ Thành cúi đầu: “Đến nhà người khác mà, đúng là không thể đến tay không.”

Giang Nhược Kiều cố ý làm khó dễ anh: “Cậu đến nhà mấy người Đỗ Vũ hay Vương Kiếm Phong cũng thế hả?”

Lục Dĩ Thành: “Hai người họ là nam.”

Giang Nhược Kiều không nén được ý cười: “À, ý của cậu là lần sau đến nhà nữ sinh khác, cậu cũng sẽ mua mấy món này hả?”

Lục Dĩ Thành sững người trước câu hỏi này.

Giang Nhược Kiều xoay người, đá đá dép trong nhà trên tủ giày: “Của cậu này, thay đi.”

Hình như cô không níu lấy không tha vấn đề này nữa.

Lục Dĩ Thành đổi dép xong, rồi anh mới bất giác phải ứng lại.

Lẽ ra anh không nên sững người vì câu hỏi đó.

Vốn dĩ là anh không hề nghĩ tới chuyện sẽ tới nhà cô gái khác.

Hôm nay, trong căn hộ một phòng khách và hai phòng ngủ hơi chật hẹp trông rất náo nhiệt, ông bà ngoại vẫn đang thảo luận tối nay nên chia ra ngủ thế nào.

“Tôi với Kiều Kiều ngủ ở phòng của nó, ba người các ông ngủ ở phòng ngủ lớn, chen chúc nhau một chút chắc không sao đâu.”

Lục Dĩ Thành nhìn sang Giang Nhược Kiều, nói: “Ông bà ngoại, không cần phiền phức thế đâu ạ, cháu đã đặt phòng khách sạn rồi ạ, ở ngay đầu phố thôi.”

Ông ngoại trừng mắt nhìn Lục Dĩ Thành: “Phí tiền thế làm gì, hủy đi, là người một nhà với nhau cả mà, sao lại phải ở khách sạn, Tiểu Lục, người trẻ như cháu giờ chẳng biết tiết kiệm gì cả.”

Lục Dĩ Thành từ chối khéo thêm lần nữa.

Hai người nói tới nói lui, cuối cùng, có lẽ Lục Dĩ Thành hết cách rồi, chẳng còn từ nào trong bụng nữa, nên anh buột miệng nói: “Lần sau đi ạ!”

Ông bà ngoại sửng sốt, hai ông bà phì cười, sau đó ông ngoại mới thuận theo anh mà nói: “Được, lần sau, lần sau về đây không được đặt phòng khách sạn gì đâu đấy.”

Bà ngoại đệm theo: “Được rồi, lần này quên đi, lần sau đừng phí tiền, ở nhà mới thoải mái chứ!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới ý thức được mình vừa nói câu gì.

Anh nhìn sang phía Giang Nhược Kiều theo bản năng: Xong rồi, anh lại nói sai nữa rồi.
Nhấn Mở Bình Luận