Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Tác dụng của tấm thẻ kim cương này ở trong tay Vương Thành thực ra cũng không lớn, bởi vì anh chẳng lăn lộn trong giới thương nghiệp ở phía Nam thành phố, nhưng mà Lâm Phú lại đang làm ăn trong giới thương nghiệp phía Nam thành phố, ông kinh doanh vật liệu xây dựng, có tấm thẻ kim cương này là có thể ưu tiên đạt được những đơn đặt hàng trong lĩnh vực bất động sản, lĩnh vực xây dựng và các ngành nghề khác.

Còn có thể nhờ vào tấm thẻ đó mà dành được càng nhiều nhân mạch trong giới thương nghiệp, hoàn toàn phát huy giá trị hơn so với trong tay Vương Thành, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Vương Thành tặng lại tấm thẻ kim cương đó cho Lâm Phú.

“Vương Thành phải không? Thằng nhóc này, ông ngoại thích! Không có cái gì là nghèo mãi, mấu chốt là ông ngoại thích cậu rồi đấy!”

Lúc này Lâm Phú từ thái độ lãnh đạm của lúc trước chuyển sang mặt mày hớn hở, thằng bé này tuy nghèo, nhưng rất biết xử lý, hơn nữa có thể có được tấm thẻ kim cương này, rõ ràng nhân mạch của anh rất rộng, sau này không lo không có cơ hội vùng lên.

Dù sao Lâm Phú cũng đã ăn cơm hơn bảy mươi năm, ánh mắt nhìn người đương nhiên phải chuẩn xác hơn so với người trẻ tuổi.

“Vẫn là ông ngoại tinh mắt!” Hà Hiểu Nghiên cũng rất hài lòng, nói xong thì liếc mắt sang dì cả và dì nhỏ của cô.

Lúc này Lâm Uyển và Lâm Trân Trân, hai chị em cũng rất kinh ngạc về thằng nhóc nghèo này, thế mà lại có tấm thẻ kim cương như vậy, hơn nữa còn không tiếc đưa nó cho Lâm Phú.

Hai bọn họ há mồm muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ông cụ bỗng nhiên thích Vương Thành như thế, cuối cùng lại nuốt trở vào.

Nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của hai người họ, dường như Lâm Nghệ Phân đã tìm được một chút thể diện, lúc này tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút!

Sau khi làm quen với đám người ông ngoại của Hà Hiểu Nghiên, Hà Hiểu Nghiên lại lôi kéo Vương Thành tới chỗ bữa tiệc để ăn đồ ăn ngon.

Không thể không nói lần gặp gỡ này, thức ăn chuẩn bị đúng là rất phong phú, Hà Hiểu Nghiên giống như một con mèo tham ăn, bình thường lôi kéo Vương Thành tới ăn chỗ này một chút chỗ kia một chút, tiện thể cũng dẫn Vương Thành ăn rất nhiều.

“Ăn ngon thật.” Hà Hiểu Nghiên vừa nói vừa bỏ một miếng bánh ngọt dâu tây vào trong miệng, còn xinh đẹp liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt đáng yêu khiến Vương Thành nhìn có hơi ngẩn ngơ.

“Người ta tới tham gia cuộc gặp gỡ thương nghiệp này, không phải là tới móc nối quan hệ thì chính là tới trao đổi buôn bán, chúng ta tới thì hay rồi, vào ăn đồ ăn.” Vương Thành cười nói.

“Bọn họ bày những món ăn ngon này ra, vốn chính là cho chúng ta ăn. Vốn em còn muốn giới thiệu anh với hai chị em họ của em, nhưng hình như bọn họ thích nói chuyện với những người cao phú soái hơn.

Hà Hiểu Nghiên nhìn lướt qua hai chị em họ ở xa xa của cô, cũng đang nói chuyện phiếm với một đám cao phú soái, còn nói chuyện đến khá là vui vẻ, điều này khiến Hà Hiểu Nghiên từ bỏ việc định giới thiệu Vương Thành cho bọn họ, sợ đến lúc đó lại bị bọn họ xem thường, cô cũng không muốn nhìn thấy Vương Thành lại bị người ta sỉ nhục nữa.

