Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Bỗng nhiên tên tóc vàng ngã xuống, trong nháy mắt dẫn tới sự khiếp sợ của đám người vây xem ở đó, đặc biệt là ba tên đàn em lâu la của anh ta, bọn họ tuyệt đối không ngờ, quảng trường mỹ thực này thế mà lại còn có người dám ra tay với bọn họ, đây là chán sống rồi...

Sau khi hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh thấy là Vương Thành xuất hiện thì đều thở dài một hơi, trên gương mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.

Hoàn thành, anh có thể đến là được rồi. Hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh theo bản năng núp ở phía sau lưng của Vương Thành.

“Đã kêu hai người đừng có chạy loạn, còn chạy loạn khắp nơi, lần sau tôi còn nhìn xem hai người có dám không nghe lời tôi nữa hay không.” Vương Thành cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm nghị mà trách móc.

Hai người phụ nữ giống như là đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu đáp lại, tên tóc vàng kia giãy giụa định muốn đứng lên, lại bị Vương Thành dùng một cước đá bay lần nữa.

“Còn dám đứng dậy, nhìn xem tao có đánh chết mày không!”

“Đậu mẹ, đánh nó.” Ba tên lâu la khác nhìn thấy, cùng nhau xông về phía Vương Thành.

Người sau đang thiếu chút thực chiến, đưa ba tên lâu la này đến vừa vặn cho anh luyện quyền.

Điều Hồng quyên coi trọng chính là nhanh chuẩn ác, tuy rằng Vương Thành còn chưa làm đến mức một đòn đã gục như Lâm Tĩnh Nhã, dựa vào sự tinh diệu của Hồng quyền, rất nhanh đã đánh bại ba tên lâu la đó.

Nhưng mà Vương Thành cũng bị thương mấy nơi, xem ra còn phải luyện thêm chút, đổi lại ở đây là Lâm Tĩnh Nhã, đoán chừng đã đánh gục hết bọn họ bằng mỗi người một quyền rồi.

“Tiếp tục đến đi?” Vương Thành nhìn bốn người ngã trên mặt đất, mang theo một chút lạnh lẽo nói.

“Coi như mày lợi hại, nhưng mà thằng nhóc mày có gan thì đừng có đi.” Tên tóc vàng kia giãy giụa đứng lên, sau khi bỏ lại một câu dự tợn, dẫn theo ba tên lâu la của anh ta chạy đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Vương Thành mới cảm thấy trên người có hơi đau, đặc biệt là trên cánh tay và trên lưng, vừa rồi một chọi ba, cho dù nhìn anh rất anh dũng, thực ra anh cũng bị ba người bọn họ đánh mấy quyền.

“Vương Thành, anh không sao chứ!” Tiêu Mộc Nghiên đi tới với vẻ ân cần hỏi han.

“Cũng may, không có gì đáng ngại, đợi lát nữa trở về xoa bóp chút rượu thuốc là được rồi.” Vương Thành không để ý chút nào mà nói, sau khi trở về vẫn là nên huấn luyện nhiều hơn một chút.

“Vậy chúng ta có còn ăn nữa không?” Tiêu Tĩnh có chút yếu ớt nói, vừa rồi chính chị ta kéo Tiêu Mộc Nghiên điên cuồng đi ăn mỹ thực, lúc này mới bị lạc mất Vương Thành.

“Đương nhiên, sợ bọn họ cái gì chứ? Đã nói hôm nay tôi đãi khách, hai người cứ ăn hết mình đi.” Vương Thành cũng không để ý mà nói, mấy tên lâu la kia anh vẫn không để vào trong mắt.

Hơn nữa phía Tây thành phố này là địa bàn của La Thông, anh thật sự lo lắng thì gọi La Thông tới dập bọn họ.

“Quá tốt rồi, vậy chúng ta đi ăn đi.” Tiêu Tĩnh và Tiêu Mộc Nghiên hoan hô một tiếng, nhưng mà lần này bọn họ không dám rời khỏi Vương Thành nửa bước.

“Nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon, bánh quế trứng, bánh gạo, lòng chua cay, còn có bánh nghìn tầng vân vân. Tôi sợ hai người ăn không nổi thôi.” Vương Thành dắt bọn họ, vừa giải thích vừa dẫn bọn họ đi nếm thử.

Mà ở một bên khác, tên tóc vàng và ba tên đàn em của anh ta kia, sau khi bị Vương Thành đánh một trận cũng không chịu phục, trong lòng càng oán hận không thôi.

“Con mẹ nó, cái thằng nó ra tay đúng là ác mà.” Tên tóc vàng kia xoa xoa khuôn mặt bị Vương Thành đánh sưng, dáng vẻ không cam lòng.

