Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Sau khi Tôn Diệu nhìn thấy người đến thực sự là Vương Thành, trên mặt dần dần lộ ra vẻ không tin.

“Vương Thành, sao mày lại không bị rơi khỏi vách núi?”

“Sao tôi có thể rơi xuống vách núi được chứ? Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Chưa đến phút cuối cùng, chưa biết ai sẽ thắng đâu.” Vương Thành vừa đi về phía hắn ta vừa khẽ cong môi.

Lúc này, Tôn Diệu thật sự kinh hãi và hoảng sợ. Vương Thành chẳng những không chết mà còn đứng sờ sờ ở đây. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

“Anh Hào, anh Hào, tình huống này là sao? Vì sao hắn ta vẫn còn đứng ở đây?”

Tôn Diệu chuyển tầm mắt sang Lưu Hào, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành.

“Mày gọi tao làm gì?” Lưu Hào đi theo Vương Thành tiến về phía trước.

“Nhanh, nhanh, nhanh giết chết thằng nhóc này cho tôi, cả người phụ nữ kia nữa! Giúp tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ trả thêm cho anh 5 triệu…” Tôn Diệu chỉ tay vào Lâm Tĩnh Nhã và Vương Thành. Lúc này, hắn ta có chút điên cuồng, vì rõ ràng thành công đã ở ngay trước mắt, tại sao vào phút cuối lại xảy ra chuyện này? Song, Tôn Diệu vẫn muốn tiếp tục dùng tiền để giải quyết nó một cách dứt điểm.

“Thêm 5 triệu nữa?” Lưu Hào cười cười, sau đó đột nhiên vươn tay tát vào mặt Tôn Diệu một phát đau điếng đến mức bỏng rát.

“Mày chán sống rồi à? Đây chính là Vương công tử của bọn tao, nếu mày còn dám động đến cậu ấy thì chính là đang tự mình tìm chết đấy.” Lưu Hào hung hăng mắng, muốn hắn ta nhìn rõ tình hình thực tại.

“Cái gì?” Sắc mặt của Tôn Diệu tỏ vẻ không tin, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy sợ hãi. Nếu có thể khiến cho Lưu Hào cam tâm tình nguyện nghe lời như vậy, thân phận của Vương Thành nhất định không đơn giản.

“Tôn Diệu, anh vẫn còn muốn đấu với tôi sao?” Vương Thành cúi người, vừa ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta vừa hỏi một cách thích thú.

Bị một thằng nhà quê làm nhục như vậy, Tôn Diệu không thể cam tâm. Nhưng lúc này, hắn ta bị bao vây bởi nhiều người lạ, làm sao có thể dám phản kháng? Chỉ có điều, vì hắn ta vẫn còn cha và gia tộc họ Tôn để làm chỗ dựa cho nên không hoàn toàn sợ anh.

“Vương Thành! Đừng tưởng rằng mày dựa vào anh Hào thì có thể leo lên đầu của tao. Cha tao chính là chủ tịch của tập đoàn Tôn thị, đồng thời còn là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn top 2 khác ở thành phố Thanh Thủy. Gia tộc họ Tôn là tầng lớp hào môn thứ hai ở thành phố này. Cho nên, nếu mày dám đắc tội với gia tộc Tôn thị của tao, mày cứ chờ kết cục bị trả thù thảm khốc đi!”

“Thật sao?” Ánh mắt của Vương Thành lạnh lùng, tàn nhẫn ra lệnh: “Kéo tên này ra ngoài, đánh gãy hai chân của hắn cho tôi.”

Tôn Diệu không ngờ thủ đoạn của Vương Thành lại tàn bạo đến vậy, sắc mặt hắn ta lập tức tái nhợt vì sợ hãi.

“Vương Thành, mày dám?” Tôn Diệu hỏi câu này là muốn thử đánh cược, nhưng hắn ta rõ ràng lại thua. Anh Hào ra lệnh một tiếng, Tôn Diệu lập tức bị hai thuộc hạ của hắn kéo vào sâu trong rừng. Sau đó, một chuỗi tiếng thét thê lương, thảm thiết vang lên, sợ là hai chân của hắn ta đã bị phế rồi.

