Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Trương Thiên Long dạo này rất bực bội, từ sau khi bị Vương Thành giáo huấn cho một bữa thì tổn thất vô cùng nặng nề. Không những phải bồi thường 2 triệu lại còn bị cướp đi bức tranh “Giang đình đàm cổ đồ ” của Đường Bá Hổ mà hắn ta thích nhất, còn cả chuỗi vòng tay từ ngọc tím trị giá 300 nghìn. Còn ức chế hơn nữa đó là một nửa số đàn em của hắn ta còn bị em họ của tên Vương Thành đó đánh cho thương tật đầy mình, bây giờ còn đang nằm dưỡng thương kìa.

Buổi tối 8 giờ hơn, Trương Thiên Long đang ở câu lạc bộ Ngọc Long của mình giám định mấy món đồ cổ mới kiếm được về.

Vậy mà vừa cầm được bức tranh lên tay thì điện thoại vang lên, hắn ta đưa mắt nhìn qua cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, cười khà khà.

“ Xem ra lại có mối làm ăn đưa tới cửa rồi!”

Người gọi điện tới thì ra chính là kẻ đang chơi bời ở câu lạc bộ Cẩm Long lúc này, Tôn Diệu.

“ Tôn Diệu đấy à, tìm tôi có việc gì đấy?” Trương Thiên Long vừa nói tay vừa nghịch món đồ cổ của mình.

“ Tôi gặp một ít phiền phức muốn tìm anh giúp đỡ đây.” Tôn Diệu thấp giọng trả lời.

“ Giúp đỡ?” Thương Thiên Long lại nhớ tới tên ngốc phú nhị đại Trương Hạo Đông, cũng nói muốn nhờ hắn ta giúp đỡ, cuối cùng hại hắn ta thảm không nỡ nhìn.

“ Đối phương là ai.” Lần này Trương Thiên Long đã khôn hơn rồi, hắn ta cảnh giác hỏi trước.

“ Thì là một tên tiểu tử nghèo nhà quê, không tiền không thế mà cứ nhảy nhót trước mặt tôi giả vờ là mình giàu sang lắm.” Giọng của Tôn Diệu rất nhỏ, dường như để phòng ngừa người khác nghe thấy.

“ Tiểu tử nghèo nhà quê á, vậy hắn ta có đứa em họ nào không?” Trương Thiên Long nhớ tới vị em họ cao thủ đi bên cạnh Vương Thành, nội tâm vẫn hơi run sợ, một người đấu với hai mươi người vậy mà vẫn còn có thể đánh gục hơn một nửa, sức mạnh này quả thực rất đáng kinh sợ.

“ Không có em họ, chỉ có một mình hắn ta tôi, giá tiền thì vẫn quy tắc cũ.” Tôn Diệu muốn mượn thế lực của Long ca để dạy cho Vương Thành biết sự lợi hại của hắn, để xem Vương Thành còn dám giành Hà Hiểu Nghiên với hắn không.

“ Không có em họ, tên nhóc nghèo nhà quê không tiền cũng không thế, được, việc này tôi sẽ nhận.” Trương Thiên Long ngẫm nghĩ lần này chắc sẽ không gặp phải vụ khó ăn như lần trước nên hắn ta rất nhanh chóng đồng ý.

“ Lúc tới cứ nói là bạn của tôi đến chơi cùng là được.” Vừa nghe thấy Trương Thiên Long đã nhận lời, Tôn Diệu lập tức kích động. Nhưng vì đề phòng vẫn nên để bọn họ giả vờ làm bạn của hắn đến chơi, dù sao đây cũng là câu lạc bộ Cẩm Long đấy, huênh hoang quá có khi lại hại đến chính hắn ta.

Theo như quy tắc cũ, Tôn Diệu chuyển khoản trước cho Trương Thiên Long 100 nghìn, đồng thời gửi luôn cả địa chỉ cho hắn ta.

Sau khi nhận được tiền, Trương Thiên Long cười tươi rói. Sau đó hắn ta nhìn thấy địa chỉ ở câu lạc bộ Cẩm Long thì hắn ta hơi do dự, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi không làm cũng không ổn.