Vương Thành không quá để ý đến những điều này, tiện tay cầm lấy một chiếc bánh ngọt tinh xảo lên ăn.

Nhưng mà anh vừa mới cắn một cái, lại nghe được phía sau có người gọi anh, trong giọng nói dường như còn lộ ra vẻ xem thường và châm biếm.

“Ở nông thôn tới chính là ở nông thôn tới, ở buổi gặp mặt cao cấp như liên minh thương nghiệp này, thế mà chỉ lo ăn đồ ăn, thằng nhóc nghèo không có tiền đồ giống như mày cũng chỉ biết như thế thôi.”

Vương Thành nhíu mày, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy tên công tử bột Lâm Diệp dẫn theo một người cũng cao phú soái đi tới.

“Công tử bột, sao anh lại ở đây? Có phải còn muốn tới cho tôi thêm một chút cổ phần hay là tiền không??” Khóe miệng Vương Thành cười trêu chọc.

“Vương Thành, mày đừng có đắc ý, cha tao đã liên hệ đến tất cả các thành viên trong liên minh thương nghiệp rồi, chờ bỏ phiếu đá mày và tất cả các xí nghiệp liên quan đến mày ra khỏi liên minh thương nghiệp, mà kẻ cầm đầu tạo nên tổn thất cho bọn họ chính là mày!” Khóe miệng Lâm Diệp cười lạnh nói.

Đây chính là sức mạnh của gia tộc, mà bọn họ đúng là gia tộc đứng đầu, sức mạnh vẫn rất lớn. Mà anh ta nghĩ tới, Vương Thành chỉ là một thằng nhóc nghèo tới từ nông thôn, không tiền không thế, đương nhiên sẽ đấu không lại gia tộc bọn họ.

Nghe đến đó, Vương Thành nhíu mày một cái, tuyệt đối không nghĩ tới nhà họ Lâm này thế mà lại bẻ lái sang đối phó với người bên cạnh anh và các tập đoàn xí nghiệp của bạn gái anh.

Người đứng mũi chịu sào kia chính là Khách sạn Hà Thị của cha Hà Hiểu Nghiên, nhưng mà cũng may số lượng khách sạn của nhà cô ở phía Nam thành phố cũng không phải là rất nhiều.

Mà người thứ hai chịu công kích, chắc chắn là Tập đoàn Liễu Thị của Liễu Quốc Chấn. Người thứ ba, có khả năng chính là công ty vật liệu xây dựng của ông ngoại Hà Hiểu Nghiên.

Nghĩ tới đây, Vương Thành có hơi tức giận.

“Có chuyện gì thì cứ nhằm về phía tôi, tính toán với bọn họ thì tính là gì?”

Nhà họ Lâm này đúng là đê tiện, lại dám suy tính người ở bên cạnh anh, dựa vào đó mà tấn công anh.

“Ha ha, tao đã nói với mày rồi, mày đấu không lại tao đâu! Tao muốn để cho từng người từng người của mày chôn cùng mày, từng người một hận mày, cũng là bởi vì có quan hệ với mày, mới dẫn đến bọn họ bị ép rời khỏi thương giới. Với lại mày cho rằng rời khỏi thương giới là được rồi hay sao? Tao còn muốn tìm người tấn công vào tập đoàn xí nghiệp của bọn họ cho đến lúc phá sản sập tiệm, dám đấu với nhà họ Lâm chúng tao, tự tìm đường chết.”

Vẽ mặt Lâm Diệp đầy hung tàn nói.

“Công tử bột, mày đừng có ép tao!” Lần này Vương Thành nổi giận thật rồi, nhằm vào anh thì còn được, nhưng ra tay nhằm vào những người bên cạnh anh, Vương Thành tuyệt đối không thể nhịn điều này.

“Haha, bố mày đúng là muốn ép mày đấy thì sao? Mày có thể làm gì được tao? Nói cho thằng nghèo rách mày biết, bố mày chính là muốn đối phó với những người bên cạnh mày, để cho họ hận mày, để mày bị cô lập hoàn toàn.” Sau khi Lâm Diệp gào thét một trận, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói tiếp.

“Mày biết người bên cạnh tao là ai không?”

Vương Thành theo bản năng đưa ánh mắt chuyển đến trên người vị cao phú soái ở bên cạnh Lâm Diệp, hơi nhíu mày.

“Tao nói cho mày biết, anh ấy chính là cậu cả của nhà họ Tô ở phía Nam thành phố, Tô Giang hạo, nhà họ Tô là hào môn bậc nhất ở phía Nam thành phố, đồng thời cũng là hội viên của Câu lạc bộ tư nhưng Gia Dụ, có sự giúp đỡ của nhà họ Tô, lần này Vương Thành mày chắc chắn là thua rồi, chờ bọn họ hận mày đi!”

“Haha.” Lâm Diệp cực kỳ đắc ý cười lớn.

“Công tử bột, tao khuyên mày tốt nhất đừng có đắc ý quá sớm, chưa đến cuối cùng ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn đâu!” Giọng nói Vương Thành lạnh như băng.

“Haha, thực sự là cười chết tao rồi, một thằng nhóc nghèo không tiền không thế như mày, thế mà còn muốn đấu với nhà họ Tô và nhà họ Lâm chúng tao! Được, vậy thì mày cứ chờ nhìn xem kết cục bi thảm bị bạn bè xa lánh mày đi.” Sau khi Lâm Diệp nói xong những lời này, dẫn theo cậu cả của nhà họ Tô, Tô Giang hạo cười lớn rời đi.

Ánh mắt Vương Thành rét lạnh nhìn bọn họ rời đi, trong đầu đang nhanh chóng nghĩ đối sách. Mà vào lúc này, Mã béo Mã Hạo vội vàng chạy tới tìm anh, vẻ mặt gấp gáp, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì.

“Cậu Vương, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Chuyện lớn gì?” Dường như Vương Thành cảm nhận được điều gì đó.

“Nhà họ Lâm và nhà họ Tô liên kết lại, đang thảo luận đá tôi ra khỏi liên minh thương nghiệp, mặt khác còn chuẩn bị đá Khách sạn Hà Thị, Tập đoàn Liễu Thị và Công ty vật liệu xây dựng Lâm Phú. Năm người dẫn đầu hiện nay, ngoại trừ tôi, bốn người khác cơ bản đã đồng ý rồi.”

Sau khi Mã béo thở dốc một hơi, tiếp tục nói: “Hơn nữa những thành viên thương giới khác phần lớn cũng đều bị bọn họ mượn sức, đoán chừng thêm một giờ nữa, bọn họ có thể sẽ muốn bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết! Dựa theo quy tắc của thương giới, chỉ cần tỉ lệ bỏ phiếu tán thành hơn 50%, người dẫn đầu hơn ba người đồng ý, vậy thì ý kiến đề xuất này sẽ có hiệu lực.”

Vương Thành tức giận hít thở sâu, không nghĩ tới hành động trả thù của nhà họ Lâm với anh lại tới nhanh như vậy, cấp tốc thế này, hơn nữa còn rất ác.

“Vương Thành, có phải cậu đắc tội với người của nhà họ Lâm và người của nhà họ Tô rồi không? Bọn họ đề xuất đá ba nhà chúng ta ra khỏi liên minh thương nghiệp, phải làm sao mới ổn đây! Hơn nữa họ còn phái người liên hệ với chúng tôi, là bởi vì có liên quan tới cậu mới phải đá chúng tôi ra khỏi.” Lâm Phú là một người rất nóng nảy, vốn cho là lấy được thẻ kim cương thì việc buôn bán của ông có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng mà không ngờ lại chọc tới phiền phức lớn.

“Cậu Vương, đừng nóng vội, chuyện này còn có thể cứu vãn, chỉ cần tỉ lệ bỏ phiếu thấp hơn 50%, đề xuất này sẽ không có hiệu lực! Chúng ta cũng quen biết không ít người trong thương giới, lại linh động một chút, cậu cũng đừng quá tự trách bản thân.” Mặc dù trong lòng Liễu Quốc Chấn gấp gáp, nhưng cũng có thể nghĩ đến đây là do nhà họ Lâm lấy công báo thù riêng đối phó với Vương Thành.

Nhưng mà đối với việc chống lại nhà họ Tô và nhà họ Lâm, Liễu Quốc Chấn hoàn toàn không có lòng tin, dù sao đối phương cũng là nhà giàu có và chuẩn hạng nhất, lựa chọn theo bên nào, sợ là sẽ không ai chọn đứng bên Liễu Quốc Chấn bọn họ.

“Vương Thành, không sao, không vội, chú cùng tiến cùng lui với con.” Chỉ có Hà Dương có tâm tính tốt nhất, huống chi khách sạn của ông ở phía nam thành phố chỉ có hai nhà, chịu tổn thất cũng không mất bao nhiêu tiền.

Ánh mắt của Vương Thành dần trở nên lạnh lẽo, nhà họ Lâm, đây là các người ép tôi đó, đừng trách tôi ra tay tàn ác!

“Mã béo!” Vương Thành lạnh giọng kêu.

“Cậu Vương, tôi đây!” Mã Hạo lau mồ hôi vội vàng đi tới trước mặt Vương Thành, cảm giác cậu Vương bây giờ sắp phun trào rồi.

“Ông là một trong năm người dẫn đầu, lập tức đưa ra một phần đề xuất đá nhà họ Lâm, phải nhanh lên.” Vương Thành lạnh lùng nói.

“Cái này, thế này được không? Nhà họ Lâm và nhà họ Tô đã kết minh, muốn đá nhà họ Lâm, nhà họ Tô chắc chắn sẽ không đồng ý. Phải biết rằng nhà họ Tô là nhà hào môn dẫn đầu ở phía Nam thành phố, nhân sĩ thương giới ủng hộ họ có rất nhiều.” Mã béo thấp thỏm trả lời.

Lâm Phú nhìn về phía Vương Thành, lắc đầu đối với anh, cực kỳ thất vọng, thằng nhóc này còn quá trẻ, suy nghĩ làm quá đơn giản, bây giờ ông có hơi hối hận vì đã đồng ý nhận tấm thẻ kia của Vương Thành, khiến mình bị liên lụy.

Liễu Quốc Chấn thực sự cũng không coi trọng đề xuất đá ngược lại nhà họ Lâm, phải biết rằng hai nhà bọn họ liên kết, gần như không có đối thủ ở phía Nam thành phố. Chỉ bằng bốn nhà không đáng kể gì của bọn họ, muốn vặn ngã đám người đó, hoàn toàn không có khả năng.

Chỉ có Hà Dương là luôn tin tưởng Vương Thành.

“Mã béo, Vương Thành bảo ông đi xử lý, ông cứ đi làm nhanh đi, đừng nhiều lời ở đây.”

“Được rồi!” Mã béo cũng không có cách nào khác, trận chiến này cũng không phải dùng vũ lực là có thể giải quyết, mà là dùng thế lực và mạng lưới giao thiệp.

Nhìn thấy Mã béo đã đi đề xuất, Vương Thành tìm một cái cớ tạm thời rời khỏi.

Sau đó ở trong một góc không người, anh lấy điện thoại di động ra, trước tiên gọi cho Trần Hào Thành, để ông ta thay mặt cho Tập đoàn Đỉnh Hòa ở phía Nam thành phố, lại đồng thời đi vào Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ, bỏ phiếu cho tất cả đề xuất của Mã béo.

Trần Hào Thành nghe được giọng điệu rất là nghiêm túc của Vương Thành, biết lần này cậu chủ là muốn làm lớn, lập tức vội vàng đi xuống thông báo cho mọi người.

Sản nghiệp Tập đoàn Đỉnh Hòa ở phía Nam thành phố vẫn có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng vẫn không đủ để chống lại thế lực liên kết của hai nhà họ Lâm và nhà họ Tô.

Xem ra lần này còn phải mượn thế lực của ông nội rồi. Vương Thành đột nhiên nghĩ tới một kế phản gián, đến lúc đó có thể tuyệt đường sống của nhà họ Lâm.

Nhấn Mở Bình Luận