Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Biệt thự Tử Kim Quan,  Vương Thành hơi kinh ngạc ngồi trên ghế sô pha nhìn An Ninh sắp xếp lại tư liệu liên quan đến Lâm Diệp.

Không ngờ trên danh nghĩa của tên “trai bao” này lại đầu tư nhiều ngành nghề đến vậy, mà phàm là hạng mục anh ta đầu tư vào, 90% đều kiếm lời, mắt nhìn còn không tệ!

Tài liệu Vương Thành đang cầm trên tay chính là sản nghiệp đầu tư trên danh nghĩa liên quan tới Lâm Diệp, anh đoán tên “trai bao” này sẽ không cam tâm bị mình cướp đi số cổ phần của khu vực số 1, chắc chắn sẽ tìm cách đối phó.

Thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động ra tay trước.

Đúng lúc này, Hà Hiểu Nghiên gọi điện thoại tới nói: “Vương Thành, ngày mai Bội Bội mời chúng ta đến nhà hàng Hảo Vọng Giác ăn cơm, nói là Lâm Diệp muốn nói lời xin lỗi, có nên đi không?”

“Đi chứ, đương nhiên phải đi!” Vương Thành mỉm cười, tên tiểu bạch kiểm này đúng là không đợi được nữa rồi! Mới qua một ngày đã muốn tìm mình tính sổ!

“Vậy em sẽ đồng ý với Bội Bội!” Hà Hiểu Nghiên nói xong liền cúp điện thoại.

“Xem ra tên “trai bao” này muốn bày Hồng Môn Yến ra chờ tôi!” Ánh mắt Vương Thành lóe lên ý lạnh, lấy tính cách của Lâm Diệp, làm sao có thể cúi đầu xin lỗi một tên nhà quê nghèo khổ như anh, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến, Vương Thành đâu có ngốc.

“An Ninh, điều tra giúp tôi tin tức về nhà hàng Hảo Vọng Giác và người quản lý khu vực này.” Biết đối phương bày Hồng Môn Yến, chắc chắn phải biết mình biết ta, không thể tùy tiện đi vào, nếu không sẽ thực sự trúng kế của tên tiểu bạch kiểm kia.

“Vâng, cậu chủ! Chờ tôi một lát!” An Ninh nhanh chóng lui xuống điều tra tin tức.

Nửa giờ sau, cô lập tức trở lại báo cáo.

“Cậu chủ, nhà hàng Hảo Vọng Giác là nhà hàng  dưới quyền của Lâm thị, Lâm Diệp tham gia đầu tư 40% cổ phần, khu vực này nằm dưới quyền quản lý của một người tên là Triệu Nam."

“Quả nhiên là Hồng Môn Yến!” Ánh mắt Vương Thành trở nên lạnh lẽo, nếu khách sạn Hảo Vọng Giác nằm dưới trướng Lâm thị, chắc chắn sẽ có người ở đó chờ anh, nói đơn giản chính là mai phục.

Về phần Triệu Nam, nhiều năm qua lại với Lâm thị như vậy, tất nhiên sẽ phải gặp qua Lâm Diệp, có lẽ tên tiểu bạch kiểm này sẽ để Triệu Nam ra sân hỗ trợ.

Kết hợp từ tính nết của hai tên phú nhị đại Trương Hạo Đông và Tôn Diệu kia, mời một người ngoài cuộc đến giải quyết thù riêng giữa bọn họ, dường như là thủ đoạn thường thấy nhất, khả năng rất cao Lâm Diệp sẽ sử dụng chiêu này.

“Xem ra phải làm phiền trợ lý Trần rồi.” Khóe miệng Vương Thành khẽ cong lên, trực tiếp bấm số điện thoại của Trần Hào Thành, rất nhanh đã có người bắt máy.

“Trợ lý Trần, tôi gặp phải chút phiền phức, anh tìm một người có tiếng nói ở thành Nam tới gặp tôi, ngày mai tôi cần đến.” Vương Thành lập tức phân phó.

“Vâng, cậu chủ, buổi trưa sẽ có người tới! Nếu như vẫn không giải quyết được, tôi sẽ đích thân ra tay.” Trần Hào Thành hết sức nghiêm túc nói.

“Ừ, vậy thì tốt!” Cúp điện thoại, Vương Thành tiếp tục hăng hái xem tài liệu về sản nghiệp dưới danh nghĩa Lâm Diệp.

Không thể không nói, những thứ mà Lâm Diệp đầu tư vào đều không tệ, nếu có thể thu mua số cổ phần này, không biết đến lúc đó anh ta có quỳ gối khóc lóc không?

Nghĩ đến đúng là có chút mong chờ!

Lúc chiều, quả nhiên có vài người đàn ông trung niên mập mạp vẻ mặt lo lắng bất an tới tìm Vương Thành.

An Ninh lập tức mời bọn họ vào, dẫn tới trước mặt anh.

“Vương, cậu Vương, tôi là Mã Hạo, người thành Nam, còn có, bây giờ tôi đang kinh doanh đứng đắn. Nếu cậu Vương gặp rắc rối ở thành Nam có thể tìm tôi, dưới trướng tôi cũng có hơn hai trăm người đi theo, trăm phần trăm giải quyết ổn thỏa.”

Mã Hạo trông thấy Vương Thành, dường như có chút khẩn trương, ông ta lăn lộn hơn ba mươi năm ở thành Nam, nhưng khi gặp Vương Thành trẻ tuổi lại có chút bất an, nếu để hơn hai trăm đàn em của mình thấy được, quả thực sẽ kinh sợ muốn chết.

Lúc nói chuyện, Mã Hạo còn xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Mã Hạo, ông đừng khẩn trương, có phải Trần Hào Thành dọa ông không, nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của ông kìa.” Vương Thành có chút câm nín, Trần Hào Thành đúng là, tự nhiên đi hù dọa một tên mập làm gì, cứ làm như anh là hổ ăn thịt người ấy, làm cho người ta khẩn trương sợ hãi.

Vương Thành bảo An Ninh lấy khăn mặt cho ông ta lau mồ hôi.

“Giám đốc Trần không dọa tôi, cậu Vương có chuyện gì cứ việc phân phó, Mã Hạo tôi dù có phải xông pha vào biển lửa cũng không chối từ.” Mã Hạo vỗ ngực nói.

“Vậy thì tốt! Trưa mai ông mang tất cả người của mình bao vây nhà hàng Hảo Vọng Giác, đồng thời cử mấy người mặc thường phục đến đó, khi ấy chúng tôi vào phòng ăn cơm, các người ở ngoài cửa quan sát.” Vương Thành nhíu mày phân phó.

“Yên tâm, việc này tôi tuyệt đối sẽ làm thỏa đáng!” Mã Hạo vỗ ngực đáp, ánh mắt kiên nghị.

“Được rồi, ông về trước đi, để lại số điện thoại cho tôi.”

Vương Thành nói xong, lưu số điện thoại của Mã Hạo vào, nhưng lúc ông ta chuẩn bị rời đi, lại lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp tinh xảo đưa tới trước mặt anh, xun xoe nói: “Cậu Vương, đây là chút quà mọn tôi chuẩn bị cho cậu, hy vọng cậu sẽ nhận.”

Vương Thành mỉm cười, quả nhiên tên mập này có chuyện!

Anh nhận lấy chiếc hộp theo bản năng, sau đó mở ra nhìn thoáng qua, bên trong là một chiếc thẻ màu vàng, phía trên khắc hình một con hà mã, cái này khiến anh rất nghi hoặc.

“Cái gì đây?”

“Đây là thẻ vàng kim cương của Liên Minh Thương Nghiệp thành Nam do tôi dẫn đầu, phàm là người nắm giữ tấm thẻ này, đều có thể tận hưởng các loại dịch vụ ưu tiên hàng đầu của 70% các ngành nghề, các loại chi phí trong khoảng ba trăm triệu đều miễn phí! Cho dù có đụng phải ai trên đường, họ cũng đều phải cho cậu mấy phần mặt mũi.”

Vì nịnh bợ Vương Thành, Mã Hạo cũng coi như bỏ ra hết vốn liếng, loại thẻ vàng kim cương này tương đương với thân phận đứng đầu thành Nam, có nó trong tay, xem như có thể xông pha thoải mái tại nơi này.

Cho dù trên đường có gặp phải nhân vật phiền phức, nhìn thấy tấm thẻ này cũng phải nhượng bộ phần nào. Bởi vì đây là thứ tượng trưng cho thân phận.

“Cảm ơn! Ông về trước đi!” Vương Thành thu lại tấm thẻ vàng kim cương kia.

Có nó, sau này đi lại trong thành Nam sẽ không cần phải bại lộ thân phận, có thể thoải mái xông pha, không tệ chút nào.

Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Thành lái xe đưa Lâm Tĩnh Nhã và Hà Hiểu Nghiên trực tiếp hướng về khách sạn Hảo Vọng Giác, trên đường đi, Hà Hiểu Nghiên có chút lo sợ bất an.

“Vương Thành, em cảm thấy lần này chắc chắn Lâm Diệp kia không có ý tốt, hay là chúng ta đừng đi nữa.”

Xem ra Hà Hiểu Nghiên cũng nghĩ đến chuyện Lâm Diệp mời bọn họ ăn cơm không phải xuất phát từ lòng tốt.

“Không sao, có anh ở đây, em đừng lo, huống chi còn có Tĩnh Nhã mà, ai có thể đánh thắng cô ấy chứ.” Vương Thành nhìn lướt qua Lâm Tĩnh Nhã đang ngồi phía sau, lúc này cô ấy đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Cũng đúng! Lâm Diệp kia sợ Tĩnh Nhã nhất mà!” Hà Hiểu Nghiên nhìn Lâm Tĩnh Nhã, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Rất nhanh đã tới khách sạn Hảo Vọng Giác, Vương Thành vừa xuống xe đã có một bóng hình mập mạp quen thuộc từ phía không xa chạy tới, cung kính nói.

“Cậu Vương, tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ!”

“Ừ, chờ chúng tôi đi vào trước, ông sắp xếp mấy người giả làm khách hàng bình thường theo vào là được. Nếu gặp chuyện thì dẫn người xông lên, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho ông.” Vương Thành thản nhiên nói.

“Vâng, cậu Vương, tất cả đều nghe theo cậu.”

Vương Thành để ông ta rời đi, trực tiếp đi thẳng vào cửa lớn, Hà Hiểu Nghiên thân mật khoác tay anh, sóng vai đi vào, Lâm Tĩnh Nhã lạnh lùng đi theo sau.

Nhấn Mở Bình Luận