“Đi tìm mấy người để dạy dỗ nó, bằng không sau này chúng ta cũng không thể lăn lộn ở quảng trường mỹ thực này nữa.”

“Anh Hổ, bây giờ chúng ta làm sao đây? Tìm anh La gọi người sao?” Ba tên lâu la cũng bị Vương Thành đánh sưng mặt sưng mũi, trong mắt cũng lộ vẻ không cam lòng.

“Thằng nhóc đó biết đánh nhau, xem ra chỉ có anh La mới có thể xử lý được nó, hơn nữa hai cô gái mang khẩu trang ở bên cạnh nó, vừa nhìn là biết cực phẩm, đặc biệt là cô gái trẻ kia, từ bên ngoài nhìn vào lại có phần giống với đại minh tinh Tiêu Mộc Nghiên, nếu có thể chơi đùa với người này, vậy thì sướng vãi.”

Tên tóc vàng này trước đó chính là nhìn thấy mỹ nữ đeo khẩu trang có phần giống với Tiêu Mộc Nghiên, lúc đó mới ra tay trêu ghẹo, nào ngờ bị thằng nhóc kia đánh một trận.

“Đừng nói nữa, tao thấy mỹ nữ kia cũng rất giống, nếu không thì tìm anh La đi!” Sau khi mấy tên lâu la kia thương lượng một phen, thương nhớ đối với cô gái đẹp có dáng dấp rất giống Tiêu Mộc Nghiên, còn với Vương Thành, bọn họ cũng muốn tìm người báo thù.

Rất nhanh tên tóc vàng kia linh lấy điện thoại di động ra gọi cho La Thông, ông ta xem như là thế lực lăn lộn đường này ở phía Tây thành phố lớn nhất, người bình thường đúng là vẫn không dám trêu chọc ông ta.

Tên tóc vàng thêm mắm dặm muối nói một lần chuyện ở quảng trường mỹ thực, nói Vương Thành trở thành người đến cướp địa bàn của bọn họ, lúc này mới khiến La Thông coi trọng.

“Chúng mày để ý nó cho tao, dám đến cướp địa bàn quảng trường mỹ thực của tao, thật sự là không muốn sống!” Đầu điện thoại kia truyền đến lời nói lạnh lẽo của La Thông.

Tuy rằng địa bàn ở quảng trường mỹ thực này có hơi lớn một chút, nhưng mà mỗi đêm cũng có thể lấy được một chút thứ béo bở từ các quầy hàng, thường được gọi là phí bảo kê, mỗi đêm cũng có thể thu được mấy ngàn đồng, chân muỗi cũng là thịt mà! Cái này cũng không thể vứt được.

Sau khi cúp điện thoại, tên tóc vàng rất là kích động.

“Đi, đi theo dõi thằng nhóc kia, đừng để nó trốn thoát.”

Mấy người nóng lòng muốn báo thù, lại nhanh chóng xuyên vào trong nhóm người, lần này có anh La bọn họ bảo vệ, nhất định phải cho tên kia biết tay.

Vương Thành dẫn theo hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, đang đi dạo hơn nữa vòng ở quảng trường mỹ thực, ăn rất nhiều đồ ăn ngon mà trước kia bọn họ chưa từng nếm thử.

“Vương Thành, món bánh nghìn tầng kia thực sự rất ngon.” Hai người phụ nữ trên cơ bản là đã no rồi, nhưng vẫn không quên đóng gói mang về.

“Cái món Lưu Ly Tô kia cũng ăn rất ngon, ngọt vừa đủ.” Tiêu Tĩnh cũng không nhịn được mà nói.

“Được rồi, bây giờ nên về rồi, ở đây cũng sắp kết thúc rồi.” Vương Thành nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối, là thời điểm nên trở về.

“Được rồi, nếu không thì ngày mai chúng ta lại tới nữa đi.” Tiêu Mộc Nghiên có phần vẫn chưa thỏa mãn nói.

“Ngày mai tôi mời khách.” Dường như Tiêu Tĩnh cũng vẫn ăn chưa đã ghiền.

Vương Thành không khỏi lắc đầu, thực sự là bó tay đối với hai kẻ tham ăn là họ.

Lúc này đã muộn rồi, người trên quảng trường mỹ thực càng ngày càng ít, chờ đến khi mấy người Vương Thành muốn trở về, bỗng nhiên gặp mấy tên tóc vàng ngáng đường trước đó.

“Sao vậy thằng nhóc, đánh tao rồi còn muốn đi về à?” Vẻ mặt của tên tóc vàng kia đầy phách lối, dường như ăn chắc mấy người Vương Thành.

Tiêu Tĩnh và Tiêu Mộc Nghiên nhìn thấy bọn họ còn chưa đi, gương mặt xinh đẹp khẽ thay đổi, không kìm lòng được mà trốn ở phía sau Vương Thành.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận