Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Vương Thành chỉ dùng ba phần sức mạnh, đã khiến cho Triệu Cao này đau muốn chết muốn sống rồi.

“Người anh em, còn không mau buông tay, tay của tôi sắp gãy rồi.” Triệu Cao đành phải không ngừng xin tha.

“Lần sau để cho tôi nhìn thấy anh nữa, gặp một lần đánh một lần. Cút.” Giọng điệu Vương Thành lạnh lẽo, lập tức hất tay Triệu Cao ra.

Người sau bị bàn tay của Vương Thành bóp đến đau nhức, sắc mặt trắng bạch.

“Thằng nhãi, xem như mày lợi hại, chờ đó đi.” Sau khi Triệu Cao bỏ lại một câu hung ác, hậm hực đi nơi khác.

“Vương Thành, vẫn là anh lợi hại, loại cặn bã này nên cho anh ta chút bài học.” Liễu Bội Bội nhìn thấy Triệu Cao chạy đi với vẻ xám xịt, khỏi phải nói là có biết bao nhiêu hả hê.

“Cái này thì coi là gì, mới nãy ở cửa thang máy lầu một, Vương Thành còn đánh bốn người, đánh bọn người Bạch Nam chạy mất dép.” Hà hiểu Nghiên thân mật kéo cánh tay của Vương Thành với vẻ mặt kiêu ngạo.

“Thật sao? Làm đẹp lắm. Nhưng mà Bạch Nam cũng không dễ ức hiếp, Vương Thành anh phải cẩn thận một chút, tên ngốc này sẽ tìm cơ hội để trả thù.” Liễu Bội Bội có chút quan tâm mà nhắc nhở.

Vương Thành khẽ gật đầu, nhà họ Bạch anh còn không đặt ở trong mắt.

Từ sau khi Vương Thành đuổi Triệu Cao chạy mất, thì không có người đàn ông nào tới chuốc lấy phiền phức nữa.

Một giờ sau, thư ký trưởng Trương Kiều của thị trưởng đeo một cái mắt kính đen, khuôn mặt mỉm cười đi vào, có rất nhiều người trẻ tuổi dường như cũng biết vị thư ký trưởng Trương Kiều bậc nhất ở thành phố Thanh Thuỷ này, sôi nổi tiến lên chào hỏi.

Vương Thành cũng không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần, chỉ thấy Trương Kiều trông cũng hơn ba mươi tuổi, nhưng lăn lộn đến vị trí thư ký trưởng, có thể thấy năng lực và bối cảnh đều vô cùng vững chắc, hơn nữa nhìn nội hàm mà anh ta phô bày trong lúc giơ tay nhấc chân, có thể thấy được thái độ và trình độ của người này vẫn là rất tốt.

“Người này là Trương Kiều, xem ra năm nay thị trưởng có chuyện không thể đích thân tới, bảo anh ta thay thế đến chủ trì.” Dường như Liễu Bội Bội quen Trương Kiều này, hơn nữa nghe ý tứ bên trong lời nói của cô ta, cô ta không phải là lần đầu tiên tới tham gia cuộc tụ họp thanh niên này.

Dường như là để chứng minh cho lời nói của Liễu Bội Bội, sau khi Trương Kiều đến, cầm microphone lập tức tuyên bố với mọi người, đại khái ý là cảm ơn mọi người đã đến, nhưng mà tiếc là thị trưởng đã tới khu mới ở phía Bắc thành phố để khảo sát, tạm thời không tới được, lần tụ họp này sẽ do anh ta thay thế chủ trì.

Dường như mọi người cũng tán đồng với sự chủ trì của Trương Kiều này, xem ra anh ta vẫn rất có danh tiếng giữa những người trẻ tuổi này, hoặc là rất có sức tin phục.

“Được rồi các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành phần đấu giá từ thiện, khoản tiền đấu giá đạt được chắc chắn sẽ quyên góp tất cả vào quỹ ngân sách cứu trợ trẻ mồ côi.”

Vừa dứt lời, những người trẻ tuổi tới tham gia tụ họp đều trở nên phấn khởi, dường như thời khắc mong mỏi đã đến.

Đặc biệt là mấy cậu ấm của những gia tộc giàu có, càng chờ mong đã lâu, loại chương trình đấu giá từ thiện này, thứ nhất có thể tích góp danh tiếng, thứ hai có thể giành được thiện cảm của thị trưởng. Thứ ba, còn có thể lựa thời cơ thể hiện sức mạnh của gia tộc giữa những người đồng trang lứa.

Ngoài ra còn có quy tắc ngầm chính là, bỏ tiền càng nhiều, cơ hội được tuyển chọn làm mười thanh niên tiêu biểu cũng càng lớn, đây là quy tắc ngầm từ trước đến nay trong buổi tụ họp giới thanh niên.

“Còn có đấu giá từ thiện nữa à?” Hà Hiểu Nghiên lần đầu tiên tới, không biết còn có cái hoạt động này.

“Đấu giá từ thiện mỗi năm đều có, thanh niên huyết khí dâng trào, dùng tình huống đấu giá từ thiện để phân cao thấp, không thể thích hợp hơn nữa! Vừa có thể giúp được những trẻ mồ côi cần giúp đỡ, vừa còn có thể để đấu giá tích góp danh tiếng, lại có thể chiếm được thiện cảm của thị trưởng. Mặt khác người bỏ tiền càng nhiều, càng có cơ hội được chọn làm mười thanh niên tiêu biểu của năm nay.”

Liễu Bội Bội cười giải thích, cô ta cũng không phản đối loại đấu giá từ thiện này, thậm chí còn có chút ủng hộ, hoạt động một công nhiều việc, vẫn là tốt vô cùng.

“Thị trưởng đúng là có ý tưởng.” Vương Thành cũng nhẹ nhàng gật đầu, muốn để người trẻ tuổi tâm phục khẩu phục, loại cách như thế này vẫn là hữu hiệu nhất, vừa thỏa mãn được lòng ganh đua so sánh của bọn họ, lại phát triển công cuộc cứu giúp trẻ mồ côi, vừa dùng cái hư vinh gọi là mười thanh niên tiêu biểu, thêm vào một mồi lửa cho bọn họ, bọn họ sẽ càng thêm phấn khởi.

Quả nhiên thị trưởng là cao thủ nhìn thấu lòng người, xem ra có thể lên làm thị trưởng cũng không phải là người tầm thường.

“Bội Bội, lấy thẻ đâu giá ở đâu?” Vương Thành bắt đầu cũng có chút hứng thú đối với hoạt động này, nghĩ tới đợi một lát nữa nếu có đồ vật gì thích thú thì có thể đấu giá lấy, lập tức hỏi Liễu bội bội.

“Tới chỗ cửa đăng ký là được rồi, bây giờ hẳn là có rất nhiều người, đợi lát nữa chúng ta đi qua sẽ tốt hơn.” Liễu Bội Bội theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ cửa ra vào, lúc này đã có rất nhiều người đang tới nhận thẻ đấu giá.

Vương Thành khẽ gật đầu, bây giờ đi qua đúng là có quá nhiều người, vậy thì đợi một lúc nữa rồi đi!

Nửa tiếng sau, số người đến đăng ký lấy số rõ ràng đã đi rất nhiều so với trước đó, lúc này ba người Vương Thành mới đi tới, không ngờ lại đụng phải oan gia Bạch Nam.

“Ồ, đây không phải là thằng nhãi kia sao? Mày cũng tới lấy thẻ đấu giá hả? Mày có tiền hả?” Bạch Nam nhớ rõ mối thù, đương nhiên sẽ không cho Vương Thành sắc mặt tốt.

“Mặc đồ rách rưới cũng không biết xấu hổ mà tới lấy thẻ đấu giá, sao mày không đi nhặt ve chai đi!”

“Loại người dưới đáy xã hội cũng đừng tới lãng phí tài nguyên, cút nhanh lên đi!”

Mấy người bạn ở phía sau Bạch Nam dường như cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội để lấy lại thể diện, đều lên tiếng chế nhạo Vương Thành, nói.

“Có tiền hay không thì liên quan gì tới mấy người, mau mau cút đi!” Liễu Bội Bội lên tiếng nói.

“Chúng tôi nói chuyện ở đây, có vấn đề gì với cô!” Một cô gái dung mạo xinh đẹp ở bên cạnh Bạch Nam, cùng đi ra chắn trước mặt Liễu Bội Bội, cùng đối chọi khí thế với Liễu Bội Bội rất là gay gắt.

“Vẫn còn muốn ăn đòn hả?” Vương Thành nắm chặt quả đấm, vung lên ở trước mặt bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo. Anh đây không phải là đe dọa, nếu như Bạch Nam còn dám có một chút hành động khiêu khích, Vương Thành không ngại lại đánh cho anh ta một trận nữa.

“Thằng nhãi, mày đừng có đắc ý, đợi lát nữa sau khi tụ họp kết thúc, mày không còn dễ chịu đâu!” Bạch Nam biết mình không đánh lại anh, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch bây giờ lấy cứng chọi cứng ở đây, anh ta đã gọi người tới khách sạn Nghê Hồng rồi, đợi sau khi tụ họp kết thúc sẽ trả thù thằng nghèo này!

Sau khi để lại một câu đầy hung ác, Bạch Nam liền dẫn người đi ra chỗ khác.

Vương Thành không thèm để ý bọn họ sẽ đối phó với mình như thế nào, khách sạn Nghê Hồng này chính là sản nghiệp của nhà bọn họ, bảo vệ rất nhiều, nếu Bạch Nam dám trắng trợn gọi người tới đối phó với mình, Vương Thành không ngại trực tiếp phế anh ta đi.

Rất nhanh Vương Thành đã đăng ký xong thẻ đấu giá, Liễu Bội Bội và Hà Hiểu Nghiên cũng đăng ký cho riêng mình, nói là các cô ấy cũng muốn đấu giá một vật gì đó, còn bày ra dáng vẻ kích động.

Sau khi Vương Thành nhìn thấy thì không hỏi mỉm cười một phen, xem ra bọn họ cũng muốn tranh giành một chuyến.

Chỉ có điều là tới tham gia buổi tụ họp của người trẻ tuổi, cơ bản mọi người đều đăng ký thẻ đấu giá, nếu đã tới chắc chắn phải tham dự hoạt động này.

“Chúng ta ngồi ở đó đi!” Sau khi nhận thẻ đấu giá, Liễu Bội Bội kéo tay Hà Hiểu Nghiên đi tới một góc sát vách tường, Hà Hiểu Nghiên cũng rất thích sự yên tĩnh, liền kéo cánh tay Vương Thành cùng đi tới đó.

Chờ sau khi bọn họ ngồi xuống, buổi đấu giá từ thiện lần này cũng gần như là muốn bắt đầu rồi.

Thư ký trưởng Trương Kiều đích thân đảm nhiệm làm người chủ trì buổi đấu giá từ thiện lần này.

“Các vị, buổi đấu giá từ thiện lần này, món đồ đấu giá thứ nhất là một sợi dây chuyền trân châu được xâu chuỗi từ ngọc trai hình giọt nước mắt mà thành, do nhà họ Vân ở thành ta quyên góp, giá khởi điểm là một vạn, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn một vạn, bây giờ đã có thể nâng giá rồi!”

Trương Kiều vừa dứt lời, lập tức có mấy thẻ số được giơ lên, Trương Kiều cũng nhìn không hết, có thể thấy được sợi dây chuyền trân châu nước mắt ngọc này rất là quý hiếm.

“Hai vạn.”

“Năm vạn.”

“Mười vạn.”

...

Giá cả của cuộc đấu giá cũng liên tục tăng vụt, chỉ mới có năm phút, đã trực tiếp tăng tới ba mươi vạn, hơn nữa phần lớn người kêu giá là phụ nữ, có thể thấy được món đồ này tương đối có sức hấp dẫn đối với các cô gái.

“Bốn mươi vạn.” Liễu Bội Bội đột nhiên bất ngờ giơ thẻ số lên, dường như cô ta rất thích sợi dây chuyền trân châu này, bằng không thì cũng sẽ không giơ bảng kêu giá.

“Năm mươi bạn.” Cô gái ngồi ở bên cạnh Bạch Nam, sau khi thấy là Liễu Bội Bội kêu giá, không chút do dự giơ thẻ số nâng giá, cô gái này chính là cô gái vừa mới đối đầu tranh chấp với Liễu Bội Bội, người của nhà họ Tôn ở phía Đông thành phố, tên là Tôn Diễm, trong nhà cũng có tiền có của.

Liễu Bội Bội xem xét thì thấy là cô gái vừa rồi, trong lòng nảy sinh lòng háo thắng, lần nữa giơ thẻ số lên nói.

“Sáu mươi vạn.” Cái giá này đối với một sợi dây chuyền trân châu mà nói thì có hơi cao hơn giá trị thực, có rất nhiều người đều không tiếp tục muốn ra tay kêu giá cao hơn nữa.

“Bảy mươi vạn.” Nhưng mà Tôn Diễm lại không chút do dự lần nữa nâng giá nói, trong ánh mắt liếc nhìn sang còn mang theo một tia khiêu khích.

“Đáng ghét, xem ra người phụ nữ này muốn đấu với tôi!” Liễu Bội Bội cắn răng, cô ta cũng không muốn thua người phụ nữ này, lập tức lại nâng giá nói.

“Bảy mươi lăm vạn.”

“Một trăm vạn.” Dường như sức mạnh của Tôn Diễm rất dồi dào, trực tiếp nâng giá tới một trăm vạn, cô ta chính là muốn đè khí thế của Liễu Bội Bội xuống.

Bạch Nam ở bên cạnh nhìn tới đây thì khóe miệng cũng không nhịn được mà có hơi cong lên.

“Diễm Nhi, làm không tệ!”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận