Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều ăn ý không tiến tới chào hỏi đối phương.

Trong bữa tiệc tối này, hai người bọn họ đều là phông nền trong phông nền, suy cho cùng, dù ở trường bọn họ có ưu tú đến cỡ nào thì vẫn chỉ là sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, mà phần lớn những người có mặt ở đây đều đã đạt được thành tích nhất định trong lĩnh vực của mình, nào có ai hồi ấy không phải là nhân vật có tiếng tăm được chú ý trong trường đâu chứ? Giang Nhược Kiều nhắm mắt theo đuôi đằng sau tiền bối, tiền bối của cô rất tốt, lớn hơn cô chừng mười tuổi, cũng có ý muốn dẫn dắt cô nên mới dẫn cô đến làm quen một số người trong nghề.

Lục Dĩ Thành không thích những trường hợp thế này, cũng cảm thấy khá xa lạ, Hạ Lễ rất thích Lục Dĩ Thành, hai người quen biết nhau trên diễn đàn, lúc đó Lục Dĩ Thành vẫn còn là sinh viên năm nhất, Hạ Lễ đã sắp tốt nghiệp. Hai người tranh luận về một câu hỏi trên diễn đàn, lúc đó Hạ Lễ chủ động làm quen với Lục Dĩ Thành. Anh ấy phát hiện Lục Dĩ Thành có cùng sở thích với mình, bây giờ Lục Dĩ Thành đang làm việc bán thời gian trong công ty của Hạ Lễ. Hạ Lễ cũng rất muốn nâng đỡ Lục Dĩ Thành, cho nên, dù Lục Dĩ Thành không hứng thú gì với chuyện lần này nhưng Hạ Lễ vẫn lôi kéo anh đến trò chuyện với những người xuất chúng trong ngành.

Chỉ vừa mới trôi qua có nửa tiếng đồng hồ.

Mà Giang Nhược Kiều đã ỉu xìu, Lục Dĩ Thành cũng thấy mệt mỏi.

Cơ bản rằng, tình hình bây giờ không phải là trường hợp mà họ có thể ứng phó được.

Thi thoảng, cách một khoảng không nhất định, hai người họ lại liếc nhìn nhau cách, xem như là một loại an ủi.

Ít nhất thì… trong một dịp như vậy, nếu có một người quen cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự như mình, quả thực sẽ khiến người ta thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Giang Nhược Kiều cảm thấy hình như có một người đàn ông trẻ tuổi cứ liên tục nhìn về phía cô.

Trong lòng cô đã có tính toán.

Giang Nhược Kiều cũng không bất ngờ gì với tình huống này, chỉ là, nơi này không giống như khi cô ở trong trường. Lúc ở trường, nếu có người nào đến bắt chuyện, cô có thể từ chối một cách tuỳ ý, nhưng ở trong hoàn cảnh như thế này thì… Cô cúi đầu suy nghĩ một lượt, quyết định thẳng thắn nhờ giúp đỡ, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, gửi một tin nhắn cho Lục Dĩ Thành, sợ anh không nhìn thấy nên cô còn gọi cho anh rồi cúp máy.

Lục Dĩ Thành đang ăn, vội vội vàng vàng dùng một tay đang rảnh rang để lấy điện thoại di động ra, thấy là cuộc gọi nhỡ từ Giang Nhược Kiều, anh vô thức tìm kiếm bóng dáng cô trong sảnh tiệc.

Anh lại cúi đầu nhìn lướt qua, trên màn hình hiển thị cô đã gửi một tin nhắn WeChat.

Anh mở giao diện WeChat ra.

Giang Nhược Kiều: [Giang hồ cấp cứu, nếu tôi sờ lỗ tai thì cậu gọi điện cho tôi ngay nhé.]

Lục Dĩ Thành: “?”

Anh vẫn không hiểu ý cô, lại ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thấy cô ở một góc… và một người đàn ông đang nói chuyện với cô.

Lục Dĩ Thành: “.”

Trên mặt Giang Nhược Kiều là nụ cười lịch sự, cô nhìn người đàn ông đang đưa danh thiếp tới với vẻ mặt đầy kiên quyết thì chỉ biết thầm thở dài một hơi.

Cũng may, cô đã có chuẩn bị.

“Bữa tiệc này do bác tôi tổ chức.” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Giang Nhược Kiều, không hề che giấu vẻ hứng thú của mình: “Nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn thì mong em thứ lỗi.”

Giang Nhược Kiều mím môi cười nói: “Ừm, cảm ơn anh.”

Người đàn ông trẻ lại hỏi: “Vừa rồi, lúc đi mời rượu, tôi có nghe cô Lưu nói em vẫn còn là sinh viên đúng không?”