Vương Thành bước tới gần Tôn Diệu, nhìn khuôn mặt của hắn ta trở nên tái nhợt, không còn chút máu, khóe môi anh khẽ mỉm cười.

“Tôi quên nói với anh một việc. Cho dù toàn bộ gia tộc họ Tôn của anh tìm đến, tôi cũng không sợ. Ngược lại, các người mới là kẻ nên sợ hãi. Nếu anh không tin thì có thể kêu bọn họ thử xem.”

Tôn Diệu cố chịu đựng cơn đau, trong lòng vừa sợ hãi vừa khó hiểu. Bởi, dáng vẻ Vương Thành của lúc bình thường thoạt nhìn rất dễ ức hiếp, nhưng khi anh trở nên tàn nhẫn lại giống như một tên ác ma, ra tay cực kì hung ác, không chút lưu tình. Thậm chí ngay cả gia tộc họ Tôn, anh cũng không thèm để vào mắt.

“Vương Thành, mày thắng rồi.” Tôn Diệu đã bị phế hai chân, chỉ đành thừa nhận thua cuộc một cách triệt để.

“Còn sớm như vậy mà anh đã không chơi nổi nữa rồi? Trò hay vừa mới bắt đầu thôi. Anh đã chọn vách núi kia cho tôi, tôi còn đang nghĩ sẽ để anh nhảy xuống nơi nào đây? Một sự cố ngoài ý muốn cũng sẽ xảy ra với anh đấy, thấy thế nào?

“Vương Thành, tao đã bị tàn phế cả hai chân, mày còn muốn thế nào nữa?” Tôn Diệu rít gào, hét lên.

“Tôi muốn anh chết thì sao?” Vương Thành bình thản lên tiếng. Lời vừa dứt, hai người áo đen lập tức nâng thân thể Tôn Diệu đi về phía vách núi một lần nữa.

Lúc này, Tôn Diệu đã hoàn toàn kinh hãi đến đờ người. Đến khi hắn ta bị kéo đến sát mép vực sâu, chỉ còn một bước là rơi xuống, Tôn Diệu mới nhận ra Vương Thành không phải đang dọa hắn ta, mà là anh thật sự muốn làm như vậy! Lúc này, Tôn Diệu đã sợ tới mức tiểu trong quần, không còn dám cậy mạnh nữa, lập tức quỳ xuống để cầu xin Vương Thành tha thứ.

“Vương Thành, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Xin cậu tha cho cái mạng chó của tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ không giờ dám đối đầu với cậu nữa. Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể đáp ứng, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng thôi.”

Nói xong, Tôn Diệu bất chấp thể diện, quỳ rạp xuống đất cầu xin Vương Thành, sự hoảng sợ trong lòng hắn ta đã lên đến cực điểm.

“Anh nói, tôi muốn cái gì, anh cũng có thể đáp ứng? Đúng không?” Vương Thành chính là đang chờ những lời này của Tôn Diệu. Vừa rồi, anh sai thuộc hạ đẩy hắn xuống vách núi cũng chỉ để hù dọa đối phương mà thôi. Mục đích thực sự của anh là muốn chiếm lấy công ty bất động sản trị giá hơn mười tỷ tệ của Tôn Diệu.

“Đúng, đúng! Tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn, chỉ cần cậu tha cho cái mạng nhỏ của tôi.” Tôn Diệu vội vàng gật đầu. Bởi hắn ta nghĩ, điều mấu chốt là có thể sống sót mà rời vách núi, tất thảy mọi vật ngoài thân đều không quan trọng.

“Được! Anh hãy ký vào thỏa thuận này đi!” Vương Thành thầm cười trong lòng, sau đó lấy ra một bản hiệp thương từ trong lồng ngực. Đây là thỏa thuận mua lại công ty bất động sản do Tôn Diệu đứng tên sở hữu. Trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.

“Tôi sẽ đưa cho anh một triệu để mua lại công ty bất động sản đứng tên anh.” Vương Thành nói bằng giọng bình tĩnh, mang theo ngữ khí chắc chắn, không cho phép phản đối.

“Một triệu mà muốn mua lại công ty của tôi - thứ đang có giá trị thị trường hơn mười tỷ ư?” Tôn Diệu vừa hỏi vừa hít một hơi khí lạnh. Vương Thành thật sự còn kinh khủng hơn so với những gì hắn ta tưởng tượng, là kiểu người có thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác.

“Thế nào? Anh muốn đổi ý? Vậy thì tự anh nhảy xuống vách đá kia đi. Là chết, hay là tàn tật, cứ giao cho vận mệnh của anh định đoạt.” Giọng nói của Vương Thành cực kì lạnh lùng, giống y hệt giọng điệu mà lúc trước Tôn Diệu đã dùng để nói với anh.

“Tôi ký, tôi ký!” Lúc này, Tôn Diệu đã khóc không ra nước mắt. Công ty bất động sản này không chỉ là toàn bộ tâm huyết của hắn ta mà còn là một trong những sản nghiệp của gia tộc họ Tôn. Trước đây, Tôn Diệu từng là một nhân vật nổi tiếng ngạo nghễ, hào môn trong giới tư bản thành phố. Giờ đây, chỉ sau một đêm, hắn ta lập tức biến thành một kẻ nghèo nàn. Vậy thì, từ nay về sau, một người thuộc gia tộc Tôn thị như hắn lấy đâu ra mặt mũi, thể diện để ra ngoài gặp người khác đây?

Nhưng trước mắt, hoàn cảnh hiện tại ép buộc Tôn Diệu phải đồng ý. Nhìn hắn ta ký vào thỏa thuận, Vương Thành cực kỳ hài lòng.

“Không tệ, không tồi, xem ra anh cũng là một người rất biết điều.” Vương Thành đọc lướt qua thỏa thuận, càng xem càng vừa ý. Chỉ trong nháy mắt, anh đã có thể chiếm lấy một công ty bất động sản, quả thật là một cuộc giao dịch chỉ lời, không lỗ.

Sau khi Tôn Diệu ký tên xong, hắn ta ngồi sụp xuống đất, dáng vẻ xụi lơ, hai mắt tối sầm lại.

“Đưa người này xuống đi, sẵn tiện chở anh ta vào bệnh viện để kiểm tra một chút.” Vương Thành bình thản nói, đồng thời giao bản thỏa thuận kia cho Lưu Hào và nói: “Anh yêu cầu Trần Hào Thành ra mặt trong việc mua lại công ty bất động sản của nhà họ Tôn, tạm thời để tập đoàn Đỉnh Hòa đứng tên đi.”

Vương Thành không muốn công khai quá mức, đồng thời cũng muốn cảnh cáo nhà họ Tôn rằng: muốn động đến anh, bọn họ cần phải hỏi xem tập đoàn Đỉnh Hòa có cho phép hay không. Điều này, một cách vô hình trung, cũng giúp anh giảm bớt không ít phiền toái.

“Vâng Vương công tử, tôi sẽ trực tiếp xử lý.” Lưu Hào gật đầu đáp.

Sau đó, anh dặn dò thuộc hạ nhanh chóng khiêng Tôn Hào xuống núi, còn bản thân thì đi giải quyết công việc mà Vương Thành vừa phân phó.

Chỉ trong một đêm, Vương Thành đã hoàn toàn trấn áp Tôn Diệu theo đúng kế hoạch trước đó. Anh không chỉ tước đoạt sản nghiệp hơn mười tỷ tệ mà còn phá tan khí thế ngạo nghễ của hắn ta, để từ nay về sau, Tôn Diệu không còn dám đối đầu với anh nữa.

Nhấn Mở Bình Luận