Hắn ta nhanh chóng gọi ra bốn tên đàn em, ngồi lên chiếc xe mini van rồi phóng tới câu lạc bộ Cẩm Long.

Giờ phút này tại phòng bao Cửu Long, Tôn Diệu cúp điện thoại xong vẻ mặt rất đắc ý.

“ Vương Thành, một tên tiểu tử nghèo như cậu thì lấy cái gì đấu với tôi.”

Có được sự đồng ý của Trương Thiên Long khiến gan của Tôn Diệu cũng to hơn, hắn ta trực tiếp đến trước mặt Vương Thành, dùng giọng điệu lạnh như băng nói.

“ Vương Thành, cậu qua đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“ Tìm tôi có việc?” Vương Thành quét mắt qua đánh giá Tôn Diệu,

“ Tôi hi vọng cậu có thể rời xa Hà Hiểu Nghiên, cậu không thích hợp với cô ấy, cũng không giúp được gì cho cô ấy.” Tôn Diệu nói thẳng ra mục đích của mình.

“ Tôi không thích hợp, chẳng nhẽ anh thích hợp???” Vương Thành trả lời thẳng thừng.

“ Tôi cũng nói thẳng với cậu luôn vậy, vốn công ty của nhà Hiểu Nghiên sắp cạn kiệt rồi, nếu như không có một số vốn khổng lồ rót vào thì nhà cô ấy khả năng cao sẽ phá sản. Còn tôi chính là người có thể giúp đỡ gia đình cô ấy thoát khỏi tình trạng ấy.” Tôn Diệu nói với giọng điệu rất tự hào.

“ Tôi cũng có thể giúp họ.” Vương Thành nói một cách điềm đạm.

Vương Thành đã giải quyết xong xuôi vấn đề tiền vốn cạn kiệt của công ty nhà họ Hà rồi, thậm chí cả khu đất phía đông Trần Hào Thành cũng xử lý xong xuôi rồi. Chắc chắn rằng khách sạn nhà họ Hà sẽ khôi phục hoạt động như bình thường sớm thôi, nhưng mà điều này Tôn Diệu vẫn chưa hề hay biết.

“ Chỉ dựa vào cậu? Một tên nghèo bước ra từ nông thôn như cậu thì có thể giúp đỡ được bao nhiêu? 10 nghìn? Hay 20 nghìn? Số tiền người ta cần ít nhất cũng phải cả 100 triệu, cậu có không? Chắc cả đời cậu cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu.” Tôn Diệu nhếch mép mỉa mai.

“ Tôi thì lại nghĩ tôi có thể.” Vương Thành vẫn tiếp tục điềm đạm trả lời.

“ Cậu có thể? Ha ha, đúng là chuyện cười mà, nghe nói cậu là trưởng phòng công ty, lương tháng được 10 nghìn thì giúp được cái gì? Cho dù cậu có bán cả nhà cả đất ở dưới quê cũng không đủ một phần nghìn số tiền mà nhà cô ấy cần.”

Tôn Diệu nói tới đây, giọng điệu càng thêm phần nặng nề, hắn tiếp tục mỉa mai.”

“ Sống ở đời ấy mà phải biết tự lượng sức mình, gió tầng nào thì nên gặp mây tầng đó, cậu vẫn nên về quê tìm lấy một em gái thôn quê mà yêu nhau đi thôi.”

“ Phải không? Tôi thấy tôi với Hiểu Nghiên cũng hợp nhau lắm mà. Nếu như anh không còn việc gì nữa thì tôi về chỗ đây, Hiểu Nghiên còn đang đợi tôi hát cùng cô ấy nữa.” Vương Thành hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, một tên phú nhị đại hạng hai hạng ba thôi mà, còn dám dạy đời anh sao.

Tôn Diệu nhìn thấy Vương Thành quyết không từ bỏ Hà Hiểu Nghiên, mặt hắn đen hẳn lại cảnh cáo Vương Thành một lần nữa.

“ Vương Thành, cậu đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôn Diệu tôi có thể đưa một công ty bất động sản tiến vào top 10 trong lĩnh vực này thì đương nhiên cũng phải có chút thủ đoạn, tốt nhất cậu đừng có ép tôi phải ra tay.”

“ Được thôi, có chiêu gì thì ra tay đi, văn hay võ tôi chơi được hết, chỉ sợ đến lúc đó anh thua không ngẩng mặt nổi thôi.” Vương Thành mỉm cười, mặc dù tên phú nhị đại này cũng hơn Trương Hạo Đông đấy, nhưng kết quả thì cũng như nhau thôi.”

“ Được thôi, chúng ta cứ chờ xem.” Tôn Diệu hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, trong lòng vô cùng tức giận.

Trong lúc ngồi một chỗ im lặng uống rượu, Tôn Diệu lại âm thầm gọi điện thoại cho Long ca giục hắn mau tới. Khi nhận được tin nhắn rằng bọn họ sắp tới nơi thì trên mặt Tôn Diệu bỗng xuất hiện một vẻ mặt đắc thắng.

Sau khi Hà Hiểu Nghiên hát mệt rồi thì cô bước xuống sân khấu. Cô thân mật khoác tay Vương Thành đi về phía sofa, vừa cười vừa nói chuyện.

Tôn Diệu nhìn thấy tình cảnh này thì cơn giận càng lớn thêm.

Nửa tiếng sau, của phòng bao Deluxe Cửu Long đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, sau đó một người đàn ông trung niên với thân hình đầy đặn quen thuộc bước vào, theo sau là bốn người đàn ông trẻ tuổi cường tráng.

Tôn Diệu nhìn thấy Trương Thiên Long cuối cùng cũng đã tới, trong lòng bỗng nhiên hưng phấn, hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi bước đến đón tiếp.

“ Long ca, cuối cùng anh cũng tới rồi.”  Nhìn thấy Long ca đã tới, Tôn Diệu vui mừng không kiềm chế được.

“ Tôn Diệu hả, không ngờ mới mấy tháng không gặp, cậu đã có thể bước vào phòng bao Cửu Long của câu lạc bộ Cẩm Long rồi cơ đấy, phải biết phòng này không phải phòng mà người thường đặt được đâu.” Trương Thiên Long cũng là lần đầu tiên bước vào căn phòng này, hai mắt hắn ta không nhịn được đảo quanh một vòng đánh giá.

“ Tôi nào so sánh được với Long ca!” Tôn Diệu đon đả đón tiếp Trương Thiên Long. Sau đó hắn ta liếc nhìn Vương Thành đang nói chuyện với Hà Hiểu Nghiên, trong lòng hắn lạnh lẽo. Vương Thành, đây là do mày ép tao.

“ Long ca, anh nhìn thấy tên nhóc ăn mặc phổ thông kia chưa? Em muốn nhờ anh khuyên nó hãy rời xa vị mỹ nữ đang đứng bên cạnh.” Tôn Diệu nói có vẻ rất tử tế nhưng thực chất ý đồ của hắn ta vô cùng rõ ràng.

Trương Thiên Long cũng không ngốc, phú nhị đại ghen tuông kiểu này hắn ta cũng không phải thấy lần đầu.

“ Được, cứ để Long ca lo.” Trương Thiên Long di chuyển ánh nhìn vào người đang mặc bộ đồ rất giản dị kia, mới nhìn thấy bóng lưng chứ hắn ta vẫn chưa nhìn được khuôn mặt.

Nhưng sao mới nhìn bóng lưng mà Trương Thiên Long đã thấy hơi quen quen vậy, có điều hắn ta vẫn bước qua đó khiêu khích người đó.

“ Người anh em, ra ngoài hút thuốc với tôi đi!”

Câu này là tiếng lóng của dân trong nghề. Trong lúc nói, Trương Thiên Long còn rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra nhét vào miệng, vẻ mặt rất tự tin.

Vương Thành nghe thấy giọng nói quen thuộc nên bất giác quay người lại. Mà anh vừa quay người lại đã dọa cho Trương Thiên Long ngây người.

“ Vương, Vương, Vương công tử ~” Sắc mặt Trương Thiên Long lập tức thay đổi, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất, hai chân hắn ta bắt đầu mềm hẳn. Mà bốn tên đàn em phía sau hắn ta nhìn thấy vị sát thần này cũng bắt đầu run sợ.

Nhấn Mở Bình Luận