“Vâng, tôi đang học đại học năm ba.”

“Tôi cứ cảm thấy em Giang trông quen quen.” Người đàn ông kia nói tiếp: “Có lẽ là đàn em của tôi, em học trường nào vậy?”

Giang Nhược Kiều: “Đại học A.”

Vẻ hứng thú trong mắt người nọ càng rõ nét hơn.

Giang Nhược Kiều nghĩ, nếu cô có khả năng đặc biệt như là nghe được tiếng lòng của người khác chẳng hạn, thì có lẽ thứ lọt vào tai cô lúc này sẽ là thế này: Cô gái này không tệ chút nào, sinh viên ưu tú hàng đầu cơ đấy. Trước giờ mình chưa từng theo đuổi kiểu con gái này, nhưng cũng không khó cưa đổ.

Ngay từ đầu, người đàn ông này đã không hề che giấu chuyện mình là phú nhị đại, có bối cảnh được trời cao ưu ái.

Đúng là trước đây Giang Nhược Kiều có tiêu chuẩn yêu đương thế này, cô từng hy vọng bạn trai có thực lực nhất định về phương diện kinh tế.

Tuy vậy, song song với đó, cô cũng hiểu là bản thân cô sẽ không thể yêu đương với phú nhị đại một cách dễ dàng, cho nên, trong ba người bạn trai của cô, ngoại trừ Tưởng Diên ra thì hai người còn lại đều có gia cảnh giàu có, nhưng ở nơi thủ đô tấc đất tấc vàng, bọn họ vẫn chưa được xem là phú nhị đại.

Nhiều phú nhị đại rất ngạo mạn. Đương nhiên là, những lời tâng bốc của người bên cạnh và hiện tượng xã hội đương thời đã tạo cho bọn họ thứ ảo tưởng như vậy.

Một lần kia của trước đây, trong hội sinh viên, có một đàn chị cũng là hoa hậu giảng đường của các cô, đàn chị này có quan hệ không tệ với cô. Chị ấy đã từng lén nói với cô là nếu em yêu đương với một phú nhị đại kiêu ngạo thì phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, đó chính là, đối phương muốn ngừng lại thì em mới được ngừng. Nếu đối phương muốn chia tay thì họ sẽ biến mất trong thế giới của em trong vòng mấy phút. Còn nếu em muốn chia tay nhưng đối phương lại không muốn thì cuộc sống của em sẽ “khởi động” chế độ khó khăn…

Giang Nhược Kiều thầm thở dài.

Cho dù không có Lục Dĩ Thành thì Giang Nhược Kiều cũng hoàn toàn không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện như thế này.

Cô không muốn cho đối phương hoặc là những người khác một tín hiệu là cô có thể bị “săn” ở nơi như thế này.

Cô không phải là con mồi.

Chỉ thấy đối phương lại dạt dào hứng thú nói tiếp: “Em Giang, hay là chúng ta thêm tài khoản WeChat nhé? Nếu sau này tôi có nhu cầu ở phương diện này thì hẳn là tôi có thể liên hệ trực tiếp với em.”

Giang Nhược Kiều biết, trong hoàn cảnh này, cô mà thẳng thừng từ chối người khác thì e là hành động này sẽ bị đánh giá là rất mất lịch sự, nhưng cô không muốn… thêm WeChat anh ta một chút nào.

Cô giơ tay sờ sờ vào lỗ tai, cười nói: “Ừm.”

Giây tiếp theo, chuông điện thoại vang lên, cô ngước mắt nhìn đối phương, hơi áy náy mà nói nói: “Rất xin lỗi anh Trần, tôi phải nhận cuộc gọi quan trọng trước đã.”

Đối phương mỉm cười gật đầu.

Giang Nhược Kiều trả lời điện thoại: “Xin chào, tổng giám đốc Lục, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”

Lục Dĩ Thành ở cách đó không xa, không ngừng nhìn về phía bên này hỏi: “Anh ta đang làm phiền cậu sao?”

“Không phải.” Giang Nhược Kiều lịch sự cười cười với anh Trần kia, lại nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia: “Có điều, đúng là có chút phiền phức, cho nên muốn nhờ phía anh hỗ trợ.”

Lục Dĩ Thành đã đoán được phiền phức mà cô nói là cái gì.

“Vậy chúng ta sẽ nói chuyện điện thoại như thế này trong bao lâu?”

Giang Nhược Kiều cười: “Càng lâu càng tốt.”

… Ít nhất là… cho đến khi người này mất kiên nhẫn và bỏ đi trước.

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng: “Vậy thì chúng ta nói cái gì đây?”

Giang Nhược Kiều: “Xem tâm trạng của tổng giám đốc Lục đây đã, bên tôi thế nào cũng được.”

Lục Dĩ Thành bị cô chọc cười, tiếng cười trong trẻo của anh truyền đến tai cô.

Cô cúi đầu, thấy không tự nhiên cho lắm.

Vào những trường hợp như thế này, người đến người đi, mời rượu lẫn nhau, bên cạnh còn có một người xa lạ đang chờ để thêm WeChat của cô, rơi vào tình huống này đã bất giác khiến cô có cảm giác k1ch thích.

Chỉ hai người họ mới hiểu.

“Nghe cậu gọi là tổng giám đốc Lục, tôi thấy không quen gì cả.” Lục Dĩ Thành nói: “Cứ thấy giống như là cậu đang giễu cợt tôi vậy.”

Giang Nhược Kiều như không nhịn được nữa, trong mắt cô chứa đầy ý cười: “Nào có, nào có, quả thực là anh đảm đương được mà.”

“Đúng là hôm nay rất khéo.” Lục Dĩ Thành nói: “Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”

Giang Nhược Kiều bật cười: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đó là chuyện tốt mà, nếu không thì tôi cũng không biết nên đi tìm ai để nhờ cậy sự trợ giúp nữa. Mặc dù đây không phải là lần đầu tôi gặp phải tình huống như vậy, nhưng bây giờ tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Lục Dĩ Thành im lặng.

Anh vẫn cảm thấy mình quá nhỏ bé, cũng giống như bây giờ vậy, anh biết là cô đang gặp rắc rối, nhưng anh lại không thể tiến lên giải quyết bất cứ chuyện gì giúp cô.

Thậm chí, khi anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô nói chuyện với người đàn ông kia, trong lòng anh còn có cảm giác man mác buồn.

Giang Nhược Kiều hơi dừng lại rồi hỏi: “Phía tổng giám đốc Lục có gặp phải vấn đề giống như vậy không? Anh giải quyết nó như thế nào?”

Lục Dĩ Thành suy nghĩ một lát: “Không nhớ rõ nữa. Thỉnh thoảng sẽ nói không có WeChat, có lúc thì sẽ nói là không tiện.”

“Còn trong những trường hợp quan trọng hơn thì sao?”

Lục Dĩ Thành trả lời: “Tạm thời tôi chưa gặp phải ai xin WeChat anh trong hoàn cảnh này.”

Anh dừng lại một lát rồi nói: “Có thể là có liên quan đến giới tính.”

Suýt chút nữa là Giang Nhược Kiều đã bật cười. Ý của Lục Dĩ Thành rất rõ ràng… Phụ nữ sẽ kiềm chế và cân nhắc khả năng mình bị từ chối, còn đàn ông thì không băn khoăn nhiều như thế, nhất là trong những dịp như thế này. Ví dụ như anh Trần này chẳng hạn, cũng đã chờ đến nỗi hơi mất kiên nhẫn nhưng có lẽ không bao giờ nghĩ đến khả năng cô không muốn thêm WeChat của anh ta, mà có lẽ anh ta cũng có một loại tự tin rằng người khác sẽ không từ chối mình.

“Có lẽ vậy.” Giang Nhược Kiều nói.

Hai người im lặng một lúc, Giang Nhược Kiều không nói gì, nhưng cô vẫn cẩn thận lắng nghe.

Mặc dù bên kia cũng không có âm thanh gì.

Lục Dĩ Thành cầm điện thoại, nhìn theo bóng lưng của cô.

Cuối cùng, anh Trần kia cũng không còn kiên nhẫn nữa, dùng khẩu hình nói với Giang Nhược Kiều: “Tôi đi trước.”

Giang Nhược Kiều nắm chặt điện thoại, áy náy nói: “Anh Trần, rất xin lỗi anh.”

Anh Trần miễn cưỡng rời đi, anh ta cũng nghe thấy rồi, người bên kia chắc là người rất quan trọng, hai người cũng đang nói chuyện công việc, không biết sẽ nói chuyện trong bao lâu.

Lần xin WeChat này cứ vậy mà trôi qua.

Đợi cho anh Trần đi khuất, Giang Nhược Kiều mới thở dài một hơi: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay đã làm phiền anh rồi.”

Lục Dĩ Thành: “Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Lục nữa.”

Giang Nhược Kiều bật cười, sợ thu hút sự chú ý của người khác, cô vội thu lại nụ cười trên mặt: “Vậy xưng hô thế nào?”

Lục Dĩ Thành: “Tôi nghĩ cậu nên gọi tên tôi thôi là được rồi, tôi sẽ dễ tiếp nhận hơn đó.”

Khi nghe cô gọi anh là tổng giám đốc Lục, anh thấy không tự nhiên chút nào cả, còn thấy rất ngượng ngùng nữa, bởi vì anh chỉ là một sinh viên bình thường đến không thể bình thường hơn.

“Được.” Giang Nhược Kiều cố hạ thấp giọng, khe khẽ gọi một tiếng: “Lục Dĩ Thành.”

Chỉ có cô và anh ở đầu bên kia mới có thể nghe thấy âm thanh này.

Giờ phút này, lòng hai người đều dâng trào một nỗi niềm lạ kỳ khó tả.



Sau khi Lục Dĩ Thành cúp điện thoại thì anh cúi đầu nhìn xuống chiếc bánh kem nhỏ trong tay mình.

Đã quên mất tại sao mình lại lấy cái bánh kem này rồi.

Bỗng, có người vỗ vào vai anh, là người thứ hai mà quen ở nơi này.

Hạ Lễ cũng không thích kiểu xã giao như thế này, anh ấy cởi cúc áo sơ mi, thở phào nhẹ nhõm, hỏi anh: “Cậu vừa mới nói chuyện điện thoại với ai đấy? Vừa rồi anh muốn gọi cậu nhưng thấy cậu đang gọi điện nên anh không đi qua, cậu nói chuyện chắc cũng phải hơn mười phút nhỉ.”

Lục Dĩ Thành không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm quả anh đào trên cái bánh kem nhỏ.

“Có phải gần đây cậu gặp chuyện gì rồi không?” Mặt Hạ Lễ hiển hiện vẻ nhiều chuyện: “Chắc chắn là có, chắc chắn là có.”

Lục Dĩ Thành im lặng.

Có đôi khi, im lặng đồng nghĩa với thầm thừa nhận.

Hạ Lễ: “Đệch, có chuyện thật sao? Trước đây anh nghe người ta nói cậu theo đuổi hoa hậu giảng đường, anh cũng không hỏi nhiều. Chẳng lẽ là thật à? Cậu theo đuổi người ta thật á?”

Lục Dĩ Thành gật đầu trong sự do dự.

Đúng là có theo đuổi thật.

Hạ Lễ: “Chua [*] lắm nhé, anh đây thấy chua quá rồi đó.”

[*] Chua: ý chỉ ghen tị.

Bạn bè xung quanh đều có đối tượng hoặc ít nhất cũng có chuyện gì đó, chỉ có mỗi mình anh ấy là cô đơn lẻ bóng.

Lục Dĩ Thành mặc kệ anh ấy.

Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Lục Dĩ Thành do dự mà lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Giang Nhược Kiều: [Lát nữa cậu còn có việc gì không?]

Gần như là ngay lúc đó, anh cũng nhận được tin nhắn từ Giang Nhược Kiều: [Lát nữa cậu còn việc gì không?]

Hai người trả lời lại cùng một lúc.

Lục Dĩ Thành sửng sốt vài giây, sau đó anh bật cười.

Giang Nhược Kiều thẳng thắn che nửa bên mặt lại.

Cô đang dặm lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh.

Cô còn chưa trả lời gì thì Lục Dĩ Thành đã gửi tới một tin nhắn khác: [Nếu lát nữa cậu không có việc gì thì chúng ta có thể về chung, đón xe về, hai người thì sẽ tiết kiệm hơn.]

Giang Nhược Kiều: “…”

Lâu rồi không thấy nhỉ, tính hiệu suất chi phí ấy.

Đã lâu lắm rồi Dĩ Thành không nói mấy lời này.

Giang Nhược Kiều trêu anh: [Được, chúng ta AA [*] đi.]

[*] AA: chia đôi tiền, hoặc tiền ai nấy trả.

Lục Dĩ Thành nhận được tin nhắn này thì lúng túng và hối hận không thôi.

Tại sao anh lại nói câu cuối cùng đó chứ?

Rõ ràng là anh chỉ muốn mời cô về chung, sao lại cho cô cảm giác rằng anh muốn ghép xe cơ chứ?

Không phải muốn ghép xe thật mà.

Còn Giang Nhược Kiều thì đang cười đến nỗi không thở được ở trong nhà vệ sinh.

Bởi vì cô nhìn thấy trong khung chat không ngừng xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập văn bản…”

Nhưng đã mấy phút trôi qua rồi mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, có thể thấy được tâm trạng của anh lúc này là thế nào.

Một lúc lâu sau, Lục Dĩ Thành mới trả lời tin nhắn: [Tôi sẽ không bao giờ… nói ba chữ hiệu suất chi phí [*] này nữa. Cậu phải giám sát tôi.]

[*] Gốc là 性价比.
Nhấn Mở Bình Luận